Edit + Beta: Đào Mai

Bên trong nhà chính nhất thời im ắng.

Trình Lang chậm rãi xiết chặt tay trong tay áo, hắn vốn muốn bất động thanh sắc đưa Liên Phủ trở về, nhưng không biết Liên Phủ đã bị ai cổ động. Vô luận hắn khuyên như thế nào, nàng nhất định không nghe. Nàng không có tâm cơ, có thể nghĩ đi đến Anh quốc công phủ, còn có thể lấy được danh thiếp của hắn, khẳng định là sau lưng có người sai sử.

Nếu như đây là ở Trình gia, hắn lập tức có thể kêu hộ vệ kéo nàng đi, nhưng đây là ở trong Anh quốc công phủ, hắn làm ra cái dị động gì người khác rất nhanh liền sẽ biết.

Khuôn mặt Liên Phủ tương tự, không có lúc nào là không đang nhắc nhở hắn, hắn có bao nhiêu ti tiện. Thế nhưng hắn kỳ thật đã tuyệt vọng chết lặng không có cách nào, mọi người đối với hắn mà nói đều là giống nhau.

Liên Phủ đã dừng khóc, nàng cúi đầu cắn môi, tay toát ra mồ hôi gắt gao nắm chặt khăn tay.

Nàng cũng không nghĩ tới Trình Lang lại sẽ tuyệt tình như vậy, biết hắn đối với chính mình không tính dụng tâm. Nhưng cảm thấy... cảm thấy tóm lại là có vài phần tình nghĩa. Nhưng lúc vừa rồi, nàng mới hoàn toàn kiến thức hắn âm lãnh khủng bố, tựa hồ cho dù nàng thật sự có đứa nhỏ của hắn, hắn cũng sẽ không nể tình bắt nàng trừ bỏ. Hơn nữa so với ngày thường, hôm nay hắn cũng có loại cảm xúc thô bạo.

Thời điểm Liên Phủ đi theo Trình Lang mới mười lăm tuổi, khi đó ở trong phường nhạc, nàng chính là cái tiểu nghệ kỹ không tên tuổi, hắn lại là khách nhân đại gia của Phó Bạch Lan trong phường nhạc, đối với Phó Bạch Lan vung tiền như rác.

Khi đó toàn bộ người phường nhạc đều phải dựa vào hơi thở của Phó Bạch Lan mà sống qua ngày, Phó Bạch Lan đối với Trình Lang tuy rằng cao ngạo, nhưng cũng thập phần ỷ lại hắn, thích hắn.

Nàng khi đó làm sao dám mơ tưởng Trình Lang, một nhân vật như vậy. Có một lần nàng ôm tỳ bà, dựa vào bình phong thuyền hoa đàn một khúc, nhìn hồ nước gợn sóng. Thời điểm vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy Trình Lang tà tà dựa vào bình phong, vạt áo thuần trắng có chút rời rạc, hắn cầm một bầu rượu, không biết nghe nàng đàn đã bao lâu. Lúc khúc nhạc ngừng hắn mới nhẹ nhàng hỏi:

- "Ngươi tên gì?"

Công tử tuấn mỹ như ngọc, lại là đại nhân của Phó Bạch Lan.

Tim nàng đột nhiên đập rất mau, nhẹ giọng nói:

- "Ta gọi Liên Phủ."

Hắn nghe xong chỉ là gật đầu, không nói cái gì liền ly khai.

Ngày kế giáo tập ma ma phường nhạc tìm nàng đi qua, sắc mặt vui mừng nói với nàng:

- "Trình công tử chỉ tên muốn ngươi hầu hạ."

Nàng mờ mịt mà lại vui sướng. Chờ bị giáo tập ma ma đưa đến chỗ Trình Lang, nàng ôm tỳ bà đứng co quắp, hắn chỉ chỉ giường la hán, bảo nàng ngồi xuống đàn tỳ bà.

- "Không phải sợ…" hắn thản nhiên nói, "Ngươi đàn là được."

Thời điểm nàng đàn tỳ bà căn bản không thể chuyên tâm, bởi vì hắn nhìn nàng không lâu, lại đứng lên đi đến trước mặt nàng, sau đó vươn tay, ngón tay chậm rãi vuốt ve mặt nàng, nàng không khỏi run lên.

Lúc nàng ngẩng đầu, Trình Lang liền hơi hơi cúi đầu, dựa vào quá gần nói:

- "Ngươi lần đầu tiên xuất hiện à?"

Liên Phủ chỉ có nhìn qua hắn một cái, nàng cũng chỉ thích hắn. Có lẽ nàng thật cảm thấy Trình Lang đối nàng vẫn là hữu tình, hiện tại nàng rốt cục đần độn phản ứng lại, nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng mà bình tĩnh của Trình Lang, một cỗ lãnh ý cũng vọt lên trên tứ chi. Chỉ sợ lần này là thật đã chọc giận hắn, hắn sẽ không lưu lại nàng.

La Nghi Ninh qua thật lâu mới tìm được âm thanh của chính mình, nói:

- "Liên Phủ cô nương, lần trước ở thuyền hoa từ biệt, không nghĩ tới còn có thể nhìn thấy cô nương. Cô nương là nói, cô nương có đứa nhỏ của Trình Lang?"

Liên Phủ nhìn vị quan gia tiểu thư trước mặt này, nghĩ đến ngày ấy nàng ta ngưng thần nghe chính mình đàn tỳ bà, ngữ khí hòa dịu, nói:

- "Thiếp thân có thai ba tháng dư."

Nghi Ninh im lặng, sau đó nàng nói:

- "Ta có cái nha đầu biết y lý, hiện tại đang ở bên ngoài hậu viện. Cô nương có hay không để cho nàng khám một chút liền biết. Nếu như Liên Phủ cô nương kiên trì nói chính mình có thai, ta bảo nàng ta đi vào bắt mạch là được, cô nương thật sự không cần thiết biện giải."

Trình Lang cho dù ở bên ngoài phong lưu, cũng sẽ không để cho người khác bắt lấy nhược điểm, việc này Nghi Ninh là nắm chắc. Nữ tử này khẳng định là có người xúi giục tìm tới cửa để náo loạn, mặc kệ đối phương kết quả là mục đích gì, đều là vì phá hư thanh danh của Trình Lang.

Vì tiền đồ của hắn, nàng cũng sẽ giúp đỡ che giấu việc này. Dù sao Trình Lang là đứa nhỏ mà nàng nuôi dưỡng qua, dù sao nàng vẫn là đau lòng hắn.

Liên Phủ hốt hoảng trợn to mắt, nàng có chút co quắp. Đêm qua bị người ta nói nhất thời nóng đầu, người đưa nàng đến, trên đường cũng không ngừng mà nói với nàng, làm như thế nào mới có thể để cho Trình Lang mềm lòng.

Thứ nhất nàng đã không liệu đến Trình Lang vững tâm như thế, thứ hai không liệu đến trong phủ Anh quốc công này, căn bản không có cho nàng đường sống.

- "Tiểu thư, thiếp thân..."

- "Kêu Thanh Cừ tới đây." Nghi Ninh không để ý Liên Phủ, cao giọng nói với bên ngoài.

Thanh Cừ rất nhanh liền tới, Nghi Ninh chỉ chỉ Liên Phủ:

- "Mang nàng đi xuống bắt mạch, tinh tế kiểm tra."

Trình Lang từ sau khi Nghi Ninh nhìn thấy Liên Phủ liền không có nói nữa, nhìn thấy Nghi Ninh xử lý Liên Phủ, hắn nhắm hai mắt lại để cho nàng đi làm.

Vừa rồi một cổ run rẩy kia chậm rãi bình ổn xuống, hắn căn bản không dám để cho chuyện này ầm ĩ ra ngoài, nếu không việc hôn nhân của hắn cùng Nghi Ninh khẳng định sẽ chấm dứt.

Nhưng hiện tại Nghi Ninh đã biết rồi... Nàng nhìn thấy khuôn mặt kia, còn có cái gì không rõ.

Về phần Liên Phủ có phải hay không thật sự có thai, đối với hắn mà nói kỳ thật căn bản là không trọng yếu.

Liên Phủ nhìn thấy cái nha đầu cao lớn đi tới hướng nàng, nhất thời rùng mình lập tức đứng lên.

Thanh Cừ cũng rất mau liền nắm chặt cổ tay Liên Phủ sau đó trở tay che miệng nàng, để nàng không thể nói lung tung. Sau đó với gã sai vặt cùng nhau nữa kiềm kẹp nữa nâng mang theo Liên Phủ đi nhà kế bên.

Sau khi Liên Phủ đi trong phòng nhất thời lâm vào tĩnh mịch. Nghi Ninh chậm rãi đứng lên, nàng cũng không biết như thế nào đối mặt Trình Lang.

Ngay trong nháy mắt này, ngươi biết một ít chuyện muốn giấu kín nhưng lại không thể giấu kín, nhưng chuyện này dù sao chính là một loại vẫn không đoán được. Đoán như vậy để cho trong lòng bàn tay của nàng xuất mồ hôi, nàng nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, muốn cho chính mình tỉnh táo lại.

Nhưng ngay tại thời điểm nàng xoay người, nàng đã bị người từ phía sau ôm lấy!

La Nghi Ninh cả kinh, cánh tay ôm lấy nàng hữu lực lại chặt, hắn cơ hồ khảm nàng vào trong lòng! Nàng thậm chí cảm giác được hô hấp của hắn ở trên đỉnh đầu chính mình.

- "Ngươi làm cái gì!"

Nghi Ninh lập tức liền giãy dụa, muốn cho hắn buông ra.

Nhưng hắn không những không buông ra, ngược lại cúi đầu dựa vào bờ vai nàng nói:

- "Ngài đều thấy được."

Hắn đã sớm muốn làm như vậy, ôm nàng toàn bộ vào trong lòng mình, ai cũng không cho xem.

Sợ hãi vừa rồi ngược lại dần dần chuyển biến thành một loại xúc động, nàng đã biết... nàng đã biết thì như thế nào, vậy để cho nàng biết đi! Thật sự là không có cách nào. Hắn nói:

- "Cái kia là vật phẩm thay thế ngài đấy, Nghi Ninh, nhưng nàng ta cùng ngài có bốn năm phần giống. Từ sau khi ngài chết, ta liền luôn luôn phi thường tưởng nhớ ngài, luôn luôn rất muốn... Ta cũng không có cách nào!"

- "Ta không nghĩ hỏi vừa rồi kết quả sao lại thế này, ngươi buông ta ra lại nói!"

Nghi Ninh cảm thấy trạng thái hiện tại của hắn có chút không đúng, sau khi đẩy ra hắn lập tức liền hướng cửa chạy tới.

Cái Trình Lang trong ngày thường đối với nàng nói gì nghe nấy, vô cùng ôn hòa, lại như là thay đổi thành một người khác. Hắn vài bước đuổi theo bắt được nàng, nắm chặt thắt lưng nàng áp lên trên giường la hán bên cạnh.

Nghi Ninh đùng một tiếng liền bị đặt tại trên giường không thể động đậy. Ngay cả khí lực ngồi dậy nàng đều không có!

Trình Lang ánh mắt hơi hơi đỏ lên, cúi đầu liền hướng trên mặt nàng hôn.

Hắn còn dám làm kiểu này!

Nghi Ninh dưới tình thế cấp bách rút tay muốn đánh hắn, nhưng nàng vốn rất bé bỏng, vì Trình Lang đè nặng liền vô pháp phản kháng.

Nàng không thể cao giọng kêu cứu, truyền ra liền sẽ phiền toái, nàng nhất định không phải Trình Lang không gả.

Nàng thật sự là đối với hắn không hề phòng bị, không nghĩ tới hắn thế nhưng làm chuyện như vậy!

Bàn tay nàng đánh tới trên mặt của hắn, thanh âm thanh thúy vô cùng! Nghi Ninh thở gấp nói:

- "Ngươi... Ngươi muốn làm cái gì? Ngươi muốn dùng loại thủ đoạn này để ta gả cho ngươi sao? Trình Lang, ngươi không nên ấm đầu!"

Trình Lang nhìn mặt nàng, hắn phi thường quen thuộc vẻ mặt của nàng. Nàng đang sợ hãi, nhưng tính cách của nàng là có chút ngoài mạnh trong yếu, sợ hãi cũng sẽ không để cho người khác nhìn ra.

Hắn lại ngoan độc một chút, trực tiếp liền dùng thủ đoạn này đối phó nàng. Chờ hộ vệ bên ngoài tiến vào, Nghi Ninh hết đường chối cãi. Nhưng mà hắn thế nào có thể ti tiện như vậy đối với nàng, người này là La Nghi Ninh mà. La Nghi Ninh ôm hắn vào trong ngực khi hắn còn nhỏ, nàng đã dạy hắn đọc sách viết chữ, che chở hắn!

Trình Lang ôm nàng bất động, vùi đầu ở trước ngực của nàng. Sau đó có chút run run. Loại cầu còn không được này rất thống khổ, để cho hắn dần dần nghẹn ngào, nhưng vẫn là không đồng ý buông tay, ôm nàng thật chặt.

Nghi Ninh cảm giác được hắn tựa hồ đang nghẹn ngào, nàng có chút kinh ngạc, sau đó mím môi.

- "Trong bảy năm này, kết quả là như thế nào..." Nàng thay đổi cái ngữ điệu bình thản, "Ngươi đứng lên đi, chúng ta mới có thể nói chuyện."

Nàng ngồi dậy sửa sang lại xiêm y có chút hỗn độn. Trình Lang liền nửa quỳ ở bên người nàng, nâng tay nàng hỏi:

- "Nếu hiện tại ta nói cưới ngài, ngài sẽ không đáp ứng phải không?"

Nàng vốn nghĩ sẽ không đáp ứng, cho nên Trình Lang tính toán lừa nàng thành thân lại nói. Nhưng hiện tại chỉ sợ ngay cả lừa nàng nàng cũng sẽ không đáp ứng.

Nghi Ninh lại dựa vào giường, nở nụ cười:

- "Trình Lang, ngươi đang làm gì!"

Nàng tươi cười nhưng có chút nản lòng,

- "Ta là người đã chết qua một lần, ngươi làm gì đối ta nhớ mãi không quên? Ta thậm chí cả chính mình đều không làm rõ được chính mình, ngay cả người hại chết ta ta cũng không thể báo thù, cũng không ai có thể lay động hắn. Ngươi xem, ta có cái gì để thích."

Trình Lang gắt gao nắm tay nàng, lực đạo phi thường lớn:

- "Đối với người khác tới nói có lẽ như thế, nhưng đối với ta mà nói... Ta mất mà được, không cách nào buông tha được. Thực xin lỗi."

Nghi Ninh rút tay nàng ra, tay hắn hơi hơi nắm chặt, thất bại.

Bên ngoài bắt đầu ồn ào, Ngụy Lăng mang theo người tới.

Sự tình náo loạn thành như vậy, Trân Châu không có khả năng không nói với Ngụy Lăng.

Sau khi Ngụy Lăng nhìn thấy Liên Phủ liền chau mày, cái gì đều không nói, lập tức tìm Trình Lang vào bên trong nói chuyện.

Thanh Cừ đi lại nói với Nghi Ninh:

- "Tiểu thư... Ngài nói chuyện này huyên náo, cũng là thực khéo. Bằng không ngài lại phải cùng biểu thiếu gia đính hôn..."

Thanh Cừ một bộ dáng thực đáng tiếc.

Nghi Ninh hỏi nàng:

- "Liên Phủ cô nương có ổn định không?"

Thanh Cừ a một tiếng gật đầu:

- "Ổn định nhưng là ổn định, chính là sợ tới mức không được. Đứa nhỏ trong bụng của nàng ta thai vị bất ổn, hơi không chú ý liền lưu không được. Trở về chỉ sợ phải điều dưỡng thật tốt mới được... Nữ tử này lại không thương tiếc thân thể của chính mình, còn uống thương cung gì đó, có thai một lần cũng không dễ dàng."

Nghi Ninh nhướng mày, nàng cho rằng chính mình nghe lầm:

- "Ngươi vừa nói cái gì?"

- "Cô nương kia thật sự có thai."

Thanh Cừ nói,

- "Bộ dáng không đến ba tháng, nô tỳ xem bản thân nàng thật sự cũng kinh ngạc... Nàng nói sau mỗi lần nàng cùng biểu thiếu gia, đều phải uống canh tránh thai. Bất quá chuyện thảo dược nào có cái chuẩn, uống xong canh tránh thai còn ngoài ý muốn có thai không hiếm thấy. Nô tì trước kia đi theo Trịnh ma ma đi Thực Định Liễu Thụ Phố Nhỏ, có vài cô nương ngay cả chính mình có thai đều không biết, ngoài ý muốn đẻ non..."

Sống ở Thực Định Liễu Thụ Phố Nhỏ đều là những người hát hí khúc, thường là được phú gia công tử lão gia bao dưỡng.

Nghi Ninh nhất thời không biết nên nói cái gì mới tốt, thật sự trùng hợp như thế! Rõ ràng nghĩ tới cửa lừa người, thế nhưng thật sự mang thai. Liên Phủ là phải để cho Trình Lang tự mình xử lý, đã có con nối dòng, thì phải là chuyện của Trình gia.

Không bao lâu, Ngụy lão phu nhân cũng được Tống ma ma nâng, vội vàng hướng tới Đông viện.

Ngụy Lăng đi ra, thần sắc đông lạnh nói với lão phu nhân:

- "Cửa hôn nhân này sợ là không thành. Trình Lang trước kia hoang đường, ta cũng cảm thấy vô phương... Chính là để cho ngoại thất tìm tới cửa, còn đến trong phủ chúng ta, con còn có điểm do dự. Hắn cho dù những cái khác đều tốt, nếu là về sau lại phát sinh loại sự tình này, Nghi Ninh thì như thế nào."

Về phần chuyện nghệ kỹ kia thật sự có đứa nhỏ, Ngụy Lăng không nói với Ngụy lão phu nhân, đó chính là chuyện của chính Trình Lang.

Ngụy lão phu nhân thở dài:

- "Nguyên bản mẫu thân còn có băn khoăn đó, chỉ là thấy con trù tính đến cao hứng, liền cũng không nói gì thêm."

Bà vẫy tay gọi Nghi Ninh đến bên cạnh bà, thấy trên mặt nàng có vài phần non nớt, sờ sờ đầu nàng nói:

- "Đứa nhỏ này cũng quá lận đận. Nay trái cũng không được phải cũng không được, thật không biết kết quả nên làm cái gì bây giờ."

Ngụy lão phu nhân nói xong chính mình đều khó chịu.

- "Nghi Ninh, con có khó chịu không?"

Nghi Ninh cười cười với bà:

- "Tổ mẫu, con không sao."

Ngụy Lăng liếc nhìn nữ hài nhi một cái, nghĩ đến nàng vốn đã không có mẫu thân, sự tình khúc chiết lại một chút cũng không thiếu. Ông nói:

- "Những ngày gần đây hoàng thượng lo lắng về chuyện Bình Xa Bảo, khơi thông đê điều, tạm thời không rảnh rỗi. Nhưng hoàng hậu nương nương lại cho người đến nói với con, hỏi con việc hôn nhân của Nghi Ninh, nói nếu là đã định ra ngày, bà cũng nhất định sẽ chuẩn bị lễ."

Ngụy lão phu nhân nghe xong lời này, sắc mặt cũng không quá tốt:

- "Hoàng hậu nương nương đây là đang nhắc nhở chúng ta..."

Ngụy Lăng gật đầu:

- "Chỉ sợ là không xong."

Ông nặng nề mà thở dài:

- "Thật sự không được, ngài nên thương lượng cùng Hạ lão phu nhân về Hạ nhị công tử đi. Con lần trước xa xa xem qua, lời nói cử chỉ cũng không tệ, tuy rằng không so được với Trình Lang, nhưng chỉ cần đối với Nghi Ninh tốt, về sau giúp hắn nhập sĩ là có thể."

Ngụy lão phu nhân gật gật đầu, tính toán ngày mai đi gặp Hạ gia.

Nghi Ninh xa xa nhìn về phía hồ. Chuyện Liên phủ có thai, nàng vừa mới nói cho Trình Lang.

Trình Lang nghe xong trầm mặc thật lâu, chính là nở nụ cười:

- "Đứa nhỏ... Nàng thật đúng có đứa nhỏ!"

Ánh mắt hắn lạnh băng băng, đều không nhìn ra một chút vui sướng khi được làm phụ thân, ngược lại làm cho người ta cảm thấy có loại hàn ý nói không nên lời.

Vốn chuyện sắp thành, lại để cho Liên Phủ quấy rối như vậy, triệt để không còn hi vọng. Hắn hiện tại tràn đầy thô bạo, sau lưng Liên Phủ khẳng định có người sai sử, hắn không thể không tìm ra người này.

Cái gì đứa nhỏ, hắn cần người cá biệt sinh đứa nhỏ sao? Để cho nàng nghĩ bản thân mình tối đến thất chi giao tí, hắn sẽ không bỏ qua những người này.

************

......

- -----oOo------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play