Kiều Hạ cảm thấy trái tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cô mở to mắt ngơ ngác nhìn người trước mặt.
Đây là tỏ tình ư? Nhưng bọn họ mới gặp nhau có hai lần. Hay là do cô hiểu
lầm? Nhưng tại sao ánh mắt của anh lại nghiêm túc đến vậy? Nghiêm túc
đến mức khiến cho cô như ngừng thở, cũng không dám chớp mắt.
Kiều Hạ không tự nhiên rời mắt đi, không nhìn Lăng Hàn nữa nói cực nhanh, "Tôi, tôi còn có việc, đi trước!"
Nói xong cô nhanh chóng đứng lên, vội vàng rời khỏi quán lẩu như một con thỏ bị giật mình.
Lăng Hàn nhìn bóng lưng rời đi của cô, bất đắc dĩ cười, "Quả nhiên vẫn quá nhanh sao?"
Kiều Hạ chạy nhanh, chặn một chiếc taxi rồi ngồi vào xe, nói địa chỉ của mình xong mới thở hổn hển như vừa trút được gánh nặng.
Cô phẩy phẩy tay như muốn giảm độ nóng trên mặt, nhưng cảm giác khô nóng
trên mặt và tim vẫn đập thình thịch trong lồng ngực nhắc nhở cô chuyện
về mới xảy ra.
Không, tỉnh táo suy nghĩ lại, ý của Lăng Hàn nhất định không phải như suy nghĩ của cô! Bọn họ mới biết nhau vài ngày, cũng mới chỉ biết tên đối
phương... À, vừa rồi cô cũng tâm sự với anh, không, cái này không tính!
Quan hệ của bọn họ hiện giờ tối đa cũng chỉ coi là bạn bè, đúng vậy, là
quan hệ bạn bè.
Kiều Hạ không ngừng tự an ủi mình, muốn thuyết phục cảm giác kỳ quái trong lòng lúc này.
Lúc này, tài xế taxi nhìn thấy mặt cô đỏ bừng lại liên tục thở dốc qua
gương chiếu hậu, thì quan tâm, "Người đẹp, cô đào hôn hay trốn xem mắt
mà vội vã như vậy thế?"
Kiều Hạ im lặng, nhìn về phía tài xế trong gương, một lát sau mới mở miệng, "Chú ơi, chú có thể nhìn thấy tôi ư?"
Chú tài xế: ...
Có lẽ là bị Kiều Hạ dọa nên trên đường đi, chú tài xế cũng không nói gì
nữa, lúc Kiều Hạ trả tiền, động tác của ông ấy còn rất cứng ngắc.
Kiều Hạ lên tầng, phát hiện bên cạnh của nhà mình có một "vật thể không xác
định", cô dừng lại ho một tiếng. Lúc này, "vật thể không xác định" mới
ngẩng đầu nhìn Kiều Hạ, vui mừng nói, "Hạ Hạ, cậu về rồi."
Do ngồi xổm quá lâu, Tiêu Tiêu loạng choạng không đứng dậy nổi. Cô kéo tay Kiều Hạ, gian nan đứng lên, sau đó khẽ kêu, "Đều tại cậu, muộn như vậy
mới về, để tớ chờ rõ lâi."
Nhìn thấy đôi mắt đo đỏ của Kiều Hạ, Tiêu Tiêu nuốt những lời oán hận đang
chực chờ ra khỏi miệng xuống, cô cẩn thận hỏi, "Cậu đến đó rồi hả?"
Là bạn thân nhất của Kiều Hạ nên chuyện của cha Kiều cô cũng biết, hai
ngày trước Kiều Hạ có nói về chuyện đám cưới của cha Kiều. Nhìn thấy cô
gái này mặc lễ phục, Tiêu Tiêu biết Kiều Hạ đã đến tham gia hôn lễ.
Kiều Hạ khẽ ừ, lấy chìa khóa ra mở cửa, đổi dép rồi nói, "Nếu đến rồi sao không gọi điện cho tớ mà ở bên ngoài đợi lâu như vậy?"
Tiêu Tiêu thấy cô không đau lòng thì rất ăn ý không đề cập đến vấn đề đó
nữa, vội ồn ào chuyển đề tài, "Cậu còn dám nói, tớ gọi cho cậu 10 cuộc
mà cậu có thèm nghe đâu?”
"Ôi chết, tớ quên mất, tớ để chế độ im lặng..."
Kiều Hạ đột nhiên nhớ ra tối hôm qua cô đã chuyển điện thoại sang chế độ im
lặng, còn chưa xem lại. Cô mở túi muốn lấy di động ra, nhưng trong túi
không thấy bóng dáng điện thoại đâu cả.
Tiêu Tiêu thấy cô tìm trái tìm phải thì hỏi, "Không thấy điện thoại à?"
Kiều Hạ đổ toàn bộ mọi thứ trong túi ra, nhưng vẫn không thấy điện thoại, cô nhớ lại một lần nữa xem rốt cuộc mình đã làm rơi điện thoại ở đâu.
Đột nhiên, trong đầu cô nhanh chóng xẹt qua một hình ảnh.
Hỏng rồi, hình như cô để quên điện thoại ở quán lẩu...
Kiều Hạ nhíu mày suy nghĩ xem có nên gọi điện không, Tiêu Tiêu cho rằng cô
làm rơi mất, tâm trạng không tốt vì thế an ủi, "Không sao... cũ không đi thì mới không tới."
"Không..." Kiều Hạ lắc đầu, cô vươn tay về phía Tiêu Tiêu, "Cho tớ mượn điện thoại của cậu một lát."
Tiêu Tiêu đưa điện thoại cho cô, nghi ngờ hỏi, "Cậu muốn gọi đến điện thoại của cậu à?"
Không nói tới điện thoại bị trộm hay người khác nhặt được, dựa vào kinh
nghiệm nhiều năm của cô, một khi bị mất thì lúc gọi lại đều có chung một kết quả là "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được. Xin
quý khách vui lòng gọi lại sau."
Trên đời này không có nhiều người có lòng nhặt được của rơi sẽ trả lại cho
người mất, trừ phi Kiều Hạ khóa màn hình bằng khuôn mặt của mình. Tuy
nghe rất vớ vẩn nhưng sự thật là đây là thế giới nhìn mặt.
Tiêu Tiêu ngồi cạnh Kiều Hạ ra vẻ người từng trải cho cô mượn điện thoại.
Kiều Hạ kinh hoảng ấn nút gọi, đặt di động bên tai, thần kinh không tự giác
căng lên. Hy vọng đối phương nghe lại hy vọng đối phương đừng nghe.
Đúng lúc trong lòng cô đang cực kỳ mâu thuẫn, thì điện thoại được kết nối,
giọng nam hòa nhã truyền tới, như một dòng điện kích thích khiến Kiều Hạ run lên.
"Alo, xin chào, là bạn của Kiều Hạ à?"
Lăng Hàn không biết Kiều Hạ gọi tới, thấy bên kia không trả lời, lại hỏi, "Alo?"
Kiều Hạ cắn môi, cuối cùng cũng mở miệng, "Lăng Hàn, là tôi, Kiều Hạ."
Cô nói xong, đầu bên kia hơi im lặng, sau đó lập tức truyền đến tiếng cười khẽ, "Nhớ ra điện thoại bị mất rồi à?"
Sắc mặt Kiều Hạ đỏ lên, ừ một tiếng.
Tiêu Tiêu ngồi một bên, cô nhìn lúc điện thoại được kết nối cảm thấy không
thể tin nổi, lại nhìn vẻ mặt thẹn thùng của Kiều Hạ, cô cảm thấy mình
sắp phun máu đến nơi rồi. Là cô điên hay Kiều Hạ bị điên, thế mà cô lại
nhìn thấy Kiều Hạ lạnh nhạt đang thẹn thùng!!!
Tiêu Tiêu giật mình, cũng không phải không có lý do. Có thể là vì gia đình
nên Kiều Hạ đã tự lập rất sớm, từ lúc cô biết Kiều Hạ, cô chưa bao giờ
nhìn thấy bộ dạng thiếu nữ hoài xuân của cô ấy. Coi như là khoảng thời
gian trước yêu đương với Chu Viễn Thần, Kiều Hạ vẫn luôn không nóng
không lạnh, hoàn toàn thuận theo tự nhiên, không có một chút ngọt ngào
ngu ngơ trong tình yêu.
Đây cũng là nguyên nhân Kiều Hạ bị bạn học gọi là Kiều lạnh nhạt. Nhưng bây giờ Kiều lạnh nhạt lại đang đỏ mặt! Kiều lạnh nhạt bắt đầu ngượng ngùng rồi! Không không không, đây có còn là Kiều lạnh nhạt của bọn họ nữa
không vậy?
Trong lúc Tiêu Tiêu không dám tin nhìn Kiều Hạ, nội tâm đang gào thét thì
Kiều Hạ cũng gọi điện xong, cô đã hẹn với Lăng Hàn ngày mai gặp mặt lấy
lại điện thoại.
Đang muốn trả lại di động cho Tiêu Tiêu, lại nhìn thấy vẻ mặt không nuốt
trôi trứng của cô nàng thì khóe miệng cô khẽ giật giật, ném điện thoại
vào trong ngực Tiêu Tiêu, đứng đậy đi uống nước.
Tiêu Tiêu bừng tỉnh lao lên ghế sofa lớn giọng hỏi, "Người đàn ông kia là ai?!"
Kiều Hạ: ...
Tiêu Tiêu sống chết không cho Kiều Hạ rời đi, hung dữ nói, "Đã nói sẽ làm
thiên thần của nhau, thế mà cậu lại giấu một người đàn ông ở bên ngoài,
còn vui vẻ hẹn hò! Nói mau, thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ
bị nghiêm trị!"
"..."
Không thể lay chuyển được sự trâu bò của Tiêu Tiêu, Kiều Hạ đành kể chuyện
quen biết Lăng Hàn cho cô ấy nghe, chỉ có điều là bỏ đi chuyện ở quán
lẩu ngày hôm nay.
Sau khi Tiêu Tiêu nghe xong, cầm điện thoại nhìn cô hỏi, "Là người nhà của học sinh cậu dạy kèm à?"
Làm gia sư tại nhà cũng có thể gặp được đàn ông cực phẩm như vậy, người này cũng quá may mắn rồi! Hơn nữa còn có bạn nhỏ Tử Câm nữa, vận đào hoa
của Kiều Hạ thật quá tốt khiến người người phải ngứa mắt!
Kiều Hạ tất nhiên biết trong đầu bạn thân mình đang nghĩ gì, cô ngả người ra ghế sofa, ra vẻ bất đắc dĩ nói, "Haizz, chắc là trước kia tớ đã cứu
trái đất đó."
Tiêu Tiêu: ...
***
Lăng Hàn về đến nhà đã bị cha mình mắng cho một trận, bởi vì thất hẹn.
Cho dù đã bị mắng một trận nhưng điều này không ảnh hưởng chút nào đến tâm
trạng của Lăng Hàn. Một giây trước còn đang nghiêm túc nghe cha anh răn
dạy, một giây sau khi rời đi, anh rất vui vẻ đi lên tầng, không quên nói với chị gái, "Em về phòng, đến giờ ăn cơm nhớ gọi em.”
Lăng Thần nhìn vẻ mặt hạnh phúc của anh, dường như nghĩ tới điều gì đó, cô không khỏi nhíu mày theo Lăng Hàn về phòng.
Lăng Hàn nhìn chị gái đi theo mình vào phòng, "Làm sao vậy?"
Lăng Thần ôm hai tay, nhìn anh, "Em đi gặp người tên Kiều Hạ kia?"
Lăng Hàn không vui nhíu mày, "Chị theo dõi em à?"
Lăng Thần khinh thường hừ một tiếng, "Nhìn em cười như thằng ngốc vậy, không cần nghĩ cũng biết em làm gì."
Nghe vậy, Lăng Hàn xấu hổ, anh biểu hiện rõ ràng như vậy sao?
"Chỉ là vô tình gặp thôi."
Lăng Thần liếc anh, "Em cứ qua loa như vậy quyết định kết hôn với cô ấy, em
hiểu cô ấy sao? Biết cô ấy là dạng người gì à? Cô ấy có bắt cá hai tay
không, có đùa giỡn tình cảm của người khác không, những thứ này em biết
bao nhiêu?"
Nhận ra giọng nói của chị gái rất khác thường, Lăng Hàn đoán chị ấy đã nhìn
thấy gì đó, nhưng cái anh để không phải cái này, mà là...
"Chị điều tra cô ấy, còn theo dõi cô ấy?"
Giọng nói Lăng Hàn trầm xuống, mang theo vài phần giận dữ, "Lăng Thần, chị thật quá đáng."
Nhìn thấy em trai tức giận, còn gọi thẳng tên mình, Lăng Thần biết nó thật
sự giận dữ. Nhưng lần này coi như anh tức giận cũng phải cho nó biết con người thật sự của Kiều Hạ!
"Chị thừa nhận, chị không nên điều tra theo dõi cô ấy, nhưng nếu không làm
vậy chị cũng sẽ không biết cô ấy là loại người bắt cá hai tay."
"Chị hiểu lầm rồi."
"Hiểu lầm?" Lăng Thần lạnh lùng mở miệng, "Chị tận mắt nhìn thấy cô ấy hẹn hò với người khác, rồi còn đi làm đồ gốm, còn đến nhà hàng ăn cơm, cũng
tận mắt nhìn thấy người đó cưng chiều xoa đầu cô ấy."
"Chẳng lẽ cái đó còn không phải bắt cá hai tay sao?"
Nhìn thấy người phụ nữ của mình cười vui vẻ bên người đàn ông khác, nghĩ đến em trai mình si tình đến ngu xuẩn muốn kết hôn với loại người như vậy,
cô thật sự muốn tạt một cốc nước lạnh lên mặt của người tên Kiều Hạ kia.
Nghe thấy Lăng Thần nói vậy... Lăng Hàn khẽ nhíu mày, nhịn cười, con tức vừa rồi cũng nhanh chóng biến mất.
Trong lúc Lăng Thần sửng sốt vì anh bất ngờ bật cười khó hiểu, anh khẽ cười
nhìn cô, mở miệng, "Em và cô ấy chưa từng yêu đương."
Lăng Thần: ???
Lăng Hàn ngồi vào ghế, bắt chéo hai chân, nói tiếp, "Thứ nhất, người đàn ông mà chị nói em cũng biết, là học đệ của cô ấy. Thứ hai, em và cô ấy chưa chính thức yêu đương."
Anh hơi dừng lại bổ sung, "Nhưng mà sẽ nhanh thôi."
Đến Lăng Thần cũng bị sự thay đổi của em mình làm cho choáng váng, "Đợi một chút, em nói em chưa chính thức yêu đương với cô ấy, còn nói sẽ kết hôn với cô ấy..."
"Cho nên chuyện kết hôn chỉ là mình em đơn phương, cô ấy không biết?"
Lăng Thần giống như phát hiện ra một sinh vật ngoài hành tinh, vừa ngạc
nhiên vừa ghét bỏ nhìn Lăng Hàn, "Đúng là bệnh nhân ung thư! Dựa vào đâu em cho rằng con gái nhà người ta sẽ kết hôn, muốn kết hôn, đều do em
tính toán là được?"
Ôi trời! Khổ thân cô còn hiểu lầm người ta, may mắn lúc ấy kiềm chế không
hắt nước vào mặt, nếu không thì... Lạy chúa, cái quái gì vậy! Cô rất
muốn mang chuyện của thằng nhóc này lên diễn đàn.
Người bị gọi là bệnh nhân ung thư khẽ cong môi, "Làm sao chị biết cô ấy không đồng ý?"
Anh cũng không trực tiếp cầu hôn, chẳng lẽ chị ấy không nhìn ra mình đang theo đuổi Kiều Hạ sao?
Lăng Thần cười ha hả, mỉa mai nhìn em trai mình, "Tại sao con bé phải đồng ý? Chỉ bằng em đẹp trai và có giọng nói hay á?"
Lăng Hàn nhướng mày, nở một nụ cười cực kỳ đẹp, "Đương nhiên."
Lăng Thần: ...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT