Editor: An Dung Ni

Beta: Queenie_Sk

Một cảnh sát tuần tra đã tìm được Hạ Quân. Khi được trông thấy cô bé đang ngồi ven đường, đeo chiếc balo hình con gấu, cầm trong tay một gói kẹo ăn, không khóc, không náo loạn, không hề tỏ vẻ sợ hãi.

Sau khi cảnh sát xác nhận cô bé chính là Hạ Quân, anh ta lập tức gọi điện cho Cao Đình, sau đó dẫn cô bé đến đồn cảnh sát rồi mới gọi điện cho cha mẹ cô bé.

Tìm được Hạ Quân, mọi người đều cảm giác trái tim mình cuối cùng cũng đập bình thường lại. Thế nhưng vấn đề tiếp theo chính là cô bé đã ở đâu trong suốt khoảng thời gian vừa rồi? Chỗ tìm ra Hạ Quân thực ra là khu vực ngay gần nhà cô bé, trước đó cảnh sát đã kiểm tra chỗ ấy rồi. Một cô bé mắc chứng PTSD chắc chắn sẽ không đi ra ngoài một mình lâu như vậy được, như vậy khoảng thời gian vừa rồi cô bé đã ở một mình hay có ai đó ở cùng cô bé?

Hạ Quân được mọi người đưa gấp về cục cảnh sát, sau khi kiểm tra sức khỏe xong, thấy trên người cô bé không có vết thương nào, mọi người lại dẫn cô bé về phòng nghỉ ngơi, Mộc Thất cũng đến đó gặp cô bé.

“Hạ Quân!” Mộc Thất cầm một ít hoa quả vào phòng nghỉ.

“Dì.” Hạ Quân nhận ra Mộc Thất, gọi cô một tiếng.

Mộc Thất mỉm cười với cô bé, sau đó ngồi xuống, đặt đĩa trái cây lên bàn, dịu dàng hỏi: “Hạ Quân, trong lúc đợi cha mẹ đến đón cháu, chúng ta ngồi nó chuyện một chút nhé? Được không?”

Hạ Quân gật đầu một cái, nhìn lên đĩa trái cây trên bàn, lại quay sang nhìn Mộc Thất, dường như đang hỏi ý kiến cô.

“Muốn ăn quả gì nào?”

“Dâu tây ạ."

Mộc Thất dùng nĩa, xiên một quả đưa cho Hạ Quân, cô bé nhận lấy rồi bắt đầu ăn từng miếng nhỏ.

Mộc Thất hỏi: “Hạ Quân này, sáng nay chúng ta có gặp nhau đúng không?”

Hạ Quân gật đầu một cái.

“Vậy dì đã dẫn cháu đi đâu?”

“Đi ăn sáng.”

Phải qua miệng người khác mới biết được việc mình đã làm, Mộc Thất cảm thấy cực kì bất lực, cô tiếp tục hỏi Hạ Quân, “Sau khi dì dẫn cháu về nhà cháu lại đi ra ngoài đúng không?”

“Vâng.”

“Hạ Quân đã đi những đâu nào?”

Hạ Quân ăn xong hết một quả dâu tây, lại đưa tay ra xiên một miếng táo, “Đến sân chơi.”

“Ai dẫn cháu đi?”

Vấn đề này của Mộc Thất thành công lôi kéo sự chú của Hạ Quân từ đĩa hoa quả về nhìn lên khuôn mặt cô, nhưng cô bé chỉ nhìn cô mà không nói lời nào.

Mộc Thất lấy một tấm ảnh ra, chính là tấm ảnh của kẻ đã bắt cóc cô năm ấy, “Hạ Quân, nhìn kĩ xem, liệu có phải là chú này không?”

Hạ Quân nhìn ảnh, đột nhiên nâng tay phải lên, đưa ngón trỏ đặt lên môi mình, nói một câu khiến Mộc Thất bắt đầu cảm thấy căng thẳng: “Không được nói đâu.” Nói xong, cô bé lại cúi xuống, xiên một quả dâu, cho vào miệng.

“Hạ Quân…” Mộc Thất còn định hỏi thêm vài câu nữa thì có người gõ cửa phòng nghỉ, Cao Đình mở cửa ra, “Mộc Thất, cha mẹ Hạ Quân tới rồi.”

Việc tra hỏi Hạ Quân cũng đành phải dừng lại, Cao Đình và Mộc Thất dẫn Hạ Quân ra ngoài, để cô bé đoàn tụ với cha mẹ.

Đường Ân vừa gặp Hạ Quân liền chạy đến, ôm lấy cô con gái vừa rời khỏi mình mấy tiếng đồng hồ, không ngừng khóc, “Quân Quân, con không sao là tốt rồi. Tất cả đều do mẹ, mẹ sẽ không bao giờ để con phải ở nhà một mình nữa.” Nói xong, cô ta lau nước mắt, ngẩng đầu nhìn hai người, “Cảm ơn mọi người đã giúp chúng tôi tìm Quân Quân, bác sĩ Mộc, cảm ơn cô.”

Cao Đình: “Không sao, đây là việc chúng tôi phải làm.”

Mộc Thất không dám lên tiếng đáp lại, cô cảm thấy rất thẹn với lời cảm ơn kia. Người dẫn Hạ Quân ra ngoài khi chưa được sự đồng ý của cha mẹ cô bé chính là cô, hơn nữa cũng chính vì cô mà đứa bé này mới bị liên lụy. Cũng may lần này cô bé không bị thương chỗ nào, nếu không thì cô cũng không biết mình phải đối mặt với họ thế nào nữa.

Sau khi tiễn ba người, Cao Đình và Mộc Thất cùng trở về phòng làm việc, Hề Thiên Tường lập tức hỏi thăm: “Sao rồi? Cô bé nói gì?”

Mộc Thất ngồi xuống chỗ mình, “Có người dẫn cô bé đến sân chơi, tôi nghi ngờ đó là người đã bắt cóc tôi năm ấy.”

Những người ở đây, ai cũng có ấn tượng nhất định về vụ án năm đó, Lục Diệp theo thói quen gõ gõ bàn, “Vụ án mà suốt mười chín năm qua vẫn chưa được phá, cô cảm thấy sau khi biến mất nhiều năm như vậy, tại sao bây giờ hắn lại xuất hiện?”

Mộc Thất gật đầu một cái, “Chỉ sợ là…”

Cao Đình đứng sau lưng cô, vỗ vỗ bả vai cô, “Vậy chúng ta tìm ra hắn đi, nếu hắn dẫn Hạ Quân đến sân chơi, thì chúng ta bắt đầu kiểm tra camera giám sát ở các sân chơi trẻ em đi.”

Tưởng Vân Kiệt lập tức đưa tay lên bàn phím, bắt đầu rà soát.

Lục Diệp cũng giúp anh ta thu hẹp lại phạm vi, “Lần thứ hai Hạ Quân rời khỏi nhà là vào khoảng 8 giờ 35 phút, sau đó được tìm thấy vào lúc 11 giờ trưa, thời gian mất tích là hơn hai tiếng đồng hồ, chúng ta bắt đầu tìm kiếm các điểm quanh khu nhà Hạ Quân khoảng một giờ lái xe.”

Tưởng Vân Kiệt gõ gõ mấy cái, vậy có khoảng ba địa điểm, chặng đường đến những nơi này đều ở khoảng 30-45 phút.

Cao Đình: “Được rồi, mọi người chia nhau, tốp hai người phụ trách một sân chơi, tìm ra người đã dẫn Hạ Quân đi.”

Sau đó mọi người bắt đầu nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, nhìn được khoảng nửa tiếng thì Hạ Quân xuất hiện trong video giám sát.

Lục Diệp thông báo: “Tìm được rồi.”

Những người còn lại đều đứng dậy đi về phía anh ta, trong video giám sát xuất hiện hình ảnh Hạ Quân đeo ba lô con gấu, cạnh cô bé là một người đàn ông mặc áo khoác đen, hắn nắm tay Hạ Quân, dẫn cô bé vào sân chơi.

Mộc Thất nhìn bóng lưng người đàn ông đó, mơ hồ có cảm giác quen thuộc, “Có thể thấy phía chính diện không?”

Đối với Tưởng Vân Kiệt mà nói thì chuyện này dễ ợt, “Đây, đây, đợi chút, từ camera phía đối diện có thể thấy được mặt họ.”

Tôn Đống lập tức đứng dậy nhường chỗ cho Tưởng Vân Kiệt, anh ta gõ gõ bàn phím mấy cái, mở đoạn video giám sát mới, tua đến khoảng thời gian khi nãy, Hạ Quân lại xuất hiện trên màn hình, có cả khuôn mặt người đàn ông kia.

Tưởng Vân Kiệt phóng to hình ảnh lên, sau đó dùng vài thao tác xử lý, gương mặt người đàn ông đó trở nên cực kì rõ ràng.

“Chính là hắn!” Mộc Thất không hề chần chừ, nhìn một cái liền nhận ra hắn.

Hung thủ của một vụ án mưu sát trẻ em chấn động toàn xã hội, đột nhiên xuất hiện sau hai mươi năm mất tích.

***

Đêm đó Mộc Thất về đến nhà, khi còn đứng trong thang máy, cô vẫn còn nhớ lại động tác và câu nói của Hạ Quân lúc ở cục cảnh sát. Cô không biết liệu mình có nên tiếp tục tư vấn tâm lý cho cô bé nữa không. Do sự xuất hiện của cô, mà gia đình đã sắp vượt qua được đau đớn ấy, hôm nay lại trải qua nỗi đau ấy thêm một lần nữa. Cô nhắm mắt lại, khi mở ra, thang máy đã đến tầng bảy, cửa mở.

Đến trước cửa nhà, cô lấy chìa khóa trong túi xách ra, đang cắm vào ổ khóa, chuẩn bị mở cửa thì cánh cửa phía sau cô lại mở ra.

“Về rồi?”

Mộc Thất quay đầu nhìn lại, đối diện cô là Mai Tư Lễ, đang cởi trần, vì đang ở nhà nên anh cũng không đội mũ.

Cô gật đầu với anh một cái.

“Tìm được cô bé kia rồi à?” Mai Tư Lễ đoán chắc là đã tìm được, vì nếu không tìm được thì giờ này Mộc Thất sẽ ở lại cục cảnh sát.

Mộc Thất: “Ừ tìm được rồi.”

“Vậy là tốt, à đúng rồi, cô đợi một chút, tôi có cái này cho cô.”

Mộc Thất đứng yên đó, đợi anh.

Một lát sau Mai Tư Lễ cầm hai túi đồ ra, thậm chí còn đi giày, sau khi ra khỏi nhà còn dùng chân đóng sập cửa lại.

Mai Tư Lễ đưa toàn bộ chỗ rau cải và trái cây mình vừa được thầy cho, trao hết cho Mộc Thất, “Mấy thứ này cho cô đấy, tất cả đều là của nhà trồng được.”

Mộc Thất từ chối, “Của anh thì anh cứ giữ lấy.”

Mai Tư Lễ vẫn dúi cho cô, “Tôi mang về nhiều quá, nên chia cho cô một chút, một mình tôi ăn không hết, mà đây đều là đồ tươi, để lâu hỏng mất thì phí.”

“Vậy cảm ơn anh.” Mộc Thất nhận lấy hai túi đồ, rất nặng.

Đưa đồ xong, Mai Tư Lễ cũng không về nhà mình ngay, mà lại hỏi cô: “Cô ăn cơm chưa?”

Mộc Thất lắc đầu: “Vẫn chưa.”

Mai Tư Lễ lại thể hiện độ mặt dày của mình, “Tôi cũng chưa ăn, nhưng bây giờ chúng ta đang có những nguyên liệu nấu ăn rất tươi mới đúng không?” Thiếu điều chưa nói thẳng ra là cô nấu ăn cho tôi đi thôi.

Mộc Thất nghe hiểu ý của anh, nếu đã nhận đồ của anh rồi thì cũng không tiện từ chối, cô liền nói với anh, “Vậy anh sang ăn tối đi.”

Đạt được mục đích của mình, Mai Tư Lễ rất vui sướng, “Cảm ơn.”

Mộc Thất mở cửa, Mai Tư Lễ đi theo cô vào nhà, Mộc Thất thay giày dép xong, lại lấy trong tủ giày ra một đôi dép lê đi một lần, đặt xuống đất.

Mai Tư Lễ nhìn đôi dép duy nhất dưới đất, trong đầu thầm nghĩ, mình nên mang dép của mình sang mới phải. Nhưng không còn cách nào khác, ai bảo chính anh tự mình đóng cửa lại, còn không mang chìa khóa theo.

“Anh ngồi đợi một chút, tôi đi nấu ăn.” Mộc Thất chỉ chỉ ghế sa lông, sau đó cầm nguyên liệu đi vào bếp.

Mai Tư Lễ gật đầu nhưng cũng không ngồi trên ghế sa lông, mà nhân cơ hội này đi tham quan một vòng nhà Mộc Thất. Tất cả mọi thứ đều rất gọn gàng chỉnh tề, không hề có một vết bụi bẩn nào.

“Sạch sẽ thật đấy.” Mai Tư Lễ đi vòng vòng trong phòng khách, sau đó đến bên cửa sổ, ở một hộc tủ màu trắng gần đó có để một tấm ảnh gia đình, trong hình, ba người chụp ở bờ biển. Mai Tư Lễ nhận ra được đó là cha mẹ Mộc Thất và cô vào khoảng hồi cấp hai, trong hình người nào cũng mang nụ cười hạnh phúc. Tiếc là bây giờ anh gặp Mộc Thất nhiều lần như vậy, chưa từng thấy cô nở nụ cười tươi như vậy bao giờ, anh cầm khung ảnh nhìn một lúc rồi mới đặt trở về vị trí cũ.

Đang chuẩn bị xoay người, đột nhiên một điểm đỏ xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng, Mai Tư Lễ tránh sang bên cạnh một chút, vốn nghĩ là do đứa trẻ nào đó nghịch ngợm chiếu lên, nhưng khi đứng sau rèm cửa nhìn xuống thì anh phát hiện chuyện không phải thế. Lúc này, trời đã tối, dưới ánh đèn đường, một người đàn ông mặc áo khoác đen, đội mũ, cầm trong tay một chiếc bút hồng ngoại, cứ đưa lên rồi hạ xuống, dường như đang viết chữ gì đó.

Mai Tư Lễ cẩn thận nhìn kĩ động tác của hắn, cuối cùng cũng nhìn ra hắn đang viết gì.

Mộc.

Hắn viết họ của Mộc Thất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play