Sau khi nói xong, Mộc Thất đuổi Mai Tư Lễ ra ngoài, tự khóa mình trong
phòng suốt một buổi chiều. Mai Tư Lễ sốt ruột ngồi đợi cô ở cửa, cứ cách một tiếng lại gọi Mộc Thất một câu, cô cũng sẽ đáp lại một câu, nhưng
vẫn không chịu ra ngoài.
Đến tận buổi tối, gần giờ cơm, cửa phòng mới mở, Mộc Thất đi ra, nhìn Mai Tư Lễ đang đứng ở ngoài cửa, nói: “Em đói.”
Lúc này Mai Tư Lễ mới bình tĩnh lại, “Được, đợi anh đi nấu cơm.”
Ăn xong cơm tối, Mộc Thất liền đi ngủ sớm, cô để cửa mở, Mai Tư Lễ nhẹ chân đi vào phòng, đứng ở đầu giường nhìn cô ngủ.
Vừa nãy, Mộc Thất hỏi anh, có nhớ “cô” không?”
Anh không trả lời, sao anh có thể không nhớ chứ, nhưng nhớ thì có cách nào
đâu. Vốn dĩ “cô” là người không nên tồn tại, giờ anh làm gì có quyền đòi hỏi nữa chứ?
Mai Tư Lễ đưa tay ra, nhẹ nhàng chạm vào mặt Mộc Thất, nhưng chỉ chạm nhẹ
một cái, rồi rụt tay về. Anh thở dài, xoay người đi ra ngoài.
Cứ coi khoảng thời gian kia là một giấc mơ đẹp, là hồi ức mà anh vĩnh viễn không bao giờ quên đi.
***
Hôm sau, Mai Tư Lễ nửa đên mới chìm vào giấc ngủ đã tỉnh dậy từ sáng sớm.
Anh dụi mắt một cái, vén chăn lên xuống giường, vừa đến cửa anh đã thấy
dưới đất có vài bức tranh. Anh khom người nhặt lên, phát hiện ra tất cả
đều là tranh của Mộc Thất, anh nhìn từng tờ, từng tờ một, phát hiện ra
có hai bức là tranh mới. Chắc là tranh chiều hôm qua Mộc Thất vẽ, nhưng
mà được vẽ bằng màu, cả hai bức đều vẽ vòng quay ngựa gỗ ở công viên.
Nhưng có chút khác nhau giữa hai bức. Bức thứ nhất, một cô gái trẻ đang ngồi
trên ngựa gỗ, vui vẻ vẫy tay với một người đàn ông đang đội mũ đứng ở
bãi đất trống.
Anh biết, đó là hình ảnh hai người đi chơi lần trước.
Mà ở bức tranh thứ hai, vẫn là đu quay ngựa gỗ, nhưng cô gái trên ngựa đã
dần trở nên mờ nhạt, mà bên cạnh người đàn ông có thêm một cô gái, một
cao một thấp, nắm lấy tay nhau.
Để hai bức tranh ở cạnh nhau so sánh, anh cảm thấy dường như mình phát hiện ra chuyện gì đó.
Mai Tư Lễ cầm bức tranh trong tay, từng bước, từng bước tiến về phía phòng của Mộc Thất, anh đứng ngoài cửa nhìn vào trong.
Mộc Thất đã tỉnh, cô ngồi trên giường, nhìn xung quanh, cuối cùng tầm mắt
cô hướng về phía cửa, cô ngạc nhiên nhìn bộ quần áo ngủ trên người anh,
từ từ mở miệng:
“Mai Tư Lễ, lần này là em uống say hay là anh uống say?”
~~~ Lời tác giả: Kết thúc ! o(*≧▽≦) [ツ]
Đôi lời giải thích:
1, Ở phần cuối cùng, người chi phối Mộc Thất chính là nhân cách thứ hai
của cô ấy, cũng chính là nhân cách do Thôi Hình tạo ra, nhân cách chính
của Mộc Thất đã chọn cái chết.
2, Tại sao nhân cách chính của Mộc Thất lại lựa chọn cái chết? Một là bởi
vì tâm lý cô ấy có rất nhiều mặt tiêu cực, nên mỗi khi nhân cách thứ hai của Mộc Thất gặp khó khăn thì nhân cách chính sẽ xuất hiện, cô ấy sẽ
nhận tất cả sự mệt mỏi và tiêu cực về mình; thứ hai, là vì cô ấy không
còn khống chế được bản thân mình nữa, nhưng lại sợ mình sẽ làm tổn
thương Mai Tư Lễ, nên đã tình nguyện biến mất.
3, Vậy Mộc Thất ở đội điều tra đặc biệt, cũng là nhân vật chính của câu
chuyện này là ai? Vẫn là nhân cách thứ hai của Mộc Thất, mục đích của
Thôi Hình, vốn là để hai nhân cách của Mộc Thất phát hiện ra sự tồn tại
của đối phương, sau đó hủy diệt lẫn nhau, nhưng kết quả thì một bên lựa
chọn tự nguyện biến mất, người còn lại thì ở lại sống tiếp.
4, Vì viết đến nửa chừng thì tôi đổi lại cốt truyện, nên trong truyện có
lẽ sẽ có lỗi, nhưng tôi đã cố hết sức để hoàn thiện câu chuyện này, hi
vọng mọi người sẽ thích.
5, Cuối cùng, cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng tôi đến hết truyện, câu chuyện này hoàn được đều là nhờ mọi người cả! (* ̄3 ̄)╭
~~~ Đôi lời của Mạc Y Phi: Giải thích đơn giản cho chị em hiểu là nhân cách xuất hiện từ đầu truyện đến giờ là nhân cách thứ 2 của Mộc Thất. Nhân cách lạnh lùng mặt lạnh cũng
chính là nhân cách thứ 2. Còn nhân cách chính thì là lúc Mộc Thất ngu
ngốc với bánh bèo. Suy cho cùng, từ lúc mọi người phát hiện Mộc Thất bị
tâm thần phân liệt thì đều do nhân cách chính làm chủ hết, nhưng chúng
ta bị tác giả đánh lừa nên đó nghĩ là do nhân cách thứ 2 làm chủ. Đến cả Mai Tư Lễ cũng nhầm, cứ nghĩ người mình yêu là nhân cách chính, nhưng
không ngờ nhân cách mà chúng ta tưởng là chính thật ra chỉ là phụ, còn
nhân cách thứ 2 (Do Thôi Hình tạo ra) mới là chính. Vậy đó, nói vậy cho
dễ hiểu. Cảm thấy đến tận phút cuối tác giả vẫn cân não độc giả =))) Và
đến cuối truyện, khi Mộc Thất hỏi: “Mai Tư Lễ, lần này là em uống say hay là anh uống say?”, thì tức là nhân cách chính đã hoàn toàn biến mất, nhân cách Mặt Liệt đã quay trở lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT