Hàn Triệt đột nhiên nhả một câu như thế, làm Hạ Đàn lập tức ngẩng đầu nhìn anh.
Đôi mắt cô ngạc nhiên không chớp mắt, trân trối nhìn anh, dáng vẻ có chút sững sờ.
Hàn Triệt bị dáng vẻ ngớ ngẩn này của Hạ Đàn chọc cười, ngón tay cái và ngón trỏ nắm lấy cằm cô, trêu cô, "Vẻ mặt này của em là sao hả?"
Hạ Đàn: "...."
Ngón tay Hàn Triệt nhẹ nhàng vuốt ve cằm Hạ Đàn, nhìn cô, "Sao nào? Em không muốn dẫn anh đi gặp cha mẹ vợ hả?"
Cuối cùng Hạ Đàn cũng lấy lại bình tĩnh, cô chống bả vai Hàn Triệt, tuột khỏi đùi anh, ngồi xuống ở sô pha bên cạnh. Cô nén cười, vuốt vuốt tóc trên vai, nói: "Ai là cha mẹ vợ của anh hả?"
Hàn Triệt nhìn về phía cô, khóe môi gợn lên ý cười.
Anh hơi khom lưng, duỗi tay lấy một trái nhãn trong giỏ trái cây đặt trên bàn trà, vừa nghiêm túc lột vỏ vừa nói: "Ba mẹ của em không phải là cha mẹ vợ của anh à?"
Hạ Dàn không nhịn được mà cười thành tiếng, ngẩng đầu lên nhìn anh, "Anh đừng có mà gọi bậy, bát tự còn chưa xem đâu."
Hàn Triệt bóc vỏ nhãn, nâng mắt lên liếc nhìn Hạ Đàn, "Bát tự còn chưa xem? Chẳng lẽ em muốn tìm người khác sao?"
Ánh mắt Hàn Triệt lạnh như băng, Hạ Đàn không nhịn được cười, duỗi tay ra rồi nâng cằm Hàn Triệt lên, "Chậc chậc, Hàn tổng ghen cơ đấy?"
Hàn Triệt không phản ứng với cô, lấy thịt nhãn vừa bóc xong đút vào miệng cô.
Trái nhãn tươi mới mọng nước, ngọt như mật. Đôi mắt Hạ Đàn cong lên, "Em muốn ăn nữa."
Hàn Triệt trộm liếc mắt nhìn cô, trêu chọc: "Không phải nói chưa đâu vào đâu với anh mà, làm nũng với anh làm gì?"
Hạ Đàn cười hì hì, cầm một trái nhãn lên nhét vào tay Hàn Triệt.
Hàn Triệt liếc nhìn cô, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được cười. Cúi đầu giúp cô bóc nhãn.
Hạ Đàn ngồi dán sát bên người Hàn Triệt, kéo kéo cánh tay anh, nói: "Em vẫn chưa nói với ba mẹ nữa."
Hàn Triệt bóc xong lại đưa lên miệng cô, "Em dẫn anh về chung là được."
Hạ Đàn sửng sốt, mở to hai mắt.
Hàn Triệt lườm cô, "Sao đây? Anh không được phép gặp mặt người khác à?"
Hạ Đán xém chút nữa bị nghẹn bởi hạt nhãn, lẩm bẩm nói: "Con rể đẹp trai thế này, em sợ ba mẹ em bị dọa."
"Nói chuyện đàng hoàng." Hàn Triệt duỗi tay qua, bảo cô nhả hạt nhãn vào tay mình.
Hạ Đàn kéo tay anh, rồi nghiêm túc nói: "Trước tiên để em về nhà nói với ba mẹ một tiếng trước, lần sau sẽ dẫn anh về nhà được không?"
Hàn Triệt nhìn cô.
Đôi mắt Hạ Đàn cong cong, tiến lại gần, hôn lên môi anh, "Được không anh?"
Hàn Triệt khẽ hừ, không trả lời. Nắm lấy cằm Hạ Đàn, cúi đầu hôn xuống.
Hai tay Hạ Đàn ôm anh, nụ hôn dây dưa triền miên.
........
Hàn Triệt vẫn còn việc phải làm ở bên đây, thật ra anh cũng không thể buông lỏng được.
Ngày Hạ Đàn về nhà, anh đang bận, không kịp đưa Hạ Đàn ra sân bay, liền sắp xếp Hà Vũ đưa cô đi.
Sau khi Hạ Đàn lên máy bay, gửi tin nhắn cho Hàn Triệt báo anh biết mình đã lên máy bay, khi nào hạ cánh sẽ gọi điện thoại cho anh.
Hàn Triệt ở đầu dây bên kia trả lời rất nhanh: Được, ngủ một giấc đi.
Hôm nay phải về nhà, thế nên tối ngày hôm qua Hàn Triệt đã giày vò cô mấy lần.
Hạ Đàn nhìn chằm chằm tin nhắn một lúc, sau đó mới tắt máy điện thoại, đặt vào trong túi xách.
Tìm một tư thế thoải mái, nhắm mắt lại ngủ.
Lúc Hạ Đàn về đến nhà, đã gần tám giờ hơn.
Ba Hạ đến đón cô. Ngồi trong xe vẫn chưa cảm giác được gì, sau khi ngồi thêm một lát, gió lạnh thổi vù vù dội thẳng vào người, làm Hạ Đàn giật mình lạnh cứng người, vô thức nắm chặt cổ áo khoác lại.
Hạ Đàn không về khách sạn mà đi thẳng về nhà.
Mẹ đã ở dưới lầu chờ cô, cô mới vừa xuống xe, mẹ đã đến đón, kích động kéo tay cô, "Ôi, đi đường mệt lắm rồi đúng không, mẹ nấu canh sườn hầm bắp mà con thích ăn nhất đấy, còn có cá hấp, thịt chiên cắt lát nữa."