Vì nói chuyện với Tôn Nhất nên Mộc Thất trở về văn phòng muộn hơn mọi ngày một chút. Vừa xách túi cơm đến phòng làm việc, Lục Diệp và Tưởng Vân Kiệt đã đánh hơi thấy mùi thơm của đồ ăn mà chạy ra đón… cơm và kem trên tay Mộc Thất.

“A, Mặt Liệt vất vả rồi!”

“Cảm ơn Mộc Thất!”

Nhà hàng ở gần đồn cảnh sát có những món ăn rất ngon. Tuy nhiên ông chủ của nhà hàng ấy lại có một quy định rất quái lạ, đó là không giao đồ ăn, dù gần hay xa đều không giao, dù là ngay bên cạnh cũng không giao, đưa thêm tiền cũng không giao, muốn ăn thì đến nhà hàng mà ăn, lười thì dẹp. Cho nên mỗi lần đến giờ cơm, có rất nhiều người kéo đến nhà hàng, mà tổ điều tra đặc biệt mỗi tuần ăn ở nhà hàng này một ngày vào đầu tuần, thay phiên nhau đi mua.

Tưởng Vân Kiệt nhận lấy túi trong tay Mộc Thất, vì chưa kịp chuẩn bị nên lảo đảo, suýt nữa thì ngã chúi đầu về phía trước. “Này, sao lại nặng thế?”

Tôn Đống đến nhận lấy túi đồ đặt lên bàn, có vẻ như nặng hơn so với bình thường không ít, vừa mở túi ra, bên trong toàn là thức ăn, “Mộc Thất, sao hôm nay cô mua nhiều thế?”

Lục Diệp cũng thò đầu vào nhìn, kem của tôi đâu? Kem của tôi đâu?

Những người khác cũng sững sờ, “Mua một tặng một?” Cao Đình suy đoán.

Mộc Thất nhìn túi thức ăn kia, nhớ đến chuyện vừa rồi, cũng không biết nói thế nào.

“Thật ra thì… Ông chủ tôi muốn. Anh ấy…” Mang tiếng là cùng tâm sự trên đường đến nhà hàng, nhưng từ đầu đến cuối tất nhiên là chỉ có mỗi Tôn Nhất nói.

Chưa kịp nói hết câu, thì nhân viên trong nhà hàng cắt ngang: “Chị Tôn, sao chị đến đây? Mua cơm cho ông chủ sao?”

“Ừ?” Tôn Nhất vừa nghe có người gọi mình, quay đầu nhìn lại thì biết đó là người quen, lúc này mới phản ứng lại. “Hả? Tiểu Ấn! Trời ạ, cô Mộc, cô đến đây mua cơm trưa sao? Cô có biết tiệm này ai mở không?”

“Mai Tư Lễ.” Lúc nhân viên nói ra hai chữ ông chủ, Mộc Thất đã đoán ra được.

“Đúng vậy, đây chính là duyên phận trong truyền thuyết đấy!” Ba người, một người ngơ ngác, một người mặt liệt, còn Tôn Nhất thì cực kì kích động, sau đó quay sang nói với Tiểu Ấn: “Bỏ vào túi đi. Có bao nhiêu bỏ bấy nhiêu.”

“Bảy phần cơm….” Mộc Thất còn chưa nói hết, nhân viên tên Tiểu Ấn kia đã lao thẳng vào phòng bếp.

Một lúc sau, Tiểu Ấn xách túi thức ăn đi đến, “Chị Tôn, đã gói thức ăn lại rồi, tất cả đều là thức ăn bán chạy nhất của nhà hàng.”

Mộc Thất sững sờ, “Cảm ơn.”

“Cảm ơn Tiểu Ấn nhé.” Tôn Nhất cầm lấy túi, vì quá nặng nên hơi ngả người về phía trước, Mộc Thất vội vàng đưa tay ra đỡ.

“Cô Mộc, chúng ta cùng đi về thôi.” Tức là hai người có thể rời đi rồi.

Nhưng mà vẫn chưa trả tiền, Mộc Thất đứng yên, rút ví ra, hỏi Tiểu Ấn: “Những thứ này hết tổng cộng bao nhiêu?”

Tôn Nhất phẩy phẩy tay, “Không lấy tiền, nếu để cô trả tiền, về ông chủ sẽ mắng tôi chết mất.”

Hình như sự hiểu lầm kia có vẻ lớn, Mộc Thất không thích nợ ai cái gì, nhất là người cô không quen. “Tôi trả tiền, chỗ này hết bao nhiêu?”

Tôn Nhất thấy cô khăng khăng như vậy, đành phải hạ quyết tâm, dứt khoát đi ra ngoài, “Cô Mộc, nếu cô nhất quyết muốn trả tiền, thì hãy cho tôi số điện thoại đi.” Ông chủ, tôi làm chuyện này tất cả là vì anh đấy! Tôn Nhất hét thầm trong lòng, anh không chỉ cần lấy lòng cô Mộc, mà còn cần phải lấy lòng đồng nghiệp cô ấy nữa!

“…” Điều kiện kiểu gì vậy?

Cuối cùng, Tôn Nhất sống chết không chịu nhận tiền, không có cách nào khác, Mộc Thất đành để vậy, tuần sau mấy người khác trong đội đi mua đồ ăn thì trả sau, vì thế cô mới xách một túi đồ ăn lớn thế này về.

Tưởng Vân Kiệt lấy hết các hộp đồ ăn ra, xếp đầy một bàn toàn là đồ ăn, Hề Thiên Tường hỏi, “Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra thế?”

Mộc Thất suy nghĩ một chút, thấy trả lời thế nào cũng không hợp lý nên đành chọn bừa một lý do, mặt không đổi sắc: “Ông chủ quá nhiệt tình.”

“…” Cả đám chưa bao giờ thấy ông chủ nhà hàng này bao giờ, cứ nghĩ là một người lạnh lùng, hóa ra là hiểu lầm.

“Kem của tôi đâu?” Mối quan tâm duy của Lục Diệp là kem, sau khi phát hiện trong túi không có kem, ngẩng đầu hỏi Mộc Thất.

“Không mua.” Cô sợ nhỡ mở lời muốn mua kem, Tôn Nhất lại bảo mỗi vị lấy một hộp thì phải làm sao.

“Hả?” Lục Diệp bĩu môi, không vui.

Cao Đình lập tức khen ngợi Mộc Thất: “Làm tốt lắm, không mua là đúng rồi, đến giờ ăn cơm rồi, kem gì mà kem.”

Chia cho mỗi người một hộp cơm, cuối cùng vẫn còn thừa ra mấy phần, liền mang sang phòng làm việc bên cạnh.

Ăn xong cơm, đội điều tra đặc biệt tiếp tục nghiên cứu vụ án này.

Tôn Đống nói: “Trong cùng một khoảng thời gian giam giữ nhiều người rất khó, tôi cho rằng có lẽ hung thủ đã chia các nạn nhân ra thành từng đôi nam nữ, đôi này chết rồi, hắn lại đi tìm một đôi khác.”

Hề Thiên Tường: “Hung thủ đã theo dõi nạn nhân một thời gian, tức là hắn có một tiêu chuẩn nhất định để chọn đối tượng, nam thì phải cường tráng, đẹp trai, trẻ tuổi, mà nữ thì phải trẻ tuổi, xinh đẹp, da thịt trắng nõn.”

Mộc Thất vuốt cằm nói: “Lựa chọn của hắn phản ánh được hai điều, người đàn ông chính là khát vọng mà hắn muốn trở thành, nhưng lại không được, nên hắn ghen tị, căm hận. Chứng tỏ hắn đã từng bị người đàn ông như thế làm nhục. Thứ hai, tuýp người phụ nữ mà hắn chọn chính là tuýp người hắn thích, và đã từng bị từ chối.”

Tưởng Vân Kiệt chống cằm nhìn mọi người, “Hầy, chỉ là từ chối thôi mà, chỗ nào chẳng có hoa cỏ.”

“Nhưng hắn không chấp nhận được chuyện này.” Cao Đình nhận xét, “Cho nên hắn đã thông qua việc hành hạ cả nam lẫn nữ để phát tiết cơn giận của mình, mà hắn có những hành động thế này, hẳn là có một sự việc nào đó đã kích thích hắn.”

Trong đầu Mộc Thất thoáng qua hai loại khả năng, “Nếu như người đàn ông đã từng làm nhục hắn và người phụ nữ kia đã….”

“Kết hôn.” Lục Diệp vừa qua phòng vật chứng cầm tấm vải bọc thi thể Mạnh Vân Phỉ mang lên phòng họp.

Tưởng Vân Kiệt hét lớn: “Lục đại gia, anh cầm vải bọc thi thể ra đây làm gì?”

Cao Đình cũng nhìn sang, hỏi: “Lục Diệp, cậu phát hiện ra điều gì rồi?”

Lục Diệp dựa đầu vào cửa ra vào, “Miếng vải này dùng để bọc thi thể nạn nhân, tức là ban đầu miếng vải này là của hung thủ, sau đó tôi phát hiện ra trên này có bơ bánh ngọt. Là loại bánh ngọt ở tiệm bánh Lợi Vũ.”

Mộc Thất vừa nghe xong liền thấy có gì đó sai sai, “Từ từ, sao anh đoán được đây là bánh ngọt từ đâu?” Một cái bánh ngọt hoàn chỉnh còn khó đoán ra nơi sản xuất, huống chi là một chút bơ.

Tôn Đống mơ hồ đoán ra một khả năng: “Lục đại gia, đừng nói là anh nếm đấy nhé?” Nói xong thì chính bản thân cũng thấy khó tưởng tượng nổi.

Lục Diệp lập tức phủ nhận: “Nói nhảm, mỗi một tiệm bánh đều có một loại kem bơ riêng, mỗi loại có một mùi vị riêng. Mùi bơ của tiệm Lợi Vũ rất đặc trưng, rất dễ nhận ra.” Lục Diệp lại lấy ra một tờ giấy vụn, “Hơn nữa, tiệm bánh này chủ yếu hay làm bánh ngọt đám cưới. Tôi đã lật hết chỗ rác trong thùng rác nơi phát hiện ra hết một lần, cuối cùng đã tìm được một mảnh thiệp mời đám cưới, nhưng mà chỉ có một mảnh nhỏ. Chỉ có thể biết được chú rể họ Phương mà thôi.”

Nghe xong lời Lục Diệp, tất cả mọi người đều ngạc nhiên, Cao Đình cảm thán: “Làm tốt lắm, nhưng mà…” Anh ta vỗ vỗ vai Lục Diệp, quan tâm: “Đi uống thuốc đi. Ăn đồ bẩn không tốt đâu.”

Lục Diệp phẩy phẩy tay: “Không sao, tôi ăn kem rồi.”

Mọi người cạn lời.

Hề Thiên Tường thở dài quay đầu sang hỏi Tưởng Vân Kiệt: “Tưởng Vân Kiệt, điều tra xem hãng Lợi Vũ có tổng cộng bao nhiêu chi nhánh?”

Tưởng Vân Kiệt gõ gõ bàn phím, ngẩng đầu lên đáp: “Thành phố S tổng cộng có bốn cửa tiệm tất cả.”

Mộc Thất hỏi: “Có tiệm nào gần nhà hai nạn nhân không?”

“Đúng là có một tiệm, cách nhà hai nạn nhân không xa lắm.”

Cao Đình gật đầu một cái, “Đi điều tra xem gần đây có đôi vợ chồng trẻ nào mà người chồng họ Phương đến đặt bánh cưới không, tìm được người thì có thể xác định được hung thủ là ai rồi.”

***

Mai Tư Lễ ngồi trên ghế sofa, không nhịn được mà liếc chiếc đồng hồ đeo trên tay phải, kim giờ đã chỉ vào số một mà người thì vẫn chưa trở về.

“Ông chủ!” Giọng nói hoạt bát quen thuộc truyền đến từ ngoài cửa, một lúc sau, có một cô gái cao gầy, đeo kính kích động chạy vào.

Khuôn mặt Mai Tư Lễ từ đen xì cũng chuyển sang hơi xám xịt, thấy vẻ mặt Tôn Nhất thế này, anh thầm nghĩ: Vui thế này chắc chắn là xin được số điện thoại rồi.

“Ông chủ, chắc anh sốt ruột lắm hả, gần trưa em mới gặp được cô Mộc.” Đầu tiên là Tôn Nhất giải thích chuyện mình về trễ, sau đó đến trước mặt anh kể công, “Hôm nay vừa khéo cô Mộc lại đi mua đồ ăn trưa, anh đoán xem cô ấy đi đâu.”

Mai Tư Lễ nhướng mày, “Cô ấy đến ‘Vị giác’?”

‘Vị giác’ chính là tên của nhà hàng kia.

“Đúng, đúng, cô ấy đến đó. Đây chính là cơ hội tốt, nên em đã tranh thủ thời gian để cho Tiểu Ấn lấy thật nhiều đồ ăn cho cô ấy, còn toàn là thức ăn bán chạy của nhà hàng nữa. Ông chủ, anh không chỉ cần phải lấy lòng cô Mộc đâu, mà còn phải lấy lòng đồng nghiệp của cô ấy nữa.”

“Tại sao tôi lại phải lấy lòng cô ta?!” Mai Tư Lễ nghe xong cảm thấy cực kì khó hiểu.

“Chẳng phải là ông chủ đang theo đuổi cô Mộc sao?”

Mai Tư Lễ lập tức ngồi thẳng người lại, cho rằng đây là chuyện cực kì hoang đường, “Ai nói với cô là tôi muốn theo đuổi cô ta?”

“Vậy tại sao anh lại phải xin số điện thoại của cô ấy?”

Mai Tư Lễ nổi giận: “Cần số điện thoại là muốn theo đuổi người ta à? Vậy mấy trung tâm tiếng Anh ngoài kia cứ chạy theo cô rồi bảo cô để lại tên và số điện thoại cũng muốn theo đuổi cô ư? Cô tưởng tượng hơi nhiều rồi đấy!”

Lúc này Tôn Nhất mới hiểu ra, “À, không phải theo đuổi à? Đáng lẽ ông chủ phải nói rõ ra chứ!”

“Tôi nào ngờ cô lại ngu xuẩn đến mức này.” Mai Tư Lễ xoa xoa mi tâm, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, “Từ đã, tiền cơm trưa hôm nay, cô có nhắc cô ta trả không đấy?”

Tôn Nhất cúi đầu lí nhí, “Tất nhiên là…. Không…”

Đột nhiên Mai Tư Lễ mỉm cười, có điều nụ cười này lại khiến Tôn Nhất sợ đến run người.

Anh nghiêng người về phía trước, vẫn giữ nguyên nụ cười đó, “Vậy đã lấy được số điện thoại chưa?”

Tôn Nhất lại càng cúi đầu thấp hơn, rồi chậm rãi lắc đầu.

“….” Mai Tư Lễ muốn khóc vì sự ngu xuẩn của cô ấy…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play