Edit + Beta: Đào Mai

Anh quốc công phủ chưa từng có yên tĩnh qua như hiện tại vậy.

Đông viện cùng Tây viện đều là nghiêm nghị, nha hoàn bà tử thở cũng không dám thở mạnh. Quản gia cùng bà tử có uy tín giờ phút này đều khoanh tay đứng ở bên ngoài chính đường Tĩnh An cư của Ngụy lão phu nhân, chờ phân phó.

Sắc trời đã triệt để tối đen, một cỗ không khí đè nén nói không rõ ràng tràn ngập ở trong phủ.

Thẳng đến trên đường nhỏ ánh lên ánh đèn lồng, một đám người vây quanh Nghi Ninh đi tới, các quản sự đều mới đón nhận. May thời điểm mừng năm mới Nghi Ninh đã quản việc nhà qua, các quản sự đều phục nàng vài phần.

Bọn họ đều là do Ngụy Lăng chọn lựa ra, tự nhiên đều là người có khả năng —— nhưng có thể làm cũng không phải chủ tử Anh quốc công phủ, rất nhiều chuyện đều không thể ra chủ ý.

Nghi Ninh bị các vị quản sự vây quanh, trên mặt chư vị quản sự đều là nhìn thấy được không yên lòng.

Anh quốc công phủ dưới Ngụy Lăng này là đơn truyền, lại chỉ có một tiểu hài duy nhất là Đình ca nhi, nếu Ngụy Lăng không còn đối với Anh quốc công phủ mà nói là có ý nghĩa gì, đây là chuyện không thể minh xác.

Nghi Ninh vội vàng liếc mắt quét bọn họ một cái, hỏi:

- "Đã phái người đi vệ sở tiếp Đình ca nhi trở lại chưa?"

- "Đã phái khoái mã đi, ước chừng sáng mai có thể sẽ trở lại." Trong đó một quản sự vội vàng nói. (EbookTruyen.Net)

Nghi Ninh chậm rãi thở hắt ra.

Nàng nhớ được kiếp trước Ngụy Lăng từng có thời điểm cửu tử nhất sinh, nhưng mà thời điểm kia, Ngụy Lăng đối nàng mà nói bất quá chính là một Anh quốc công xa lạ.

Sự tình của ông, Nghi Ninh cũng không hiểu rõ hết, nhưng có một chút việc nàng vẫn nhớ được, Ngụy Lăng luôn luôn sống rất tốt. Nhưng nàng không biết chuyện của kiếp này có hay không có sự khác biệt, nói không khẩn trương là không có khả năng.

Dù sao trong một đời không có Ngụy Nghi Ninh người này tồn tại, tiểu nữ hài kia sớm đã chết. Nhưng hiện tại nàng đích xác tồn tại.

Nghi Ninh lại hỏi:

- "Tổ mẫu nhưng ở trong phòng?"

Ma ma hầu hạ sửng sốt một chút nói:

- "Sau khi Lão phu nhân tỉnh lại nói phải đi từ đường, luôn luôn không có đi ra, nô tì có cần phải đi..."

Nói còn chưa nói xong, Nghi Ninh liền khoát tay:

- "Ta chính mình đi tìm."

Dứt lời mang theo người đi hướng từ đường.

Trình Lang nhìn nhìn nàng, hắn trước lưu tại ngoài chính đường, phân phó quản sự những việc không cần thiết chớ nói.

Từ đường Anh quốc công phủ được xây ở mặt sau Tĩnh An cư. Tòa nhà Anh quốc công phủ là tổ tiên truyền xuống, trên cửa gỗ từ đường có treo tấm biển đồng củ, từ cửa hông nhìn thấy ánh đèn bên trong.

Triệu Minh Châu đứng ở bên ngoài cửa hông, có chút không yên nhìn Nghi Ninh nói:

- "Từ đường ta vào không được... Ta không biết ngoại tổ mẫu thế nào, vừa rồi ở bên ngoài, bà đã khóc đến thiếu chút nữa hôn mê rồi."

Triệu Minh Châu là không thích La Nghi Ninh, đến bây giờ cũng không thích.

Ngụy Lăng đối La Nghi Ninh càng tốt đối nàng lại càng kém, cho nên nàng cũng không thích Ngụy Lăng.

Nhưng nếu Ngụy Lăng thật sự không còn, Anh quốc công phủ về sau cũng khó nói. Môi hở răng lạnh, nàng cũng không hy vọng Ngụy Lăng thật sự gặp chuyện không may.

La Nghi Ninh hơi hơi gật đầu, Triệu Minh Châu là khác họ, tự nhiên không thể vào từ đường Ngụy gia.

Nghi Ninh nâng bước đi vào, bà tử đứng ở hai bên hành lễ với nàng, Nghi Ninh thậm chí không có chú ý tới, nàng liền thấy bóng lưng Ngụy lão phu nhân, bà đứng ở trước bài vị tổ tông, đứng thẳng tắp.

Ngụy lão phu nhân chính là nhìn bài vị liệt tổ liệt tông Ngụy gia không nói chuyện, nghe được tiếng bước chân mới quay đầu.

Nghi Ninh đứng ở cửa từ đường nhìn bà. Bên ngoài đêm đen ánh lên thân ảnh của Nghi Ninh càng đơn bạc.

Ngụy lão phu nhân nhìn thấy mặt mày của nàng cùng Ngụy Lăng tương tự lại có vài phần non nớt, nghĩ đến Ngụy Lăng cỡ nào yêu thương nữ nhi này. Nàng vốn không có mẫu thân, hiện tại có khả năng nàng lại không có phụ thân. Ngụy lão phu nhân lại cảm thấy khó chịu, hô hấp liền trầm trọng, hốc mắt đỏ lên.

Nghi Ninh đi đến bên người bà, nhìn thấy Ngụy lão phu nhân sắc mặt trắng bệch. Từ đường này xây dựng kế bên ao, hướng đến lại là địa phương ẩm thấp, bà vốn thân thể đã không khỏe, lúc này nếu là lại bị nhiễm bệnh thì như thế nào cho phải.

- "Tổ mẫu, ngài theo con trở về đi." Nghi Ninh nói với bà, "…Bình xa bảo bên kia luôn luôn không có phát hiện phụ thân rơi xuống, nói không chừng qua mấy ngày phụ thân sẽ trở lại đấy..."

Nghi Ninh chính mình đều cảm thấy an ủi rất nhợt nhạt, ba vạn đại quân đều không còn, bộ tộc Ngõa thứ sẽ bỏ qua nguyên thủ của quân địch sao? Bọn họ lại luôn luôn dã man, đương trường chém giết cũng không phải không có khả năng.

Trên chiến trường da ngựa bọc thây, nói không chừng Ngụy Lăng chính là một người trong đó. Trên một nơi hoang vắng như vậy, ngay cả cái địa phương vùi lấp xác chết đều không có.

Khi nghĩ tới hình ảnh này, cảm xúc ở trên đường đã được trấn an xuống giờ phút này lại xao động lên, Nghi Ninh lại tiếp tục nói:

- "Nói không chừng chờ ngài trở về ngủ một giấc, phụ thân sẽ trở lại."

Ngụy lão phu nhân lại ôm nàng vào trong ngực, bà nghẹn ngào nói đều nói không rõ ràng, tiếng nói đều là vỡ vụn:

- "Nghi Ninh —— phụ thân con, hắn nếu không về được làm sao bây giờ! Tổ mẫu... lúc hắn đi, tổ mẫu cũng không có đưa hắn. Tổ mẫu đều không có nhìn thấy bộ dáng cuối cùng của hắn..."

Trên người Ngụy lão phu nhân có cổ đàn hương xa lạ, Nghi Ninh luôn luôn cũng không thân cận với bà. Nhưng giờ phút này nàng cũng để cho bà ôm.

Tay lạnh lẽo của Ngụy lão phu nhân ôm lấy nàng, ôm nữ nhi của Ngụy Lăng, bà khóc không thở nổi:

- "Tỗ mẫu... Hắn luôn luôn không cần tỗ mẫu quan tâm, từ nhỏ liền biết chuyện! Lăng ca nhi... lăng ca nhi của ta..."

Khóc đến cuối cùng đã là gần như bi hào, thảm sự thế gian ai cũng trải qua người đầu bạc tiễn người đầu xanh.

Ngụy lão phu nhân khóc lại có chút chịu không nổi, Nghi Ninh vội vàng đỡ lấy bà. Nàng cũng khó chịu, hốc mắt đã đỏ bừng.

Ma ma canh giữ ở cửa không cần phải nói, nghe được Ngụy lão phu nhân kêu khóc cũng vội vàng vọt vào, lại nâng lão phu nhân dậy, Nghi Ninh chỉ huy các bà đở lão phu nhân trở về Tĩnh An cư.

Nghi Ninh đưa Ngụy lão phu nhân về Tĩnh An cư, thái y trong cung vội vàng đến thi châm cho lão phu nhân.

Lão phu nhân nằm ở trên giường la hán, ma ma bưng bát súp bưng nước ấm vây quanh ở bên người bà, lão phu nhân đội mi lặc, tay khô gầy già nua khoát lên trên giá gỗ tử đàn, có thể thấy được điều bởi vì gầy yếu mà hiện lên gân xanh.

Nghi Ninh an trí Ngụy lão thái thật tốt, phân phó đám ma ma phải hảo hảo chăm sóc mới đi ra gian Tây thứ.

Nàng mới ra cửa liền nhìn thấy Trình Lang đứng ở trong sân, hắn xoay người nhìn Nghi Ninh, đi đến trước mặt nói với nàng:

- "Ta có một chuyện nhất định phải nói với ngài, ngài nhất định phải nghe?"

Nghi Ninh gật đầu, thỉnh hắn đi hầu phòng ngồi xuống.

Đến hầu phòng ngồi xuống, Trình Lang ngưng mi suy xét một lát, mới nói:

- "Tuy rằng Anh quốc công rơi xuống không rõ. Nhưng chuyện tàn nhẫn ta không thể không nói với ngài, Anh quốc công lần này gặp chuyện không may còn liên lụy ba vạn đại quân, binh lực Tuyên phủ bị suy yếu, nếu không là Lục Gia Học ngăn cơn sóng dữ, biên quan đều có khả năng không hề bảo đảm không gặp nguy hiểm. Hoàng thượng khẳng định sẽ bởi vậy mà tức giận, hơn nữa Đình ca nhi lại còn nhỏ. Ngụy gia bị tước đoạt phong hào Anh quốc công phủ cũng có khả năng..."

Trình Lang là quan viên triều đình, đối với chính trị phá lệ sâu sắc. Niệm tình trên công huân ở dĩ vãng, hoàng thượng đối Ngụy gia sẽ không làm gì, nhưng là phong hào Anh quốc công liền khó nói.

Nghi Ninh nghe xong lời Trình Lang nói trong lòng rét run, nàng tuy rằng sớm đã có đoán việc này, nhưng cũng không dám nghĩ quá sâu xa. Nàng lẩm bẩm nói:

- "Phụ thân cũng là vì dân chúng biên quan, ngay cả chính bản thân ông cũng bị vây hãm trong tình hình nguy hiểm, hiện tại sống chết không rõ. Hoàng thượng thật muốn vì thế mà đoạt đi phong hào của Ngụy gia..."

- "Theo trên tình lý mà nói là như thế, nhưng Tuyên phủ luôn luôn là binh gia yếu tắc, hoàng thượng cực kì coi trọng. Thật nếu là bị chiếm đóng, hẳn là sẽ không quản Anh quốc công kết quả là vì cái gì xuất binh."

Trình Lang kiên nhẫn theo nàng giải thích.

- "Từ khai quốc đến nay, những người năm đó theo Tiên hoàng tranh đấu giành thiên hạ được phong tước vị, bây giờ còn có tước vị đã không nhiều lắm. Sau khi Hoàng thượng đăng cơ liền tước tước vị Tế Ninh hầu Tống Càng..."

Kỳ thật chuyện này nàng đều minh bạch.

Nghi Ninh không nói gì, nàng suy nghĩ chuyện Ngụy Lăng.

Năm đó bản thân Ngụy Lăng bị vây hãm trong tình hình nguy hiểm, nhưng cuối cùng là ông đã trở lại. Không chỉ có đã trở lại, hơn nữa như trước vẫn làm Anh quốc công, Tuyên phủ tổng binh của ông.

Nghi Ninh hiện tại cũng hẳn là chờ mong Ngụy Lăng không có chuyện, hoặc là chuyện này chính là mưu kế của Ngụy Lăng.

Nhưng nàng không biết chính mình đối với vận mệnh sinh ra cái chuyện xấu gì? Như quả thật là bởi vì mình tồn tại, làm hại Ngụy Lăng chết trận sa trường, thậm chí mất đi tước vị Anh quốc công... Nghi Ninh cảm thấy thật sự là hận chính mình không thể chưa bao giờ xuất hiện qua! Ít nhất không nên làm phiền hà Ngụy Lăng!

- "Ta đã biết." Nghi Ninh gật đầu nói, "Ta đang suy ngẫm nên làm cái gì bây giờ. Ngươi ngày mai còn phải đi nha môn Lục bộ, ta đưa ngươi ra ngoài."

Trình Lang đứng dậy, đột nhiên nói với nàng:

- "...Ta sẽ giúp ngài."

Nghi Ninh ngẩng đầu nhìn hắn, hắn cao hơn nàng rất nhiều.

Trình Lang nói:

- "Nghi Ninh, ta đã không phải cái A Lang kia."

Hắn hiện tại là mệnh quan triều đình đứng đắn, không phải cái tiểu hài tử co đầu rút cổ ở sau lưng nàng.

Nghi Ninh lắc lắc đầu nói:

- "Sự tình liên quan đến xã tắc, ngươi thế nào giúp ta?"

Cho dù hắn thật sự có thể giúp, trả giá đại giới tất nhiên cũng không nhỏ. Nàng không nghĩ liên lụy Trình Lang.

Trình Lang cười cười không nói nữa.

Kỳ thật người khác không giúp được Nghi Ninh, nhưng có một người cũng là có thể.

Anh quốc công phủ hiện tại tình cảnh nguy hiểm, nếu không có người ở phía sau làm chỗ dựa sẽ phi thường gian nan. Nghi Ninh còn không có cập kê, nàng như thế nào trấn thủ được Anh quốc công phủ lớn như vậy? Chính là hắn không đồng ý La Nghi Ninh đi tìm người này, cho nên chỉ có thể là hắn đến giúp. Nhưng sẽ vô cùng khó giải quyết.

Trừ bỏ Lục đô đốc Lục Gia Học, trên đời này người nào còn có thể ảnh hưởng tâm tư hoàng thượng.

Cho dù trong lòng là hận như thế nào, điểm ấy không thừa nhận cũng không được.

Nghi Ninh bảo quản gia đưa Trình Lang xuất môn, thời điểm trở về đã là giờ tý, sau khi nghe bà tử nói Ngụy lão phu nhân đã bình ổn lại, nàng mới từ Tĩnh An cư xuất ra.

Nghi Ninh nhìn xà trạm khí phái rộng lớn, đấu củng mái cong của Anh quốc công phủ. Cước bộ có chút phù phiếm.

Lọt vào trong tầm mắt đều là đêm đen khôn cùng, Trân Châu Thanh Cừ đứng ở bên người nàng đợi, cũng yên lặng không nói.

Nghi Ninh đi xuống bậc thềm, Triệu Minh Châu còn đứng ở cạnh bậc thềm, nha đầu nàng ta đỡ tay nàng ta chuẩn bị đi gặp Ngụy lão phu nhân.

Triệu Minh Châu nhìn thấy nàng đi qua, lia qua sắc mặt Nghi Ninh, nàng ta đột nhiên gọi Nghi Ninh lại.

Nghi Ninh quay đầu lại nhìn Triệu Minh Châu, Triệu Minh Châu do dự một chút mới nói:

- "Nghi Ninh muội muội... Muội không cần quá khó tiếp thu..."

Nghi Ninh phát hiện ánh mắt Triệu Minh Châu nhìn mình thế nhưng có chút đồng tình.

Nghi Ninh nói một tiếng đa tạ, sau đó trở về Đông viện.

Trong vườn phía đông hộ vệ so với ngày xưa ít đi, Nghi Ninh nhìn thấy sân Ngụy Lăng tối như mực. Nghĩ đến chính mình đi vào trong thư phòng ông tìm ông, cảnh tượng ông nắm tay mình đi ăn cơm. Ánh nến phi thường ấm áp, dầu cho đêm tối đều không có gì đáng sợ, bởi vì có người đứng ở bên người mình bảo hộ mình.

Nghi Ninh nhanh chóng về sân của mình.

Tùng Chi đã sai nha hoàn dàn xếp tốt mọi thứ, trở lại trong phòng quen thuộc, Nghi Ninh mệt mỏi tựa nghiêng trên gối.

Phượng đầu vẹt nàng nuôi nhìn thấy nàng trở lại thật sự rất cao hứng, thời gian dài không thấy được chủ nhân, nó uể oải nhất thời không còn. Phốc cánh từ trên giá bay đến trên tay nàng. Nghi Ninh vỗ về lông vẹt, phát hiện lông nó không bằng trước kia, có vài chỗ bị trọc. Nàng từ trên bàn con cầm cái mâm sứ nhỏ đút nó, bên trong là toái tiểu mễ. Nó cúi đầu mổ.

Nha đầu chiếu cố nó nói:

- "Nô tì là dựa theo ngài phân phó cho nó ăn. Vẹt này thật sự kỳ quái, không thấy được ngài liền nóng nảy không yên, còn vỗ cánh không ngừng... Ngài vừa trở về nó liền cao hứng, ăn nhiều hơn."

Nghi Ninh vuốt ve lông vẹt, vẹt nhất thời cao hứng, lại gọi hai tiếng "Nghi Ninh, Nghi Ninh!"

Nó thường xuyên nghe được Ngụy Lăng kêu nàng như vậy, thế nhưng cũng học được.

Nghi Ninh nghe nó thật vất vả học được hai chữ, đột nhiên liền nhịn không được. Hốc mắt nàng lên men, nằm ở trên án khóc rống lên, bả vai run run kịch liệt, tựa hồ tất cả bi thống đều hướng nàng vọt tới.

************

......

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play