Hạ Đàn nhìn theo xe Hàn Triệt đã đi xa khỏi tầm mắt.
Cô cười vui vẻ, trên gương mặt tươi như hoa nở.
Cô không thể nào diễn tả được vui sướng trong lòng mình. Khi Hàn Triệt rời khỏi trấn Thiệu, vốn dĩ cô đã nghĩ cả đời này không bao giờ có thể gặp lại anh lần nữa. Giống như Thanh Thanh đã nói với cô, anh chỉ ở lại khách sạn hai ngày mà thôi, vội vã đi qua, thậm chí cũng không tính là duyên phận.
Nhưng cô nào biết, duyên phận của bọn họ lại có thể khắc sâu đến tận đây!
Trung Quốc rộng lớn như thế, hơn một tỷ người, thành phố B to lớn như thế, vậy mà bọn họ giữa biển người bao la lại có thể gặp nhau lần thứ hai.
Cái này còn không phải là duyên phận sao?
Đây chính xác đã định sẵn là duyên phận mà!
Hạ Đan vui vẻ mà chạy về hướng trung tâm thương mại, sau đó gọi điện thoại cho bạn cùng phòng Lý Kỳ.
Lúc ăn cơm đột nhiên thấy Hàn Triệt từ trên xe bước xuống, cô gấp đến độ không kịp giải thích với Lý Kỳ liền vội vàng chạy ra ngoài.
Khi đứng bên ngoài tòa nhà văn phòng chờ Hàn Triệt, cô đã gọi điện thoại cho Lý Kỳ, chỉ giải thích vài câu đơn giản rồi bảo cô ấy đi dạo trước.
Lý Kỳ nhận điện thoại và thông báo cho cô rằng mình đang ở lầu ba.
Hạ Đàn vui vẻ chạy lên lầu ba, chợt nghe một tiếng, "Hạ Đàn, chỗ này!"
Hạ Đàn nhìn qua theo hướng giọng nói, Lý Kỳ đang đứng ở bên ngoài quầy hàng, trong tay vẫn còn đang xách hai túi giấy.
Hạ Đàn chạy qua, "Cậu mua quần áo xong rồi à?"
Cô cúi đầu nhìn túi giấy của Lý Kỳ và nói: "Cái áo lông này đẹp quá."
"Đúng đó, mình rất thích." Lý Kỳ cười hì hì, kéo cánh tay của Hạ Đàn, "Đi, chúng ta đi dạo tiếp nào."
"Được."
Hạ Đàn vốn định mua một chiếc áo lông, nhưng khi gặp Hàn Triệt, cô đột nhiên không muốn mua nữa.
Đi dạo cả buổi trời, cô nhìn trúng một chiếc váy.
Là một chiếc váy màu trắng, phía trên có in hoa anh đào nhỏ, ở cổ và tay áo được viền lá sen. Cô cảm thấy rất đẹp.
Sau khi mặc thử, Lý Kỳ cuống quít gật đầu, "Đẹp đẹp, mùa đông mặc váy này ở phía trong, bên ngoài lại mặc thêm một cái áo khoác rất phù hợp đó."
Hạ Đàn cong cong mắt, "Mình cũng thấy vậy."
Cả hai đều là cô gái đã mười tám mười chín tuổi, đang là độ tuổi đẹp nhất đời người, khó có dịp đi dạo trong nội thành, vẫn tiếp tục đi dạo ở trung tâm thương mại đến hơn bảy giờ tối mới lên tàu điện ngầm quay về trường học.
Hạ Đàn mua một chiếc váy, sau đó mua thêm một cái áo lông màu xanh da trời.
Trở lại ký túc xá, Lý Kỳ phát loa lớn nói với hai bạn cùng phòng khác: "Hôm nay mình gặp được người trong lòng của Hạ Đàn đó."
"Ai? Hạ Đàn thích ai vậy?" Trịnh Di từ trong màn dò đầu ra hỏi, "Là trong trường học chúng ta, hay là khoa công nghệ kế bên vậy?"
"Không phải đâu." Hạ Đàn ngồi trên giường đổi giày, cười hì hì nói.
Lý Kỳ nói: "Ánh mắt Hạ Đàn của chúng ta cao lắm nha, nhìn rất đẹp trai."
Khi Hàn Triệt từ trên xe bước xuống, Lý Kỳ cũng đã nhìn thấy được.
Người đàn ông đó với khí chất và khí thế như vậy, đừng nói là trường học của bọn họ và khoa công nghệ kế bên, thậm chí cả thành phố B này cũng không có được mấy người.
Hạ Đàn lấy chậu nước vào phòng tắm để gội đầu tắm rửa, sau đó lau tóc và ra ngoài ban công để giặt đồ, sau khi thu dọn tất cả hoàn tất liền chui vào bên trong ổ chăn.
Hạ Đàn lấy điện thoại ra nhìn thời gian, mới chín giờ.
Không biết bà nội Lưu đã ngủ chưa.
Cô mở số của bà ra, thử bấm gọi qua.
Điện thoại vang lên vài tiếng, sau đó đã có người nhấc máy.
"Bà nội Lưu còn nhớ con không ạ? Con là Hạ Đàn."
Hạ Đàn nói xong, đầu dây bên kia cả nửa ngày cũng không có âm thanh trả lời.
Hạ Đàn buồn bực, nhìn lại điện thoại rồi lại lẩm bẩm nói: " Đã kết nối rồi mà."
Nghĩ bà nội Lưu lớn tuổi cho nên nghe không được rõ ràng, cô cúi đầu, nói lớn vào micro của điện thoại, "Bà nội Lưu! Là con đây ạ! Con là Hạ Đàn!"
Ở đầu dây bên kia điện thoại, Hàn Triệt bị giọng nói của Hạ Đàn làm chấn động mà lấy điện thoại ra xa chút.
Anh nâng tay xoa xoa trán.
"Kỳ lạ, chẳng lẽ điện thoại mình có vấn đề......."
Hạ Đàn nhỏ giọng nói thì thầm được truyền qua điện thoại bên đây, Hàn Triệt nhịn cười, cuối cùng cũng lên tiếng, "Hạ tiểu thư."
Đột nhiên nghe được giọng nói của Hàn Triệt, mắt Hạ Đàn đều trừng lớn, "Hàn Triệt? Sao lại là anh vậy?"
Hàn Triệt nói: "Bà nội đã nghỉ ngơi, cô muốn nói chuyện với bà, ngày mai gọi lại sau đi."
Nói xong cũng muốn cúp điện thoại.
"A vâng vâng!" Hạ Đàn cũng đoán được Hàn Triệt muốn cúp máy, vội vàng trả lời anh.
"Ừm? Còn có việc gì sao?" Giọng nói Hàn Triệt tràn đầy lôi cuốn, trầm ấm xuyên qua tai nghe điện thoại.
Hạ Đàn chỉ nghe được giọng nói của Hàn Triệt, cũng đã vui vẻ nâng cao khóe miệng, cô lắc đầu nói: "Không có việc gì, anh ngủ ngon nha."
Hàn Triệt sững sờ, một lúc lâu sau đó, "ừ" một tiếng, "Ngủ ngon."
Anh cúp điện thoại.
Hạ Đàn ném điện thoại lên gối, nằm lên trên giường, kéo chăn che mặt lại, buồn bực mà nở nụ cười.
Cười ngây ngô nửa ngày, qua một hồi lâu mới rốt cuộc đem chăn kéo xuống, lộ ra cái đầu.
cô nằm nghiêng người, hai tay ôm lấy điện thoại, bĩu môi hôn lên màn hình điện thoại, vui vẻ đến cong cả mắt, nhẹ giọng nói: "Ngủ ngon nha."
.........
Ngày hôm sau là chủ nhật, buổi tối các bạn cùng phòng hẹn nhau đi ăn lẩu, Hạ đàn ngồi trước gương trang điểm, nói: "Mình không đi đâu, hôm nay mình muốn đi gặp bà."
Buổi sáng Hạ Đàn đã gọi cho Bà nội Lưu, bà vừa nghe là cô rất vui vẻ cùng trò chuyện với cô rất lâu, quản gia cũng đưa địa chỉ nhà cho cô, hẹn cô nếu rảnh lại ghé chơi.
Hôm nay là chủ nhật, Hạ Đàn nói với bà nội Lưu là buổi chiều cô sẽ ghé qua.
Cô có chút nghĩ muốn gặp bà nội Lưu, cũng muốn gặp Hàn Triệt.
Ngày hôm nay Hạ Đàn đã mặc chiếc váy mới kia, bên ngoài thêm chiếc áo khoác màu xanh.
Váy dài qua đầu gối một chút, chân trần không đi tất, thêm đó là đôi giày nhỏ màu đen.
Lúc ra khỏi cửa, Lý Kỳ nói với cô: "Hạ Đàn, cậu có muốn mặc nhiều thêm chút không, bên ngoài gió lớn lắm, hình như đêm nay sẽ có mưa to đó."
"Không sao đâu, vào nhà sẽ không còn lạnh nữa." Hạ Đàn là điển hình cho người vì đẹp thì cái gì cũng không màng, trước kia không có người thích thì sao cũng được, nhưng hiện tại đã gặp lại Hàn Triệt, liền vô cùng chú ý đến điều này.
Nơi bà nội Lưu cách rất xa, Hạ Đàn phải ngồi tàu điện ngầm hơn một tiếng, xuống tàu điện lại phải bắt xe đi thêm hai mươi phút, cuối cùng cũng đến địa chỉ bà nội Lưu đã cung cấp.
Đến nơi cô mới phát hiện bà nội Lưu đang ở trong biệt thự trên sườn núi.
Đây là một nơi yên tĩnh, cách thành phố không xa, nhưng vì ở giữa núi, không khí rất tốt, rất thích hợp cho người già nghỉ dưỡng thân thể.
Hơn nữa nơi này có vài bệnh viện tư nhân nổi tiếng, Hàn Triệt đã lo nghĩ thật sự chu đáo.
Hạ Đàn đi dọc theo con đường sạch sẽ và rộng rãi ở phía trước. Qua vài ngôi nhà, cuối cùng cũng đến được căn thứ bảy.
Cổng sắt biệt thự đóng chặt, cô đứng bên ngoài nhìn xung quanh một lát.
Trong sân không có ai, bên trong có rất nhiều hoa và cây cảnh, tràn đầy sức sống.
Cô bấm chuông cửa và đứng bên ngoài chờ chốc lát.
Cô kỳ vọng có thể là Hàn Triệt ra mở cửa hay không?
Sự thật chứng minh, cô đã suy nghĩ nhiều rồi.
Ra mở cửa là một người phụ nữ trung niên hiền lành, cô đoán chắc là người chăm sóc cho bà nội.
Bà từ trong cửa mở ra, nhiệt tình bắt chuyện với cô: "Hạ tiểu thư mau vào trong đi, bà lão đã chờ cô lâu rồi."
"Bà nội Lưu dạo gần đây sức khỏe có tốt không ạ?" Hạ Đàn có mua chút trái cây, có vài quả rất to và chín mọng, nhìn rất nặng.
Dì Hoa nhận lấy trái cây từ trên tay cô, cười nói: "Rất tốt rồi. Mau vào bên trong đi, ở ngoài lạnh lắm."
Hôm nay đúng là rất lạnh, từ lúc ở chân núi Hạ Đàn cũng đã cảm nhận được.
Bây giờ đã lên núi, nhiệt độ lạnh hơn ít nhất là hai ba độ so với bên dưới.
Hạ Đàn hơi hối hận vì để chân trần.
Cũng may bên trong nhà có máy sưởi, vào trong phòng cũng sẽ không còn lạnh nữa.
"Tiểu Đàn đến à, mau lại đây nào." Hạ Đàn vào phòng khách đã thấy bà nội Lưu ngồi trên sô pha vẫy tay gọi cô.
Bà nội Lưu vui vẻ kéo Hạ Đàn ngồi xuống kế bên mình, "Lúc này bà hay nhớ con, không ngờ con lại gọi điện thoại đến cho bà."
Lúc trước còn ở thôn Tây, Hạ Đàn thấy bà không có con cái bên cạnh, ngày thường không có việc gì sẽ chạy tới tiếp chuyện tán gẫu với bà, cô cũng thường phụ giúp việc nhà, nhà cô có món gì ngon cũng không ngại đường xa mà mang đến cho bà.
Bà nội Lưu rất thích Hạ Đàn, nói với cô: "Bây giờ tốt rồi, con đi học ở đây, sau này nếu có thời gian thường đến đây với bà nha."
Hạ Đàn cong mắt cười: "Dạ được. Bà ở chỗ này đã quen chưa ạ?"
Bà nội Lưu gật đầu, " Đã quen rồi."
Hạ Đàn nhìn xung quanh ngôi nhà, "Hàn Triệt cũng ở chỗ này ạ?"
Bà nội Lưu lắc đầu, "A Triệt không ở chỗ này, nhưng nó cũng thường xuyên ghé qua đây."
Hạ Đàn "oh" một tiếng, "Vậy hôm nay anh ấy có đến đây không ạ?"
"Chắc sẽ đến, nó nói tối nay sẽ đến ăn cơm."
Lúc Hàn Triệt trở về đã là bảy giờ, Hạ Đàn đang bưng dĩa đồ ăn từ trong nhà bếp ra.
Hàn Triệt vừa vào nhà, nhìn thấy Hạ Đàn, không khỏi sửng sốt.
"Dạ." Hạ Đàn đáp một tiếng, kéo ghế dựa ra và ngồi xuống đối diện Hàn Triệt.
Cô lại bưng tiếp một chén và múc cho Hàn Triệt chén canh, đưa cho anh, "Anh cũng uống chút canh đi."
Hàn Triệt nâng mắt nhìn, "Là cô nấu sao?"
Anh nâng tay nhận lấy.
Hạ Đàn lắc đầu, nói: "Tôi không biết nấu ăn."
"Nhà cô không phải mở khách sạn sao?" Hàn Triệt thuận miệng hỏi.
Hạ Đàn không biết nghĩ đến cái gì, rướn người chồm lên phía trước, mắt trong suốt nhìn chằm chằm Hàn Triệt, hỏi: "Anh muốn ăn đồ tôi nấu sao?" Mặc dù cô không biết nấu ăn, nhưng nếu Hàn Triệt muốn ăn thức ăn cô nấu, vậy thì cô sẽ đi học.
Hàn Triệt đang chuẩn bị uống canh, dừng lại một lát, nâng mắt nhìn về phía Hạ Đàn, bình tĩnh nói: "Hạ tiểu thư hiểu lầm rồi, tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi."
Hạ Đàn: "......."
Ăn cơm xong, Hàn Triệt phải đi lên thư phòng trên lầu, Hạ Đàn không có cơ hội nói thêm vài câu với anh.
Mắt thấy đã hơn tám giờ, mà anh vẫn chưa đi xuống, Hạ Đan nhìn lên lầu vài lần, lặng lẽ bĩu môi.
Trời đã tối, nếu cô không đi sẽ không kịp giờ tàu điện để về.
"Bà nội Lưu, con phải về trường rồi, hôm khác con lại đến thăm bà ạ."
"A, đã nhanh vậy rồi sao."
Hạ Đàn gật đầu, "Dạ, nếu trễ quá sẽ không tàu điện con về nữa ạ."
Bà nội Lưu nói: "Bà gọi A Triệt đưa con về." quay sang nói với dì Hoa: "Tiểu Hoa, cô đi lên nói với A Triệt một tiếng, bảo nó lấy xe đưa tiểu Đàn về đi."
Bà nội Lưu vừa dứt lời, bên ngoài đột nhiên có tiếng sấm sét lớn, đùng một cái, giống như trời sắp sập.
Thân thể Hạ Đàn sợ run lên, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bên ngoài sấm chớp nhanh như nháy mắt, trên bầu trời đen kịt, vô cùng đáng sợ.
Gió thổi mạnh ào ào, cây cối gần như bị thổi bay.
Hàn Triệt nghe dì Hoa báo phải đưa Hạ Đàn về, từ trên lầu đi xuống, nói: "Đi thôi, tôi đưa cô về."
Hạ Đàn nhìn anh, từ trên sô pha đứng lên.
"Mưa to quá, đi đường cũng không an toàn."Bà nội Lưu vô cùng lo lắng, hỏi Hạ Đàn, "Hay là đêm nay con ngủ lại đây đi, sáng mai Hàn Triệt sẽ đưa con về."
Hạ Đàn sửng sốt nhìn về phía Hàn Triệt.
Hàn Triệt cũng nhìn lại cô.
Hạ Đàn: "..... có thể không?"
Hàn Triệt "ừ" một tiếng, "Tôi đi lên làm việc tiếp."
Bà nội Lưu vui vẻ kéo Hạ Đàn ngồi lại trên sô pha, "Giờ tốt rồi, không cần lo lắng phải đi về, con có thể theo bà lão này nói chuyện thêm chút nữa."
Hạ Đàn cong cong mắt, "Dạ được ạ."
Bên ngoài sấm chớp vẫn đang đánh ầm ầm, Hạ Đàn có chút sợ hãi, cô nhắn tin cho các bạn cùng phòng, nói rằng tối nay cô sẽ ở lại nhà bà nội, sau đó lập tức tắt máy.
Cô sợ sét đánh nổ máy điện thoại.
Hạ Đàn tiếp chuyện với bà nội Lưu đến chín giờ, bà lão cảm thấy buồn ngủ, dì Hoa liền đỡ bà lên lầu nghỉ ngơi, thuận tiện dẫn Hạ Đàn đến phòng của cô, "Chăn và ga trải giường đều mới cả, hôm nay Hạ tiểu thư ngủ ở đây, nếu cần cái gì có thể gọi tôi, tôi ở ngay trên lầu thôi."
Hạ Đàn gật đầu, "Cảm ơn dì Hoa."
Căn phòng rất rộng rãi, trang trí rất đơn giản hầu như đều là màu trắng.
Ga trải giường có hoa văn màu xanh và trắng, nhìn rất thoải mái và sạch sẽ.
Hạ Đàn di chuyển một vòng trong phòng, sau đó mới vào phòng tắm tắm rửa.
Tắm rửa xong cô chỉ mặc chiếc váy trắng bên trong, vải voan, có in hoa anh đào nhỏ, đường viền lá sen ở cổ và tay áo.
Mái tóc dài mềm mại được thả thẳng xuống lưng, cô đứng nhìn trước gương một hồi, tự cảm thấy mình rất xinh đẹp.
Cô xoay người đi, trở lại phòng ngủ, ôm lấy chăn trên giường bước ra cửa.
Hàn Triệt đang làm việc ở thư phòng, đột nhiên nghe tiếng gõ cửa ở bên ngoài.
"Vào đi."
Hạ Đàn một ôm chăn, một tay mở cửa.
Hàn Triệt nâng mắt, nhìn ra cửa phòng.
Thấy Hạ Đàn ôm chăn đứng ở bên ngoài, không khỏi nhíu mày.
Cô nhóc này lại muốn giở trò gì với anh đây.
Hạ Đàn ôm chăn bước vào, đôi mắt mong đợi nhìn Hàn Triệt, "Hàn Triệt, tối nay tôi có thể ngủ ở chỗ này được không?"
Hàn Triệt nhìn cô, "Không thích căn phòng kia?"
Hạ Đàn lắc đầu, "Tôi có chút sợ sấm sét, không muốn ngủ một mình."
Vừa nói vừa chỉ vào sô pha bên cạnh, "Tôi ngủ ở chỗ này là được."