Thời điểm Trình Lang đuổi tới ảnh bích, xe ngựa Nghi Ninh vừa mới đi không lâu.
Hắn lạnh mặt đi ra đại môn, xe ngựa của hắn còn ngừng ở bên ngoài.
Gã sai vặt giữ cửa hành lễ với hắn, mới vừa vào trong Ngọc Tỉnh Phố Nhỏ tràn đầy cây đa, chi nha rơi xuống lá xanh nhạt, rơi xuống trên vai hắn. Hắn nhìn cũng không nhìn, lên xe ngựa liền phân phó xa phu chạy đi, càng nhanh càng tốt.
Xa phu nghe hắn nói xong lập tức huy tiên đuổi theo, xe ngựa như bay chạy nhanh ra Ngọc Tỉnh Phố Nhỏ.
Có lẽ thật là trong lòng chấp niệm quá sâu, ngược lại là nổi lên lo được lo mất.
Trình Lang dựa vào vách xe, nhớ tới người nọ ngón tay mang theo hương khí Tịch Mai. Nhớ tới nàng ôm chính mình dạy đọc sách, thanh âm một câu một câu từ đỉnh đầu phiêu phiêu rơi xuống.
Nhớ tới thời điểm biết được nàng bỏ mình, hắn khóc rống quỳ rạp xuống trước linh đài của nàng. Từ đây về sau hắn sẽ không lại là đứa nhỏ trốn sau lưng nàng, hắn biến thành một Trình Lang khác.
Trình Lang nhắm hai mắt lại, ngón tay bóp chặt rất dùng sức, đầu móng tay cái đều trắng!
Xe ngựa lại chi nha một tiếng đột nhiên ngừng lại. Hộ vệ đẩy ra mành nói:
- "Đại nhân, có người tìm ngài."
Trình Lang ngẩng đầu, lạnh lùng nói:
- "Không rảnh, đều đuổi đi cho ta!"
Hộ vệ có chút khó xử nói:
- "...Đại nhân, người đến là Đô đốc đại nhân. Chỉ sợ ngài không thể không đi."
Lần trước mình đã đắc tội qua Lục Gia Học, nếu là lần này lại khinh mạn hắn ta, tất nhiên không hữu hảo. Trình Lang đương nhiên rất rõ ràng, bởi vì hắn luôn luôn đều đang đợi cơ hội này.
Trình Lang hỏi xa phu:
- "Từ nơi này đến Tân Kiều Phố Nhỏ phải tốn bao lâu?"
Xa phu cung kính đáp:
- "Đại nhân, mất tới hai ba canh giờ, thời điểm đến chỉ sợ cũng đã tối rồi."
Trình Lang chậm rãi hít vào một hơi, sau đó mới nói:
- "...Đi Ninh Viễn hầu phủ đi."
Đuổi theo thì như thế nào? Việc này nói đến thì không có người tin, chính hắn là chấp niệm quá sâu.
Nếu thật là nàng, vì sao ở chung lâu như vậy nàng chưa từng nói qua bao giờ.
Chẳng lẽ thật là bởi vì nàng không muốn gặp hắn sao?
Nếu thật sự là nàng không muốn gặp hắn, hắn đuổi theo hỏi cũng là không có kết quả.
Huống chi chuyện Thẩm Ngọc đó... Nếu Nghi Ninh thật là nàng, chỉ sợ hắn có thể muốn giết chính mình!
Huống chi lại còn có cái La Thận Viễn ở đây, hắn ta cũng không phải là người ngồi không.
Mình cần phải có cơ hội thử nàng, cần phải cẩn thận suy nghĩ thế nào thử mới được.
Xe ngựa rốt cục vẫn là quay đầu đi hướng Ninh Viễn hầu phủ.
Lục Gia Học vừa gặp Thừa tướng Nội các Uông Viễn, cấp dưới đưa Uông Viễn ra Ninh Viễn hầu phủ.
Hắn trở về thư phòng ngồi uống trà. Trà mới uống được ba phần, Trình Lang liền tới.
- "Cữu cữu..." Trình Lang hơi cúi đầu kêu hắn.
Lục Gia Học ngẩng đầu nhìn Trình Lang, hắn kỳ thật luôn luôn thật thưởng thức cháu ngoại trai này của mình, huống chi lại là nhi tử duy nhất của tỷ tỷ.
Trình Lang làm việc cẩn thận, thiên tư thông minh, hắn cũng nguyện ý trọng dụng Trình Lang.
Chuyện lần trước Trình Lang đương là con sói con mới lớn vừa mọc móng, khẩn cấp muốn thử độ sắc bén một lần, dù sao cũng còn là cháu ngoại trai của chính mình, hắn cũng không tính toán lại so đo.
Lục Gia Học hỏi Trình Lang.
- "Ta nghe nói ngươi những ngày gần đây cùng tân nhậm Thiếu Khanh Đại lý tự La Thận Viễn đi lại gần?"
Trình Lang trả lời:
- "Nhưng cũng chưa có thể nói là gần, người này tâm cơ quá nặng, chỉ có chu toàn mà thôi."
Lục Gia Học nghe xong liền cười:
- "Vừa vặn, nay có một chuyện tình khó giải quyết. Ngươi cũng biết mấy ngày hôm trước Bố chính sử Chiết Giang Lưu Phác bởi vì tham ô bị bắt?"
Trình Lang đương nhiên biết người này, vị Lưu Phác này thời điểm tại vị ngồi không ăn bám, tham ô nhận hối lộ thành tính, quan viên thủ hạ cũng là tầng tầng cấu kết bao che, phạm vào không ít án oan.
Trước đó không lâu vừa mới bị tra ra, lại là do Cẩm y vệ tự mình áp giải vào kinh. Nhưng cũng không biết như thế nào, thế nhưng ở trên đường để cho hắn ta trốn thoát, nay người này là không biết tung tích.
Lục Gia Học cũng không chờ hắn nói chuyện, liền tiếp tục nói:
- "Lúc đó vận dụng cẩm y vệ bắt hắn ta là Từ Vị gợi ý."
Trình Lang có thế này mới ngẩng đầu, cảm thấy có chút nghi hoặc:
- "Từ đại nhân bởi vì cái gì sẽ quản chuyện tham ô?"
Trong lòng Trình Lang lướt qua một ý tưởng,
- "Lưu Phác có thể từ trong tay Cẩm y vệ đào tẩu, chỉ sợ là có người giúp hắn... Chẳng lẽ..."
Lục Gia Học gật đầu, cười cười nói:
- "Tự nhiên có người giúp hắn, là ta giúp hắn. Ta phái Tống Thành dẫn theo ba trăm tinh binh đi cứu hắn ra, còn bị Cẩm y vệ giết hai người. Nhưng trên đường đã bị thân tín của hắn mang đi, hiện tại chúng ta đang tìm thân tín này của hắn."
Lục Gia Học đứng lên đi đến trước mặt Trình Lang.
- "Hiện tại ta có một manh mối, người này ngay tại trong tay Thiếu Khanh Đại Lý tự La Thận Viễn. Nhưng đã điều tra qua, người vừa không ở trong đại lao Hình bộ, cũng không ở trong phòng giam Đại Lý tự, hẳn là bị ẩn giấu đi rồi. Ta cần ngươi tìm ra người này, không thể để người ở lại trong tay La Thận Viễn."
Trình Lang nghe xong đã đại khái minh bạch.
Khó trách... Hắn luôn nghĩ, kết quả là ai có thể ở trong tay Cẩm y vệ cứu đi Lưu Phác, nguyên lai là Lục Gia Học!
Vậy hiện tại xem ra, Lưu Phác này có thể là người của Lục Gia Học, đương nhiên cũng càng có khả năng là người của Uông Viễn.
Uông Viễn cùng Lục Gia Học luôn đều có hợp tác, giữa hai người ích lợi vốn liên quan không rõ, hơn nữa Lục Gia Học rất ít cùng quan viên địa phương lui tới, nhưng Uông Viễn lại cùng những người này lui tới mật thiết.
Trong tay Lưu Phác hẳn là nắm giữ bí mật trọng đại gì, bí mật này rất trọng yếu, cho nên Từ Vị mới muốn tự mình đến quản.
Nhưng Lục Gia Học, hoặc là Uông Viễn cũng không muốn cho Từ Vị biết.
Trình Lang chắp tay nói:
- "Cháu ngoại trai minh bạch, ta đây hiện tại phải đi tìm người này."
La Thận Viễn, vừa vặn sẽ đối nghịch hắn.
Lục Gia Học ừ một tiếng, kêu thuộc hạ vào, phái mấy chục thân binh cho hắn.
Trình Lang mang theo người đi ra Ninh Viễn hầu phủ, lúc ngẩng đầu, nhìn thấy một vòng trăng non xuất hiện tại chân trời, ánh trăng sáng tỏ.
Suy nghĩ của Trình Lang dần dần bình tĩnh trở lại, không thể để ngoại vật nhiễu loạn bình tĩnh của mình.
Nghi Ninh vừa tới trong phủ của La Thận Viễn ở Tân Kiều Phố Nhỏ, vừa tìm cách xuống xe ngựa, liền nhìn thấy một bàn tay giơ về phía nàng.
Nàng ngẩng đầu nhìn thấy là tam ca của mình, liền nắm tay của hắn xuống xe ngựa.
Tân Kiều Phố Nhỏ nơi này ở rất nhiều tân quý! Phủ này hẳn là tam ca vừa mua xong, dù sao La Thận Viễn cũng rất có tiền.
Phủ này cũng rất khí phái, hành lang gấp khúc xây khúc khúc chiết chiết, hồ đá to lớn có xây núi giả, thực có vài phần nhu uyển của vùng sông nước Giang Nam.
Trong phủ phần đông vú già hầu hạ, La Thận Viễn mang theo nàng đi ở phía trước, vừa đi vừa nói chuyện:
- "...Sân viện của muội ở vừa thanh lý xong, muội trước ở trong này. Có khả năng mẫu thân vài ngày sau sẽ đến, đến lúc đó sẽ ngụ ở trong viện kế bên, muội và mẫu thân có thể nói chuyện."
Địa phương Nghi Ninh sẽ ở là cái sân năm gian bảy mái, từ cửa sổ để trống trực tiếp có thể nhìn thấy thủy tiên mọc trong ao, còn có liễu buông xuống phất phơ, phi thường xinh đẹp. Chính là sắc trời đã tối muộn, mơ mơ hồ hồ xem không rõ lắm.
Bọn nha đầu đã chuyển đồ đạc vào trong bố trí, Nghi Ninh phát hiện phương diện này nhiều nha đầu nguyên là hầu hạ nàng. Hiện tại nhìn thấy nàng, cũng đều có chút kích động.
Trong phòng xiêm áo rương bàn bát tiên, Nghi Ninh ngồi xuống ở trên tú đôn, phát hiện bên trên trải thảm nhung, hoa lệ lại mềm mại... phòng ở này hẳn là thực sự rất dụng công.
Nàng nói La Thận Viễn ngồi xuống, tự mình đổ nước cho hắn:
- "Tam ca, huynh hiện tại một mình ở nơi này sao? Cũng không có người bồi tam ca nói vài lời?"
La Thận Viễn thấy nàng ân cần đổ nước cho mình, liền giải thích nói:
- "Tam ca không thường ở nơi này, nơi này đi nha môn Đại Lý tự không tiện, hiện nay bình thường huynh đều trụ trong nha môn."
Vậy hẳn là vì nàng, còn đặc biệt chuẩn bị nơi này rất tốt... Nói không chừng còn là vì nàng ngụ ở trong này.
Hắn thật sự là không thích nói chuyện, bọn nha đầu lại đều đang thu thập. Thời điểm tiếp nhận nước nàng đưa qua, hắn đột nhiên đụng phải tay Nghi Ninh, nhưng hắn rất nhanh lại thu trở về.
Có thể là bởi vì thật lâu chưa từng ở chung, cùng La Thận Viễn ở chung liền cảm giác có chút không được tự nhiên.
Nghi Ninh thầm nghĩ, lại nói chuyện với La Thận Viễn:
- "Mẫu thân viết thư cho muội, nói La nhị gia cố ý cho tam ca cưới tiểu thư Tôn gia. Muội còn chưa có nhìn qua chị dâu tương lai của muội đấy? Tiểu thư Tôn gia là bộ dáng gì?”
- “Còn có lần trước muội nhìn thấy vị Tạ nhị tiểu thư tựa hồ cũng có ý đối với tam ca... Thế nào tam ca đến bây giờ đều không có làm mai vậy? Muội nhìn vài cái nha đầu của tam ca cũng đều là diện mạo thủy linh. Tam ca.....mỗi ngày thấy các nàng liền không có đặc biệt thích?"
Tục ngữ nói thành gia lập nghiệp, người khác ở tuổi này của hắn có khả năng cũng đã có hài tử.
La Thận Viễn cũng có mấy nha đầu bên người, nhưng nha đầu nếu thu làm thông phòng, sẽ búi tóc phụ nhân. Vừa mới nhìn thấy vài nha đầu kia đều vẫn là búi tóc thiếu nữ.
Chính là Ngụy Lăng cũng có vài nha đầu thông phòng.
Nam nhân tại trong loại sự tình này cho dù không ham thích, cũng không có khả năng một chút đều không có.
La Thận Viễn nghe xong nhìn nàng, khó được giơ tay nhu nhu đầu nàng nói:
- "Muội quan tâm chuyện này."
Nàng một cô nương gia, xem có hay không thích gì?
Nghi Ninh nghĩ rằng nàng đương nhiên muốn xen vào quản, nhưng thấy Lâm Hải Như đưa nha đầu đến bên người La Thận Viễn đều là người người xinh đẹp, chỉ biết trong lòng bà có bao nhiêu sốt ruột.
Những nha đầu này cũng đều là cả trái tim đặt ở trên người hắn, đây là người thường xuyên gặp mặt nhất. Đối với nha đầu mà nói, tốt nhất đó là có thể theo chủ tử làm di nương, không cần sung quân ra phủ hoặc là tùy tiện gã cho gã sai vặt, huống chi hầu hạ lại là La Thận Viễn. Ngày đêm đều thấy hắn, thế nào lại không thích!
- "Muội hảo hảo tạm nghỉ, ngày mai huynh mang muội đi nơi nơi nhìn xem."
La Thận Viễn nói xong liền đứng dậy.
Nghi Ninh ngẩng đầu nhìn hắn:
- "Tam ca không ngồi thêm một lát sao?"
Đêm đã rất khuya, hơn nữa nàng cũng không phải một tiểu cô nương, hắn lại ngây ngốc ở đây cũng không thích hợp. Nàng là chính mình coi hắn là ca ca, căn bản là không có ý thức đến nam nữ có khác.
Ánh nến chiếu sườn mặt nàng, một khuôn mặt như bạch ngọc đúc thành, mặt mày càng có vài phần diễm sắc, trong ánh mắt tựa hồ ảnh ngược ánh nến rạng rỡ quang huy, cánh môi phi thường non mịn mềm mại.
Loại xinh đẹp này là mang theo sắc hương, chẳng phải đơn thuần là đẹp... Đương nhiên cũng có khả năng là do hắn tâm thuật bất chính đi.
Hiện tại nàng tin cậy hắn như vậy, vẫn là không cần ngồi lại là tương đối tốt hơn.
Trân Châu đi theo nhưng là phản ứng kịp, khuất thân nói:
- "Tam công tử là nên trở về nghỉ tạm, ngài đường xa tới đón tiểu thư chúng ta, cũng đã vất vả."
La Thận Viễn qua lại bôn ba đích xác cũng là vất vả. Nay không có người giúp hắn lo liệu gia vụ, bố trí trong phủ này đều là tự thân tự lực, chỉ sợ cũng là hao phí tinh lực.
Huống chi hắn vừa làm Thiếu Khanh Đại Lý tự, hằng ngày khẳng định là bề bộn nhiều việc, hình ngục án kiện trọng yếu của cả nước đều phải đưa tới chỗ Đại Lý tự, mỗi ngày qua tay không biết là bao nhiêu vụ án.
- "Vậy ngày mai rồi nói sau, muội đưa tam ca đi ra ngoài?"
Nghi Ninh đứng lên.
La Thận Viễn khoát tay bảo nàng đừng đưa, lại cười cười nói:
- "Muội nên nghỉ ngơi đi. Trong phủ muội lại không biết đường, đưa huynh làm cái gì?."
Hắn đứng dậy sửa sang lại vạt áo quan phục, có thế này mới đi ra ngoài.
Gã sai vặt cùng hộ vệ canh giữ ở ngoài cửa chờ hắn liền đi theo, còn có mấy người lưu tại bên ngoài sân Nghi Ninh, thay nàng canh giữ.
Nghi Ninh ngồi xuống trên giường nhỏ ở bên cạnh cửa sổ, nhìn thân ảnh cao ngất của La Thận Viễn rời đi trong bóng đêm, một lát sau thu hồi tầm mắt, Thanh Cừ đã đem nước rửa chân vào cho nàng.
************
......
- -----oOo------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT