Trong thư phòng đốt đèn đuốc sáng trưng, xuyên thấu qua màn lụa mỏng hiện ra ánh sáng mông lung mà mơ hồ.
Lục Gia Học luôn không nói gì, hắn dựa lưng vào ghế đang nhắm mắt dưỡng thần.
Trình Lang đi vào, chậm rãi đứng ở trước mặt Lục Gia Học, gọi hắn một tiếng cữu cữu.
Lúc hắn biết Lục Gia Học bình yên vô sự liền minh bạch, Lục Gia Học không có trúng kế.
Trình Lang thậm chí đã làm tốt chuẩn bị Lục Gia Học sẽ không bỏ qua cho mình, người này không chấp nhận được người khác phản bội.
Lục Gia Học mở mắt nói:
- "Năm đó thời điểm mẫu thân ngươi gả đi Trình gia đã ôm ta khóc, bởi vì nàng phải đi làm thiếp cho người ta. Ta đau lòng mẫu thân ngươi, cho nên lúc ta làm đô đốc, lập tức bức Trình gia phù nàng lên làm chính, còn cho ngươi an sinh tốt. Cho ngươi sĩ đồ thuận buồm xuôi gió, ngươi hiện tại chính là như vậy hồi báo ta sao?"
Trình Lang lập tức liền quỳ xuống, nhất liêu y bào quỳ rõ ràng lưu loát.
- "Cữu cữu thật sự là hiểu lầm, cháu ngoại trai không phải cố ý để cho người khác biết, thật sự là ngày ấy tin tức để lộ..."
Hắn đang nói Lục Gia Học liền chậm rãi đi đến trước mặt hắn, không đợi hắn nói xong liền nâng tay cho hắn “bốp” một bạt tai.
Trình Lang nhếch môi nhịn xuống, biểu cảm đều không có thay đổi.
Lục Gia Học trên cao nhìn xuống hắn, lạnh như băng nói:
- "Đây là đánh ngươi lấy oán trả ơn. Lấy ngươi Trình Lang dè dặt cẩn thận, sẽ bất cẩn để lộ tin tức sao?"
Trình Lang biểu cảm như trước không thay đổi, mà là tiếp tục nói:
- "Cữu cữu nếu không tin… ta cũng không có cách nào, người luôn có cẩn thận mấy cũng có thời điểm sai sót..."
Lục Gia Học nói:
- "Nếu không là xem ở phân thượng ngươi là nhi tử duy nhất của mẫu thân ngươi, ta đã sớm phế ngươi rồi. Đứng lên đi. Ngày sau lại để cho ta phát hiện ngươi âm thầm động tay động chân, mặc kệ cái gì, ta thật sự đối với ngươi sẽ không lưu tình. Đến lúc đó chính là mẫu thân ngươi tự mình đến cầu ta, ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi."
Trình Lang đáp lời, đứng lên rời khỏi thư phòng. Khi đã ra đến bên ngoài phía sau lưng đã lạnh cả người, là tránh được một kiếp.
Không nghĩ tới Lục Gia Học thế nhưng luôn luôn phòng bị mình.
Ngụy Lăng là nhìn thấy Trình Lang đi ra, ông đi vào cùng Lục Gia Học đàm luận kết cục đã định ngày sau của triều đình. Mãi cho đến nửa đêm trong cung truyền đến tin tức, nói là sự tình đã làm tốt.
Có tin thế này, Lục Gia Học mới mang theo người trở về Ninh Viễn hầu phủ, Ngụy Lăng liền đi tới viện của Nghi Ninh xem nàng.
Biết được nàng đã ngủ, ông ở cửa đứng một lát, rốt cục vẫn là ly khai.
Nghi Ninh ngày kế thức dậy, tựa như thường ngày ăn đồ ăn sáng, chỉ làm như ngày hôm qua căn bản chưa gặp qua Lục Gia Học.
Sau khi nàng nghe ngóng, Lục Gia Học cũng đã ly khai Anh quốc công phủ, trong lòng lại nhẹ nhàng thở ra. [ Mình chỉ đăng truyện này trên audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161 mong các bạn truy cập tại 2 nơi này để mình có động lực tiếp tục edit... ]
Tiếp qua hai ngày, mọi người đưa tới bánh ngọt đường khối, giấy hồng cùng vàng lá, dùng để tặng mừng năm mới.
Nghi Ninh cùng Đình ca nhi cắt giấy chơi đùa, đợi đến một ngày trước ba mươi, trong cung mới truyền đến tin tức, nói là hoàng thượng bệnh nặng băng hà.
Lục Gia Học đã mang binh vào phủ Thái tử, bảo hộ bên người Thái tử.
Nhưng tin tức Đại hoàng tử lâm nạn còn không có truyền ra.
Cái này không quan trọng, dù sao hoàng thượng vừa chết, Thái tử đăng cơ cũng đã là chuyện danh chính ngôn thuận. Tin Đại hoàng tử chết khi nào thì truyền đến, đều không là gì cả.
Ngụy Lăng bởi vậy càng bận hơn, thường xuyên có người nửa đêm tìm đến. Mới ngủ không vài canh giờ sẽ phải thức dậy đi vào trong cung, hoặc là đi Vệ sở.
Nghi Ninh cảm thấy ông quá vất vả, thêm Ngụy lão phu nhân đến cửa ải cuối năm xương cốt càng kém, nàng liền chủ động nhận việc nghênh đón đưa đi chuyện xấu khi mừng năm mới ở Anh quốc công phủ.
Cứ như vậy nàng cũng bận. Anh quốc công phủ tuy rằng rất ít người lớn, nhưng là cũng rất phô trương.
Hạ nhân trong phủ nuôi dưỡng tính ra trên dưới có tới ba bốn trăm người, cái này cũng chưa tính tới điền sản cùng cửa hàng ở bên ngoài.
Dù sao triều đình vừa xảy ra chuyện mọi người đều bận, Trình Lang cũng không rảnh đi lại dạy Đình ca nhi, cũng không rảnh đến bái kiến Ngụy lão phu nhân.
Việc hôn nhân của Triệu Minh Châu còn chưa định ra làm cho Ngụy lão phu nhân cũng gấp, nhưng là gấp như thế nào đều cũng không có cách nào, ngựa tốt không thể cường hãn ấn đầu, ép buộc đi hỏi người ta, người nào lại nguyện ý?
Triệu Minh Châu nhưng là không vội, nghĩ lời Ngụy lão phu nhân nói phải lấy lòng Nghi Ninh, liền mang theo tiểu thư Trung cần bá gia Thẩm Gia Nhu đến Đông viện tìm Nghi Ninh. Kết quả đụng phải Nghi Ninh đang gặp quản sự.
Ngày lễ ngày tết, quản sự bên ngoài đều phải trở về nhà chủ nhân chúc mừng năm mới. Mang về một ít gà hong khô, vịt hong khô, của cải càng dày còn phải đưa gà cảnh cùng nhân sâm.
Nghi Ninh gặp mặt bọn họ, cũng là hỏi một chút về quang cảnh cửa hàng cùng điền trang năm nay. Nàng đã trãi qua nhiều năm thế này tự nhiên kinh nghiệm là không ít, huống chi vẫn là đi theo bên người La Thận Viễn, người khác cũng đừng nghĩ hồ lộng nàng.
Cách một đạo rèm châu, Triệu Minh Châu chợt nghe thấy Nghi Ninh hỏi:
- "Năm trước thu bốn ngàn lượng, năm nay thiếu ba phần. Quản sự nói là vì khô hạn, nhà người khác khô hạn cũng không có thiếu nhiều như vậy."
Quản sự gấp đến độ ứa ra mồ hôi:
- "Đại tiểu thư, là vì chỗ kia của chúng ta địa thế cao, mưa xuống liền không lưu lại được, cho nên bị hạn hán càng nghiêm trọng!"
Nghi Ninh nói:
- "Vậy ngươi trước đó liền không quay về. Chờ qua năm, ta sẽ phái người đi cùng với ngươi đi xem xét kỹ rồi hẵng nói. Ngươi đi xuống đi."
Dứt lời uống một ngụm trà trong tay.
Tọa ở bên ngoài, quản sự chưởng sự cùng bà tử đều nghe được, tiểu thư nhìn như ôn ngôn lời nói nhỏ nhẹ, kì thực không dễ dàng hồ lộng. Ánh mắt lại bén nhọn, phỏng chừng là hảo thủ thức thư đoạn tự. Sổ sách mà thoáng tô son trát phấn một chút nhưng là không thể gạt được đâu. Có cái lỗ lã gì thì phải xuất ra mười phần lý do mới có thể nói qua được.
Thời điểm Triệu Minh Châu nghe được câu đại tiểu thư kia sắc mặt liền khó coi, lại nghe thấy Thẩm Gia Nhu ở bên cạnh sợ hãi than:
- "Nhà các ngươi, tiểu thư này rất khí phái, trong nhà chúng ta cũng không có người khí phái như vậy!"
Triệu Minh Châu cảm thấy trong lòng phát hoảng.
Đương nhiên là khí phái, trong phủ Anh quốc công độc nhất một mình nàng ta. Thời điểm vừa mới tới còn khúm núm, nuôi dưỡng một đoạn thời gian lại là trấn định tự nhiên.
Đây là gặp quản sự, bình thường đi theo Ngụy lão phu nhân lui tới những thế gia vọng tộc, cho tới bây giờ cũng không luống cuống, hào phóng thỏa đáng. Mọi người cũng khen so với mình nữ tử từ nhỏ ở phủ giáo dưỡng là tốt hơn... Nói lời này không phải là đánh mặt mình sao?
Mình nhưng là cũng muốn có uy phong này, mà những quản sự bà tử bên ngoài đối mình một tiểu thư gởi nuôi chẳng thật sự tôn trọng như vậy. Nhưng La Nghi Ninh nàng ta có thể kêu động những người này. Là do có Anh quốc công ở trong bóng tối phái người dặn dò qua "—— Lời Nghi Ninh nói cũng là lời của ta nói, nếu là ta từ trong miệng nàng nghe được các ngươi có nửa điểm bất kính, lập tức liền đuổi ra khỏi Anh quốc công phủ."
Có Anh quốc công làm chỗ dựa, tự nhiên ai cũng không dám chọc Nghi Ninh.
Tuy rằng nhớ được lời Ngụy lão phu nhân nói, Triệu Minh Châu vẫn là lòng tràn đầy bất mãn cùng không thoải mái, lôi kéo Thẩm Gia Nhu ly khai Đông viện.
Nàng hỏi Thẩm Gia Nhu:
- "Việc hôn nhân của huynh trưởng ngươi đã định xuống chưa?"
Thẩm Gia Nhu lắc đầu nói:
- "Hắn thật sự quật cường, ai cũng không có biện pháp với hắn."
Thẩm Gia Nhu nhớ tới huynh trưởng. Mẫu thân nhắc với hắn hôn sự, hắn liền nhếch môi không nói chuyện, Trung cần bá phu nhân tức giận đến muốn xử dụng gia pháp, hắn mới cùng Trung cần bá phu nhân tránh vào nội thất nói chuyện.
Chờ lúc đi ra, Trung Cần bá phu nhân vẻ mặt thư thái cùng vui mừng, cũng không lại tỏ thái độ ép bức con. Nàng thấy thật sự cổ quái mới hỏi mẫu thân:
- "Ca ca nói với ngài cái gì vậy?"
Trung Cần bá phu nhân lại trừng mắt liếc nhìn nàng một cái nói:
- "Con đừng hỏi đến!"
Sau đó cầm canh thiếp của ca ca đi bái kiến Định Bắc hầu phủ lão phu nhân.
Cũng không biết mẫu thân phải đi làm gì. [ Truyện đăng tại audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161 ]
Nghi Ninh gặp xong nhóm quản sự bên ngoài mới tính là xong, ngày ba mươi đại niên đó vì hoàng thượng vừa qua đời, là quốc tang, trong phủ cũng không có tổ chức quá linh đình.
Ngụy Lăng còn tại trong cung không về được. Nghi Ninh cùng Ngụy lão phu nhân ăn bữa cơm, Đình ca nhi nói chuyện với Ngụy lão phu nhân, Ngụy lão phu nhân cao hứng thưởng hắn cái đại hồng bao.
Chờ trở về Đông viện Đình ca nhi mới đẩy ra nha hoàn ma ma chạy tới trên giường la hán, mở ra vài cái hồng bao hôm nay, trong hồng bao cho Đình ca nhi đều là kim đậu tử ngân lõa tử [ mình không biết là cái gì nên giử nguyên convert…], Ngụy lão phu nhân cho Đình ca nhi là mấy tấm ngân phiếu hai mươi hai.
Nghi Ninh vừa thấy liền biết mình cũng có hai trăm hai, nàng kêu Đồng ma ma cầm hộp nhỏ đến cho Đình ca nhi cất vào.
Ở chỗ Ngụy lão phu nhân chơi không vui, trở lại nơi này của Nghi Ninh, trên bàn bày đầy hoa quả, ít nước trái cây, mứt hoa quả, hai tỷ đệ ăn thật nhiều.
Đình ca nhi muốn đốt pháo, nhưng năm nay cũng là không được, nhìn hắn vẻ mặt mất hứng, Nghi Ninh lấy ra lá vàng giấy, cắt hình người chọc hắn chơi.
Tiểu hài tử đón giao thừa đều là thích náo nhiệt, không bao lâu Đình ca nhi liền ở trong lòng nàng ngủ.
Nghi Ninh cũng ngáp vài cái, còn muốn chờ Ngụy Lăng trở về, cố nén không ngủ.
Ngụy Lăng vừa cùng Lục Gia Học xử lý dư nghiệt Đại hoàng tử, Thái tử lại tự mình ban thưởng rượu độc cho Thục quý phi, Thục quý phi khóc không chịu, lại là để thái giám rót hết vào. Cuối cùng là xử lý sự tình xong hết rồi mới chạy về nhà.
Đến chỗ của Nghi Ninh, liền nhìn thấy nữ hài nhi dựa vào gối ngủ gà ngủ gật, Đình ca nhi đã được Đồng ma ma nhẹ tay nhẹ chân ôm đi.
Nghĩ đến trong vài ngày nàng một cái tiểu cô nương quản một cái phủ to như vậy, Ngụy Lăng cảm thấy có chút đau lòng.
Khi đi đến bên người nàng nàng cũng đã tỉnh, bị động tĩnh làm cho bừng tỉnh, ngẩng đầu hỏi Trân Châu:
- "Canh giờ đón giao thừa qua rồi sao?"
Qua nàng là có thể đi ngủ.
Ngụy Lăng sờ sờ đầu nàng, nở nụ cười nói:
- "Còn không có qua đâu."
Nghi Ninh mới nhìn thấy là Ngụy Lăng đã trở lại, nghe ông nói không ăn cơm, bảo hạ nhân mang bát rượu nhưỡng người ta tặng tới. Nàng hỏi Ngụy Lăng:
- "Con nghe nói Thái tử qua năm liền sẽ đăng cơ?"
Triều đình biến thiên, những phu nhân tiểu thư trong phủ cũng không phải hoàn toàn không biết. Ngụy Lăng không nghi ngờ, nói với Nghi Ninh:
- "Là qua năm đăng cơ, vừa vặn sửa lại niên hiệu Chí Đức."
Thiên hạ không chủ liền loạn, tự nhiên là càng sớm đăng cơ càng tốt, Ngụy Lăng còn nói tiếp,
- "Ngày đăng cơ đã định xong rồi, kỳ thi mùa xuân năm nay chỉ sợ đều phải làm trước tiên."
Đăng cơ vốn là phải mở ân khoa, vừa vặn gặp phải kỳ thi mùa xuân năm nay, vài vị Các lão trước tiên sẽ thương nghị rõ ràng hơn một tháng.
Nghi Ninh nghe xong ngẩn ra, vậy ngày mai thức dậy chính là Chí Đức năm thứ nhứt.
Tam ca là thám hoa Chí Đức năm thứ nhứt, Chí Đức năm thứ tư liền làm đến Lại bộ thị lang, Thứ phụ Từ Vị lại đề bạt thêm. Vậy chẳng phải là rất nhanh có thể nhìn thấy tam ca vang danh khắp thiên hạ à?
Ngụy Lăng bồi nữ hài nhi qua năm mới, mới trở về nghỉ tạm.
Nghi Ninh nhưng không ngủ được. Nghĩ nghĩ bảo Tùng Chi thấp đèn, nàng đề bút viết thư cho tam ca nói: "... Kỳ thi mùa xuân gần tới, muội hy vọng tam ca được hảo danh vọng. Không biết mẫu thân bây giờ như thế nào? Muội chưa từng nhận được thư của tam ca đưa tới, muội có được là đệ đệ hay là muội muội? Muội sốt ruột rất muốn biết."
Nghĩ nghĩ lại bỏ thêm câu, "Tam ca đã hai mươi mốt, nên kết hôn. Nhưng Tam ca đã nhìn trúng cô nương nhà ai?"
Phong thư này Nghi Ninh bảo hạ nhân đưa đi Bảo Định, lại đến trên tay Ngụy Lăng. Ông nhìn bức thư nghĩ nghĩ, sau đó nói với người đưa tin:
- "Về sau không cần lại ngăn chặn tin từ La gia."
Lại đưa bức thư Nghi Ninh vừa viết cho người truyền tin, nói:
- "Không cần đưa tới Bảo Định, đưa đến phủ Thị đọc học sĩ Tôn đại nhân đi."
Người truyền tin liền lập tức cầm bức thư đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT