Edit: Đào Mai

Thời tiết càng ngày càng lạnh, bụng Lâm Hải Như ngày một từ từ nổi lên.

Tất cả mọi người trong phủ nhìn bà chằm chằm không để bà đi loạn, La Thành Chương cũng thực thận trọng, tinh tế phân phó Thụy Hương phải vạn phần cẩn thận hằng ngày của Lâm Hải Như.

Càng gần thời điểm lâm bồn càng là không thể sai lầm, Lâm Hải Như nhàm chán buồn rầu ở trong phòng, người cũng càng trở nên lười.

Nghi Ninh hôm nay đi đến thỉnh an với bà, nghe Thụy Hương nói Lâm Hải Như còn đang ngủ, nhân tiện nói:

- "Chớ ầm ỹ mẫu thân, để mẫu thân ngủ nhiều một lát."

Mang thai chính là cần ngủ, nàng tuy rằng không hoài qua đứa nhỏ, nhưng cũng biết vất vả trong đó.

Nghi Ninh thu thập văn chương đi tiền viện Thính Phong các, Tống lão tiên sinh còn phải giảng bài cho nàng.

Tống lão tiên sinh là cái tiên sinh thiên nam địa bắc tùy ý phát huy, trình độ giảng bài rất cao, vốn giảng bài cho Nghi Ninh cũng là xem vài phần mặt mũi La Thận Viễn, nhưng giáo giáo nhưng là đối tiểu nữ sinh lại khởi tâm.

Tiểu nữ sinh này tuy rằng thiên tư ngu dốt, nhưng có đôi khi nói chuyện, nhưng lại cũng là phi thường có đạo lý.

Hơn nữa không câu nệ tiểu tiết của tiểu nữ nhi, nhìn vấn đề có thể mở rộng, hơi có chút có chỗ có thể chỉ điểm.

Tống lão tiên sinh cảm thấy nàng thú vị, khi giảng bài cố ý cùng nàng biện luận. Hôm nay, hai người nói đúng là "Lấy ơn báo oán, như thế nào?"

Từ Tần Mục công tam cứu Tấn Nan chưa hảo báo, giảng đến Liêm Pha chịu đòn nhận tội, quan điểm tiểu cô nương thực minh xác, muốn xem nhân phẩm xem lập trường, không rối rắm với đức cùng oán.

Tống lão tiên sinh ha ha cười, tay vuốt chòm râu nói:

- "Thất tiểu thư nếu là nam tử, cũng có thể đi theo tam ca ngươi đi tham gia thi hội."

Nghi Ninh buông cốc trà trong tay xuống, cười nói:

- "Lão tiên sinh khẳng định là lừa gạt con, chê con quá ngụy biện đi?"

Tống lão tiên sinh không cho là đúng nói:

- "Thuộc lòng Tứ thư ngũ kinh có thể thi hội à? Nếu như thế tiến sĩ hàng năm sẽ nhất từng sọt từng sọt đấy. Con tuổi tuy nhỏ, so với nữ nhi nhà tầm thường đại khí một ít."

Tống lão tiên sinh gật gật đầu,

- "Con đi ra ngoài có thể nói là đệ tử của ta, cũng là không dọa người đâu!"

Nghi Ninh dở khóc dở cười, từ biệt Tống lão tiên sinh.

Đi ở bên hồ sen khi nhìn mãn trì suy bại, đột nhiên nghĩ đến cách kỳ thi mùa xuân bất quá cũng liền hơn bốn tháng...

Đến trong kinh thành vạn điều buông xuống, thời điểm nhận bích ti, không biết có thể hay không nhìn thấy La Thận Viễn danh chấn thiên hạ.

Nàng ở Bảo Định, cũng không thể nhìn thấy bộ dáng hắn cưỡi ngựa dạo phố.

Nghi Ninh nắm chặt bàn tay có chút lạnh lẽo, đột nhiên nghĩ đến thời khắc cái thanh niên trầm mặc kia đẩy ra màn che, bước đi ra chính đường.

Tất cả mọi người khinh ngạc nhìn Lại bộ thị lang năm nay, phía sau hắn mọi người vây quanh.

Lúc đó nàng lại không biết hắn, hắn vẫn cũng không biết trên đời có cái La Nghi Ninh. Hai người thậm chí là chưa từng gặp mặt.

Nay nàng lại có thể nhìn thấy hắn từng bước một đi lên cái vị trí kia, dưới một người, trên vạn người. Vận mệnh thật sự là thực kỳ diệu.

Trở lại trong phòng, Nghi Ninh cầm một đôi hài dày để mang vào mùa đông mà nàng làm cho La Thận Viễn, bảo nha đầu đưa qua cho hắn.

Vừa vặn hắn có thể mang khi đi kinh Thành, nghĩ nghĩ nàng lại kêu nha đầu trở về, dù sao La Nghi Tú đang bị Trần thị giám sát luyện nữ hồng, luyện đến nàng ta sinh không thể luyến không rảnh để ý đến mình, vậy không bằng tự mình đưa qua.

Khi đến sân La Thận Viễn nhưng không nhìn thấy hắn, nha đầu hầu hạ hắn nói hắn đi tới chỗ La Thành Chương, bưng trà đến cho Nghi Ninh. Cười nói:

- "Thất tiểu thư thong thả chờ một lát, tam thiếu gia đi đã nửa canh giờ, nói vậy rất nhanh sẽ trở về."

Nghi Ninh nắm chén trà bốc lên nhiệt khí, uống một ngụm mới thoải mái chút.

Hôm nay thời tiết lạnh, nàng cư nhiên có chút sợ lạnh. Dựa vào ghế bành ngồi một lát, lại muốn đi xem sách của hắn.

Nghi Ninh tay chân nhẹ nhàng đi đến phía trước thư phòng của hắn ở Đa Bảo Các.

Thư phòng La Thận Viễn là không cho người tiến vào, bất quá nàng tự nhiên là không sao.

Nghi Ninh tùy tay cầm một quyển sách mở ra, phát hiện là một quyển thi tập.

Hắn tựa hồ đọc sách có thói quen phê bình chú giải, tại bên biên của thi tập viết chi chít chú thích chữ nhỏ mà tinh tế. Có một chỗ phê bình chú giải là: Đọc xong tận hứng, quả thật tác phẩm xuất sắc. Quất lưng Nghi Ninh ba lần không có kết quả, dở khóc dở cười.

Nghi Ninh nhìn xem mi tâm nhảy dựng, lại lật thêm mấy trang, không thấy được hắn lại viết chính mình.

Thi tập này hắn thực thích không? Nghi Ninh thật mất hứng, quyết định vẫn là trở về đi.

Nàng còn chưa kịp thả sách về, chợt nghe được nha đầu ở cửa hô:

- "Tam thiếu gia."

La Thận Viễn vững bước đi vào, nhìn thấy Nghi Ninh đang cầm sách của hắn, cũng không nói gì thêm.

Nghi Ninh lại buông sách trong tay xuống cười cười:

- "Tam ca, phụ thân cùng tam ca nói cái gì vậy? Tam ca lâu như vậy mới trở về. Nhưng là nói chuyện kỳ thi mùa xuân sang năm của Tam ca?"

La Thận Viễn ngồi xuống uống trà, giương mắt nhìn nàng cười nói:

- "Muội tìm huynh làm gì?"

Cũng không nói đến việc La Thành Chương tìm hắn.

La Thành Chương tìm hắn thật ra là vì kỳ thi mùa xuân, nói đúng ra là vì Tôn đại nhân.

Tôn đại nhân đối La Thận Viễn thập phần thưởng thức, cố ý muốn gả nữ nhi nhỏ nhất của chính mình cho hắn.

Đã từng viết thư nói với La Thành Chương, nếu là La Thận Viễn đậu tiến sĩ, liền để hai nhà kết Tần Tấn chi hảo, sớm ngày định xuống việc hôn nhân.

Tôn gia cũng không phải là cái mà La gia ở Bảo Định có thể sánh bằng, Tôn đại nhân lại là sư phụ của ông, cũng là người một tay nâng đỡ ông.

Tôn tiểu thư là tiểu thư đích xuất, tuy rằng nhỏ nhất, lại giáo dưỡng ôn nhu thỏa đáng, là tài nữ nổi danh kinh thành, khi vừa cập kê người cầu hôn liền đạp phá cửa, Tôn đại nhân lại một người đều chướng mắt.

Về tình về lý, La Thận Viễn đều hẳn là đáp ứng.

La Thành Chương kỳ thật thực vì trưởng tử cao hứng, sư phụ ông làm người ông là biết rõ, tôn tiểu thư lại là nữ nhân tri thư đạt lý, Tôn gia nội tình thâm hậu, cửa hôn nhân thật sự là rất thích hợp.

La Thận Viễn khi ở kinh thành cũng gặp qua tôn tiểu thư vài lần, chỉ nhớ rõ thật là người tính tình dịu dàng, cái khác đều là mơ mơ hồ hồ không ấn tượng.

Hắn đối loại tình yêu nam nữ này không có hứng thú gì, đối với tôn tiểu thư càng không có hứng thú.

Trước kia không thành thân cũng chỉ là bởi vì hắn biết, nếu là ngày sau lại thành thân, hắn ở quan trường được giúp sẽ càng nhiều.

Hắn là tâm cơ sâu nặng, liền việc hôn nhân chính mình đều phải tính kế.

Nghi Ninh cầm hài làm cho hắn, ngồi vào bên cạnh hắn, nói với hắn:

- "Muội bỏ thêm một lớp nhung ở bên trong, mang vào đặc biệt ấm áp."

La Thận Viễn nhìn nàng, một đôi mắt hạnh trong trẻo mềm mại đáng yêu, hai bàn tay nho nhỏ, mặt gầy gầy, càng hiện ra một loại linh khí bức người.

Lúc nàng cười lên ánh mắt đều cũng có một chút lượng, quả nhiên là càng lớn lên càng tốt nhìn.

La Thận Viễn tiếp hài nàng làm, hai người đầu ngón tay hơi hơi chạm nhau, sau đó liền tách ra.

Nghi Ninh lại cảm thấy đầu ngón tay của hắn có chút thô ráp, so với nàng là nóng hơn một chút. Nhưng rất nhanh liền thu hồi đi.

La Thận Viễn nhìn hài nàng làm, cười cười, đường may cũng là rất tốt, dường như sợ không đủ ấm áp, làm hai tầng nhung.

Thể chất hắn nghiên về nóng, mùa đông mang hài cũng chỉ so với mùa hạ dày hơn một chút, tuyệt không dám mang cái này. Nhưng là một mảnh hảo tâm của tiểu nha đầu, hắn làm sao sẽ cự tuyệt.

- "Làm không sai." La Thận Viễn thanh thanh cổ họng nói, "để tưởng thưởng, huynh vừa viết cho muội một bảng chữ mẫu, muội cầm về luyện đi."

Đây là tưởng thưởng cái gì... Nghi Ninh có chút uất ức nhìn hắn.

La Thận Viễn làm như không phát hiện biểu cảm hề hề đáng thương của nàng, kêu nha đầu tiến vào dọn đồ ăn, Nghi Ninh đã đến đây, vậy khẳng định phải làm một ít đồ ăn mà nàng ưa thích.

- "Ngày hôm trước huynh từ Hương Hà thu được mấy bản khắc về, muội muốn xem không?"

La Thận Viễn cười hỏi nàng, hắn tự nhiên là sủng nịch nàng, bất quá tiểu nha đầu chính mình không biết mà thôi.

Biết tiểu nha đầu thích bản khắc, La Thận Viễn thu rất nhiều cho nàng, khố phòng của nàng đều bỏ không hết. Hảo hảo một cái nữ nhi gia, thích thi từ tranh chữ cái gì không tốt, cố tình là bản khắc, thu thập cũng khó.

Nghi Ninh kỳ thật không có ham thích đặc biệt gì, bản khắc cũng là một trong số đó, đặc biệt ngọc bản, nàng trân quý vài bức. Ham thích quái dị này cũng liền La Thận Viễn đã biết.

Nghe nói có bản khắc mới, nàng tự nhiên mau chân đến xem. Đứng lên nói:

- "Muội đương nhiên muốn chứ..."

Nói đến một nửa lại cảm thấy choáng váng, váng đầu hoa mắt, trước mắt từng đợt biến thành màu đen.

Nghi Ninh nhất thời có chút đứng không vững, giơ tay muốn kéo cánh tay La Thận Viễn để ổn định thân thể.

La Thận Viễn nhướng mày, lập tức đỡ lấy nàng.

- "Nghi Ninh, như thế nào?"

Nghi Ninh sắc mặt trắng bệch, chỉ cảm thấy từng đợt nhỏ quặn thắt từ hạ thân truyền đến, loại cảm giác này thật sự rất quen thuộc.

Đáng tiếc nàng trước mắt choáng váng đứng không vững, chỉ có thể miễn cưỡng nói:

- "Tam ca, muội không quá thoải mái. Tam ca, Tam ca dẫn muội trở về..."

Làm đứa nhỏ làm lâu, nàng thế nhưng cái này đều đã quên.

Nghi Ninh đã không còn là tiểu hài tử, nàng nay đã cao tới bờ vai của La Thận Viễn, tinh tế có trí đã có thân hình thiếu nữ. Nhưng hắn là tam ca của nàng, nếu là bế cũng không có gì. Huống chi nha đầu hầu hạ lại như thế nào có thể ôm nổi nàng!

- "Muội đau chỗ nào?"

La Thận Viễn không một chút do dự, lập tức ôm ngang nàng bắt đầu đi ra cửa phòng. Tuyết Chi cùng Tùng Chi canh giữ tại cửa nhìn thấy đều ngây ngẩn cả người, liền vội vàng đuổi theo.

Nghi Ninh nằm ở trong lòng hắn chỉ cảm thấy thập phần an tâm.

Từ nhỏ đến lớn, tam ca nàng luôn ở thời điểm nàng gặp nguy nan đều như vậy ôm nàng.

Bụng nàng lại một trận đau đớn, nàng gắt gao bắt lấy tay áo của hắn, thấp giọng nói:

- "Không có việc gì... Tam ca, muội không sao."

La Thận Viễn mặt âm lãnh nghiêm trang bước vào sương phòng Nghi Ninh, đặt nàng ở trên giường la hán.

Nghi Ninh cảm thấy đầu càng choáng váng, cả người mệt mỏi, bụng đau nói đều nói không nên lời.

La Thận Viễn quay đầu nhìn các nàng liếc mắt một cái, chắp tay sau lưng lạnh lùng nói:

- "Tiểu thư thân mình không khoẻ, các ngươi hầu hạ đều không biết?"

Vú già và nô tỳ đều quỳ xuống, trong phòng im ắng.

Từ ma ma lập tức phái người đi tìm Thanh Cừ. Tuyết Chi liền bước lên phía trước giữ chặt tay Nghi Ninh:

- "Tỷ muội nhưng là đau đầu? Sao đột nhiên như vậy, có phải hay không đêm qua thiếu cái đệm chăn?"

Nàng nhìn Nghi Ninh lớn lên, Nghi Ninh có cái đau đầu nhức óc nàng tự nhiên sốt ruột.

Nghi Ninh đau cuộn mình lên, thỉnh thoảng nói:

- "Không phải... Đau đầu..."

La Thận Viễn nghe được lời của nàng, vài bước đi đến bên giường nàng ngồi xuống, nhẹ nhàng đẩy ra tóc trước trán của nàng đặt câu hỏi:

- "Nghi Ninh, muội kết quả là như thế nào?"

Chuyện như vậy thế nào mà nói với hắn cho tốt đây, Nghi Ninh lắc lắc đầu, đau đến cái trán đều toát ra mồ hôi, cầm lấy tay La Thận Viễn cũng không buông ra.

La Thận Viễn lặng im nhìn Nghi Ninh, nàng giống như ngọc chạm, khuôn mặt nhỏ nhắn tuyết trắng mà non mềm, có loại phi thường suy nhược như tiểu động vật đáng thương.

Ngón tay tinh tế bắt lấy bàn tay to của hắn, ánh mắt cũng có chút ướt át, nhìn thấy trong lòng hắn không hiểu sao khẽ nhúc nhích.

Nàng thế nào đáng thương như vậy, tay cầm lấy tay hắn nửa phần khí lực cũng không có. Tựa hồ cái gì đều có thể xúc phạm tới nàng... Nhưng dáng người này đã có vài phần thanh mị của thiếu nữ, làm cho hắn cũng không dám nhìn thẳng.

La Thận Viễn đột nhiên minh bạch, dừng một chút thấp giọng hỏi:

- "Có phải hay không bụng đau?"

Hắn thông minh như vậy, vẫn là đoán được...

Nghi Ninh cảm thấy chính mình cũng không có gì ngượng ngùng, nhưng thời điểm nhìn hắn, lại cảm thấy La Thận Viễn giờ phút này vẻ mặt có chút xa lạ, không giống bình thường, nhưng chỉ trong chốc lát liền không còn. Nàng nhẹ nhàng gật gật đầu.

La Thận Viễn buông ra thân mình ôn nhuyễn kia đứng lên, lui về phía sau một bước nói:

- "Các ngươi chiếu cố tiểu thư, ta... trước ở bên ngoài chờ."

Chờ thời điểm hắn đi đến bên ngoài, nắm tay nắm chặt mới hơi hơi buông ra.

Trong phòng đã bận rộn lên.

La Thận Viễn vẫn đứng ở hành lang nhắm mắt lại, người khác không biết, nhưng hắn cũng không minh bạch kết quả chính mình vừa rồi đang nghĩ cái gì.

Vừa rồi dưới tình huống nguy cấp ôm Nghi Ninh, cảm xúc trong lòng sớm liền rục rịch, lại có chút nhịn không được. Thậm chí không dám nhìn thẳng vào nàng, hắn sợ chính mình thật sự sẽ nhịn không được, sau đó dùng thủ đoạn đi mưu hoa.

Việc này không nên có, cho dù Nghi Ninh cùng hắn không phải thân sinh huynh muội, nhưng người khác lại làm sao mà biết, Nghi Ninh lại làm sao mà biết.

Nghi Ninh chẳng qua xem hắn là tam ca mà thôi.

La Thận Viễn nhẹ thở ra một hơi, khi lại mở mắt ra lại khôi phục cái người trầm mặc vững vàng La Thận Viễn, được mọi người truy phủng Bắc Thẳng lệ Giải Nguyên, tam ca tốt của La Nghi Ninh.

PS: Nếu các bạn thích truyện này nhớ bình chọn cho mình nhé...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play