“Vậy bây giờ phải làm sao? Phải gọi hai người đó lại à?” Tôn Đống chuẩn bị lệnh cho các cảnh viên đuổi theo.
Tuy nhiên Mộc Thất lại lắc đầu: “Gọi lại cũng không có tác dụng gì. Trong
hai người đó, Lý Nhã chiếm thế chủ động, một mạnh một yếu, lại còn có
chung một bí mật, đây chính là mối quan hệ bền chặt nhất.”
Cao Đình ngẫm nghĩ một lúc, “Mộc Thất, người bình luận trên diễn đàn có phải là một trong hai người đó hay không?”
Mộc Thất nhớ lại những câu trả lời của bọn họ, phân tích: “Trước mắt vẫn
chưa thể xác định rõ, có hai khả năng có thể xảy ra, một là cả hai người đều không biết gì về chuyện này, bình luận này do người khác viết. Hai
là một trong hai người đã viết bình luận mà không nói cho đối phương.”
Đột nhiên điện thoại di động của Mộc Thất rung lên, có tin nhắn từ số
lạ: "Tôi là Mai Tư Lễ, tôi đang gửi thử tin nhắn, nhận được thì nhớ trả lời lại nhé."
Cao Đình khoanh tay trước ngực, “Dù thế nào thì hai người này cũng là đầu
mối quan trọng nhất của vụ án này, nếu họ muốn giấu gì đó, thì chúng ta
đi tìm hiểu từ người khác.”
“Tại sao?” Tần Tiểu Mễ nhỏ giọng hỏi.
Lục Diệp nhắc cô ấy: “Đừng quên, vẫn còn một người nữa có liên quan mật thiết đến hai nạn nhân.”
Cố Mi vỗ tay một cái: “Bạn trai cũ của bọn họ.”
Tôn Đống gãi đầu, thở dài: “Nói thật thì cậu người yêu cũ này đúng là…. Bạn gái trước và bạn gái sau là bạn thân, rồi đều chết đuối…” Cậu bạn này
đúng là đen đủi.
“Nói như thế thì anh chàng này cũng khả nghi đấy.” Không có thi thể nên Cố
Mi được dịp rảnh rỗi, cũng quanh quẩn ở phòng làm việc, phân tích vụ án
cùng mọi người, “Mọi người nói xem, La Diễm Hoa yêu người yêu cũ của
Trần Mộng, nhỡ đâu Trần Mộng vẫn còn tình cảm với cậu ta, hai người chia tay cô ta muốn quay lại nhưng không được thì sao. Vì vậy, cuối cùng nảy sinh hận thù với La Diễm Hoa, nhân lúc cả phòng rủ nhau đi du lịch liền gọi La Diễm Hoa ra ngoài, đẩy xuống sông. Sau đó cậu bạn trai kia biết
chuyện rồi giết Trần Mộng.”
Mộc Thất cho rằng Cố Mi xem quá nhiều phim máu chó rồi.
Cố Mi đoán được suy nghĩ của Mộc Thất, lườm cô một cái: Cô mới là người xem nhiều phim máu chó ấy.
Điện thoại của Mộc Thất lại rung lên, cô lấy ra xem: "Tôi là Mai Tư Lễ này, cô không nhận được tin nhắn à?"
Có vẻ như nếu không đáp lại thì anh sẽ không chịu từ bỏ vậy, Mộc Thất đành nhắn lại cho anh hai chữ.
Mai Tư Lễ đang ngồi trước dương cầm, dùng một ngón tay nghịch phím đàn, cứ
chốc chốc lại liếc qua điện thoại một cái, thầm nghĩ: Sao vẫn chưa nhắn
lại? Sao vẫn chưa nhắn lại thế?
Đột nhiên màn hình lóe sáng, biểu cảm Mai Tư Lễ lập tức thay đổi, trên màn hình điện thoại hiện lên tin nhắn:
[Bé lùn]: Đã nhận.
Mai Tư Lễ cúi đầu xuống, đưa cả hai tay lên phím đàn, đè cùng một lúc cả mười ngón tay xuống.
Tôn Nhất đang ở dưới tầng bị anh dọa phải kêu lên: “Ông chủ! Em đang xem phim ma!!!”
Tại đội điều tra đặc biệt, Mộc Thất không còn bị ai nhắn tin làm phiền nữa, tâm trạng cũng khá hơn rất nhiều.
Tôn Đống suy nghĩ về câu nói của Cố Mi, cảm thấy có phần không hợp lý, “Vấn đề là hắn đã giết Trần Mộng thế nào? Trong đoạn video giám sát có thể
thấy rõ ràng là Trần Mộng tự rơi xuống hồ.”
Cố Mi lại nghĩ tiếp: “Ấy… Có khi nào… Hắn căng một sợi dây ở ven hồ, Trần
Mộng chạy đến đấy, bị vấp rồi ngã xuống hồ?” Nói xong cô ấy tự cho mình
nói rất có lý.
“Ngồi yên ở đây suy luận cũng không có ích gì, giờ phải đi tìm cậu bạn trai
kia đã.” Cao Đình vừa nói vừa hất cằm về phía Lục Diệp, “Đi thôi.”
***
“Hầy….”
Không biết đây là lần thở dài thứ bao nhiêu trong ngày rồi, Tưởng Vân Kiệt bị trói trên ghế, nhìn cửa phòng đóng chặt, nghĩ mãi không ra rốt cuộc
người đàn ông kia muốn làm gì, buổi trưa hắn đi vào, cho anh ta uống
nước, ăn bánh, đi vệ sinh, rồi lại trói anh ta vào ghế. Từ đầu đến cuối
vẫn giữ kín miệng, không nói lời nào. Anh ta cảm thấy mình như một con
cún mà hắn đang nuôi vậy, đến giờ là được cho ăn, cho uống, dẫn ra ngoài đi vệ sinh.
Mặc dù không bị ngược đãi, nhưng bây giờ anh ta vẫn không biết rốt cuộc
mình bị bắt vì chuyện gì? Không muốn tống tiền thì còn muốn làm gì? Lại
còn tốn thêm tiền mua bánh và nước nữa chứ. Hay hắn được ai đó thuê làm
việc này? Thế nhưng anh ta chỉ là một kĩ thuật viên thôi mà, đâu có gây
thù chuốc oán với ai đâu. Rốt cuộc là vì sao chứ? Tưởng Vân Kiệt ngồi
nghĩ đủ mọi khả năng, theo thói quen định đưa tay lên gãi đầu, nhưng rồi nhận ra tay mình bị trói, nên lại thở dài.
Khoảng thời gian an toàn của một người bị bắt cóc thường là 48 tiếng, Tưởng
Vân Kiệt bị bắt vào khoảng 11 giờ đêm hôm qua, bây giờ đại khái là đã 3, 4 giờ chiều, tóm lại là đã qua khoảng 16 tiếng, anh ta còn 32 tiếng
nữa.
“Hầy…” Anh ta lại thở dài.
Ngồi nghĩ ngược nghĩ xuôi khoảng một tiếng nữa, cửa lại mở ra, người đàn ông kia lại đi vào, lại đút bánh mì và nước uống cho Tưởng Vân Kiệt. Anh ta nghĩ thầm, nếu còn sống trở về, từ đó về sau anh ta nhất định sẽ không
bao giờ ăn bánh mì nữa.
Người đàn ông kia đút xong bánh thì chuẩn bị rời đi, Tưởng Vân Kiệt vội vàng
lên tiếng, cố nói nhanh nhất có thể, “Này, đại ca! Em có thể biết lý do
vì sao mình bị bắt cóc không? Em nghĩ rất lâu rồi, rõ ràng là em chưa
từng trêu chọc ai cả. Anh có thể nói cho em biết để em thấy thanh thản
hơn không? Hay là ai đó thuê anh làm việc này, anh nói với người đó rằng em muốn gặp người đó một lần đi.”
Vẫn không ai đáp lại anh ta.
Tưởng Vân Kiệt đoán có lẽ người đàn ông này là một người câm, dù sao thì cũng không nên làm khó người ta, lại nói tiếp: “Đại ca, nếu anh không tiện
nói chuyện thì có thể gật đầu.”
“Đừng hỏi nữa, chuyện này không liên quan đến cậu.”
“Hả?” Tưởng Vân Kiệt không ngờ người đàn ông lại lên tiếng, chưa kịp phản ứng lại thì hắn đã đi ra ngoài, khóa cửa lại.
“Không liên quan đến tôi?” Anh ta lặp lại câu nói vừa rồi, bỗng dưng muốn khóc òa lên, không liên quan đến tôi thì sao lại bắt cóc tôi chứ?!?
***
Khi Cao Đình và Lục Diệp đi tìm Cung Lập, bạn trai cũ của hai nạn nhân, Hề
Thiên Tường dẫn một người đàn ông về cục cảnh sát, anh ta để các cảnh
viên dẫn người đàn ông đó vào phòng thẩm vấn, còn mình thì đi vào văn
phòng.
Tôn Đống đang đọc tài liệu, thấy Hề Thiên Tường quay về, vội vàng hỏi: “Đội phó về rồi à? Gặp cha của Trần Mộng chưa? Có thấy Tưởng Vân Kiệt
không?” Tuy nhiên khi thấy sau lưng Hề Thiên Tường không có ai, mọi
người đều cảm giác mất mát.
Hề Thiên Tường uống một hớp nước, từ từ đáp: “Ừ, dẫn người về rồi, lục
soát nhà ông ta rồi, nhưng không thấy Tưởng Vân Kiệt đâu.” Nói xong anh
ta ngoắc ngoắc tay với Mộc Thất, “Mộc Thất, cô đến phòng thẩm vấn với
tôi.”
Mộc Thất mặt không đổi sắc: “Đội phó, động tác của anh là đang gọi chó.”
“À, quen tay ấy mà.” Nhà anh ta có nuôi hai con chó.
Hề Thiên Tường và Mộc Thất cùng đi vào phòng thẩm vấn, cha của Trần Mộng
đã tự nguyện đến Cục cảnh sát cùng Hề Thiên Tường để cho lời khai, vì
ông ta cũng muốn điều tra rõ nguyên nhân cái chết của con gái mình hơn
bất kì người nào khác.
Hai người vừa đi vào, Trần Thiết Lâm đã vội vàng đứng lên, “Anh cảnh sát,
có phải các anh chị cũng cho rằng con gái tôi bị sát hại đúng không?”
Hề Thiên Tường đưa tay ra hiệu ông ta ngồi xuống, Trần Thiết Lâm cũng rất phối hợp, gật đầu một cái rồi ngồi xuống.
“Đầu tiên, chúng tôi muốn ông xác nhận một chuyện.” Hề Thiên Tường đưa tờ giấy ở nhà Tưởng Vân Kiệt đưa cho ông xem.
“Đây là gì?” Trần Thiết Lâm trông thấy tờ giấy, mới đầu tỏ vẻ nghi ngờ, sau
khi đọc nội dung thì hỏi lại hai người: “Đây… đây là đang nói về vụ án
của con gái tôi sao?”
Mộc Thất lắc đầu với Hề Thiên Tường, ông ta không phải là người đã bắt cóc
Tưởng Vân Kiệt, sau đó quay sang Trần Thiết Lâm: “Đúng rồi, chúng tôi
muốn điều tra lại vụ án của Trần Mộng, nên mong ông có thể hợp tác cung
cấp cho chúng tôi ít đầu mối.”
Vừa nghe đến việc cảnh sát muốn điều tra lại vụ án của con gái mình, Trần
Thiết Lâm lập tức trở nên kích động, “Tôi cũng biết, nhất định là con
gái tôi bị hại chết, đoạn video mà nhà trường cho tôi xem, tôi chắc chắn là con bé bị ai đó đuổi theo nên mới vô tình ngã xuống, tuyệt đối không phải là vô tình đâu!"
Hề Thiên Tường hiểu cảm giác phẫn nộ của ông ta, rót một ly nước nóng cho
ông ta rồi hỏi tiếp: “Khoảng thời gian đó Trần Mộng có kể chuyện gì cho
ông, hoặc có biểu hiện kì lạ nào không?”
“Không, con bé không kể gì cả, bình thường nó có tâm sự gì cũng không nói cho
tôi.” Nói đến đây, Trần Thiết Lâm buồn rầu, “Tuy nhiên khoảng thời gian
ấy tâm lý con bé có chút bất ổn, có vẻ như lúc nào cũng bất an ấy.”
Mộc Thất: “Biểu hiện ấy bắt đầu từ bao giờ?”
Trần Thiết Lâm nhớ lại: “Có một hôm, có một bưu kiện được gửi đến nhà, Mộng
Mộng vào phòng mở bưu kiện ra, sau đó hét lên một tiếng, tôi vội vàng
chạy lên phòng con bé xem thì con bé bảo nó thấy một con gián, nên mới
giật mình hét lên. Thế nhưng tôi không cảm thấy thế!”
Hai người lập tức biết được chuyện này có thể là mấu chốt rất quan trọng,
Hề Thiên Tường hỏi: “Bưu kiện đó giờ vẫn còn ở nhà ông chứ?”
Trần Thiết Lâm lắc đầu, "Không."
“Thế ông có nhớ tên người gửi không?”
“Người gửi sao? Hình như có cái tên nào đó, nhưng tôi không nhớ rõ lắm, dù sao thì chuyện này cũng qua lâu rồi.” Trần Thiết Lâm nhíu mày, cố nhớ lại.
Mộc Thất viết lên giấy một cái tên, đưa cho Trần Thiết Lâm xem, “Có phải là cái tên này không?”
“A!” Trần Thiết Lâm trừng mắt, “Hình như là tên này, tôi nhớ đây là bạn của Mộng Mộng thì phải.”
Hề Thiên Tường và Mộc Thất nhìn nhau một cái, tên mà vừa nãy cô viết chính là La Diễm Hoa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT