(*) Ngọc thạch câu phần: ngọc đá cùng nát, đại khái là kéo nhau cùng chết.

Mai thị ngơ ngác trợn mắt nhìn Diệp Nghiễn và Diệp Như, Diệp Thừa Xương có ngoại thất, còn có cả con cái rồi, như vậy mười mấy năm qua ân ái triền miên thì tính là cái gì?

"Nghiễn ca nhi, không được vô lễ!" Nữ tử xinh đẹp kia quỳ trên mặt đất không đứng dậy, "Nàng, nàng là mẫu thân của các ngươi."

"Nàng mới không phải mẫu thân của chúng ta! Nương, ngài không quan tâm con nữa sao?" Diệp Như khóc lớn nói.

Diệp Nghiễn vội vàng dỗ dành nàng, "Muội muội không khóc, chúng ta sẽ không nhận nữ nhân khác làm nương của mình."

Nữ tử đang quỳ kia cũng thấp giọng rấm rứt khóc, "Nương làm sao có thể không cần các con, nương cũng không nỡ, chỉ là..."

Nữ nhi khóc, nữ nhân hắn yêu nhất cũng khóc, Diệp Thừa Xương trầm mặt đi tới, "Nàng về trước đi."

Mai thị không hề động đậy, nàng nhìn Diệp Thừa Xương, ánh mắt đăm đăm, tựa hồ như không biết hắn.

Diệp Thừa Xương tức giận giữ chặt tay nàng kéo đi ra ngoài, "Đi, cùng ta trở về."

Diệp Như khóc càng lớn tiếng, "Cha không được đi, cha không quan tâm con cùng nương nữa sao?"

Nữ tử kia nhào bắt lấy ống tay áo Mai thị, "Lão gia để tỷ tỷ vào nhà uống chén trà đi, tỷ tỷ đã tới đây rồi, cũng nên uống chén trà rồi lại đi." Nàng khó khăn đem Mai thị dẫn dắt tới đây, cũng không thể cứ như vậy để nàng đi, cũng nên nói một câu sau này an bài cho mình như thế nào mới đúng, ít nhất hai đứa nhỏ còn phải về nhận tổ quy tông.

Diệp Thừa Xương nhìn Mai thị không phản ứng chút nào, nghĩ nghĩ, lôi kéo nàng vào phòng, nữ tử kia cũng đi theo vào, lại đem hai đứa bé ngăn lại bên ngoài.

Mai thị giống như cái xác không hồn ngồi trên ghế, đờ đẫn nhìn nữ tử kia bưng chén trà đưa đến trước mặt mình, "Tỷ tỷ, mời uống trà."

Mai thị không có nhận chén trà, nữ tử kia vẫn một mực bưng không buông tay, dần dần, tay của nàng trở nên run rẩy, tựa như sắp cầm không nổi nữa, nàng cắn môi, cố gắng nâng cánh tay lên, không chịu buông xuống.

Diệp Thừa Xương nhìn không được, "A Uyển, mau để xuống đi."

Khuôn mặt nhỏ của A Uyển hơi trắng bệch, lại kiên định lắc đầu, "Là thiếp thân thật có lỗi với tỷ tỷ, tỷ tỷ không chịu uống trà, chính là còn không tha thứ cho ta, thiếp thân không thể buông."

Mai thị chớp chớp mắt, thần trí nàng rốt cục có một tia thanh tỉnh, khóe miệng nổi lên một nụ cười lạnh, "Ngươi là muốn làm lễ nhận thiếp với ta sao?" Một nữ tử nếu muốn trở thành thiếp thất của nam nhân, nhất định phải chính thức quỳ kính trà cho chủ mẫu, chủ mẫu uống trà của nàng rồi, nàng mới có danh phận thiếp thất.

A Uyển sửng sốt một chút, lập tức quỳ xuống, chén trà cầm trong tay nâng lên cao cao, "Nếu như tỷ tỷ không chê, A Uyển nguyện ý hầu hạ tỷ tỷ." Cho dù làm thiếp cũng không quan hệ gì, chỉ cần có thể quang minh chính đại tiến vào Diệp phủ, sớm chiều ở chung, nữ nhân ngu ngốc này sớm muộn gì cũng sẽ bị mình chơi cho chết rớt.

"Ngươi nằm mơ!" Mai thị đưa tay đẩy, chén trà kia lập tức lật úp, giội hết lên mặt A Uyển, khuôn mặt trắng nõn oánh nhuận dính mấy mảnh lá trà, váy áo màu xanh biếc cũng bị ẩm ướt một mảnh, nhìn chật vật vô cùng, may mắn là chén trà kia đã sớm không còn nóng nữa.

"A Uyển!" Diệp Thừa Xương cầm khăn tay đến lau cho nàng, vừa lau vừa trừng mắt nhìn Mai thị, "Nàng thật quá phận! Trong mắt nàng còn có ta sao?"

"Vậy trong mắt lão gia kia đã từng có ta sao!" Mai thị khàn giọng hỏi: "Lão gia vì sao không giống các nam nhân bình thường, quy củ theo lẽ thường nạp thiếp, lại muốn vụng trộm nuôi ngoại thất? Không chỉ nuôi mười mấy năm, hài tử đều đã mười ba tuổi, lão gia đem ta để ở chỗ nào rồi?! "

Diệp Thừa Xương ném khăn trong tay đi, "Nếu như ta nạp thiếp, nàng sẽ đồng ý sao? Chỉ sợ là vừa khóc vừa nháo, không chừng sẽ còn về nhà mẹ đẻ, cầu nhạc phụ đến thay nàng làm chủ đi?"

"Lão gia chưa từng đề cập qua, đã nói là sợ ta nháo, liền nuôi ngoại thất, lý do này quá mức gượng ép rồi!" Mai thị cũng không cam chịu yếu thế, "Lão gia sợ không phải là ta, mà là phụ thân của ta đi? Lão gia ở trong quan trường còn trông cậy vào cha ta dẫn dắt, cho nên không dám khiến cho hắn thất vọng, đây mới là lý do không dám công khai nhắc tới chuyện nạp thiếp sự tình đi?"

Câu nói này nói rất đúng sự thật, lại vừa vặn đâm vào tim đen Diệp Thừa Xương, làm tổn thương tự tôn nam nhân của hắn, Diệp Thừa Xương hừ lạnh một tiếng, "Ta dựa vào hắn dìu dắt? Hừ, ta hiện tại tiêu dao tự tại, sau khi mãn tang liền có thể cưỡi ngựa đi nhậm chức, phụ thân nàng lúc đó lại ở đâu? Thời điểm ta trở lại quan trường vào mùa thu năm nay, hắn sẽ đến chỗ đào đây?"

Cuối thu đúng là lúc Mai đại nhân bị vấn trảm, lời này của Diệp Thừa Xương thật muốn bóp nát trái tim Mai thị, Mai thị hét lên một tiếng, nắm lấy chén trà không trên bàn ném mạnh về phía hắn.

"Lão gia cẩn thận!" A Uyển kinh hô một tiếng, trong lòng lại vui như nở hoa, nhao nhao náo loạn đi, đánh đi, huyên náo càng tốt! Mặc dù Diệp Thừa Xương luôn miệng nói yêu nàng nhất, nữ nhân trong nhà chỉ là đám cưới liên gia thôi, thậm chí hắn còn cố ý hại nàng đẻ non, khiến nàng không thể nào mang thai, vì chính là để Mai thị sinh lòng áy náy, Mai đại nhân ở trong quan trường hết sức đề bạt hắn, cũng là vì thế, áy náy nữ nhi của mình không thể giúp hắn kéo dài hương hỏa, lại cảm động với thâm tình không dời của hắn. Nhưng nàng vẫn lo lắng Diệp Thừa Xương cũng có tình cảm với Mai thị, dù sao, một nam nhân ngày tháng về lâu về dài đối diện với thê tử luôn dịu dàng thắm thiết dáng vẻ, không chừng trong lòng sẽ thật sinh ra chút nhu tình.

Chén trà kia bay thẳng đến trước mặt Diệp Thừa Xương, hắn vội vàng nghiêng người tránh đi, chén trà kia đánh vào đầu vai hắn, rồi rơi xuống mặt đất, vỡ ra thành mấy mảnh.

Bị đánh ngay trước nữ tử hắn yêu nhất, Diệp Thừa Xương càng không nhẫn nhịn được, trên trán nổi lên gân xanh, cả giận nói: "A Uyển xác thực không thể làm thiếp, nàng ôn nhu hiền thục lại thông minh hiểu biết, làm thiếp quá ủy khuất nàng, phải làm bình thê mới đúng!"

Mai thị trợn mắt há hốc miệng.

A Uyển vui mừng đến suýt kêu lên thành tiếng, vội vã cố nhịn xuống, kinh ngạc che miệng lại, giả vờ: "Không thể, lão gia không cần khó xử, thiếp thân nguyện ý làm thiếp, hầu hạ tỷ tỷ."

Diệp Thừa Xương vốn là cả giận lỡ miệng một câu, nhưng nhìn đến dáng vẻ Mai thị mắt trợn tròn, trong lòng lại dâng lên một loại khoái cảm không hiểu nổi, nhiều năm như vậy, hắn ở trước mặt Mai thị vẫn luôn một mực ôn nhu nhỏ nhẹ, có khi phiền não trong lòng, còn phải nhẫn nại dỗ nàng cao hứng, cho tới hôm nay rốt cục có thể mở mày mở mặt được rồi. Nghe thấy A Uyển khuyên hắn "Không cần khó xử", trong lòng hào khí nhất thời bùng nổ, trước kia tiếp A Uyển hồi phủ xác thực là khó xử, nhưng mà bây giờ đã khác biệt rồi, cái nhà kia là hắn định đoạt!

Diệp Thừa Xương hừ lạnh một tiếng, "Nàng không con cái, lại ưa ghen tuông, trong số bảy đại tội nàng đã có hai rồi, đã sớm đủ lý do để ta hưu bỏ nàng! Nàng nếu còn không đồng ý để A Uyển làm bình thê, vậy liền trở về Mai gia của nàng đi, ta tự sẽ đưa cho nàng một tờ hưu thê!"

Trở lại Mai gia? Mai gia sớm đã bị niêm phong, sau khi phụ thân bị định tội, đã không còn gì nữa, hiện tại chỗ nào còn có Mai gia nữa?

Một tờ hưu thê? Phải biết nữ tử bị hưu bỏ, nàng sẽ không chiếm được bất cứ thứ gì, đồ cưới của chính mình, cũng phải để lại nhà chồng, chỉ có hòa li mới có thể cầm lại đồ cưới mà lúc xuất giá phụ mẫu chuẩn bị cho. Nói đến đồ cưới, những thứ kia đều đã bị Diệp Thừa Xương chuyển đi hết rồi, lấy danh nghĩa nghĩ cách cứu phụ thân quang minh chính đại lấy đi tất cả ngay trước mắt mình, cho dù bây giờ hòa li, nàng cũng không cầm đồ cưới của mình trở về được nữa.

Tay chân Mai thị lạnh buốt, cảm giác lạnh lẽo từ bên trong tràn lan ra khắp cơ thể, nàng dường như cảm thấy trái tim mình đang từ từ đông lạnh thành băng, lại bị Diệp Thừa Xuyên nặng nề gõ một gậy, tảng băng kia lập tức vỡ vụn thành vô số mảnh nhỏ.

Cái gì cũng không có...

Nàng hiện tại thật sự cái gì cũng không còn...

Diệp Thừa Xương nhìn ánh mắt trống rỗng của Mai thị, chẳng biết tại sao, hào khí trong lòng cũng tiêu tán đi, có một loại cảm giác không rõ ràng dâng lên, hắn phất tay áo, "Nàng trở về đi, trở về suy nghĩ cho thật kỹ, đến cùng nên lựa chọn như thế nào, liền xem ở chính nàng."

...

Mai thị không biết mình làm sao để trở lại ngôi nhà trên phố Tứ Minh, nàng cũng không biết mình đã ở trong phòng bao lâu, sau đó nàng tập tễnh đi tìm Diệp Thừa Xương, dung nhan mặc dù tiều tụy, nhưng biểu cảm trên mặt lại rất trấn tĩnh, "Ta đồng ý để nàng làm bình thê, chỉ là, xin lão gia đợi sau khi phụ thân ta đi ròi, hãy chính thức đem nàng về."

Diệp Thừa Xương hơi chần chờ một lát liền đáp ứng, chờ đến sau khi nhạc phụ bị xử trảm xong mới làm tất nhiên càng ổn thỏa hơn, bên chỗ A Uyển cũng không kém chờ thêm vài ngày này.

Qua vài ngày sau, Mai thị đến đại lao Hình bộ, có Dự vương an bài, nàng rất thuận lợi gặp được phụ thân.

"Cha!" Mai thị cách mấy hàng song gỗ, quỳ xuống dập đầu ba cái, "Cha, nữ nhi thật có lỗi với ngài."

"Sao con lại tới đây, chỗ này không phải là địa phương con nên đến." Mai đại nhân thở dài, tay xuyên qua song gỗ muốn đỡ nàng dậy, "Mau đứng lên đi, để cha nhìn thật kỹ con một chút."

Mai thị ngẩng đầu, cố nén nước mắt, nàng vì để làm cho khí sắc trên mặt nhìn khá một chút, để phụ thân an tâm, đã dùng rất nhiều son phấn che đi sự tiền tụy, nếu như nước mắt chảy xuống đến, lớp trang điểm kia sẽ bị loang ra hết.

"Nữ nhi bảo bối của ta gầy đi rồi, trâm cài trên đầu cũng đã cũ, nên thay cái mới thôi."

"Cha..."

"Đừng khóc, thắng làm vua thua làm giặc, cha không có gì để phàn nàn, con cũng không cần nhớ nhung cha làm gì, về sau cùng Thừa Xương tiếp tục an ổn sinh hoạt đi, không cần oán giận hắn, hắn tất nhiên là có nỗi khổ bất đắc dĩ trong lòng."

"Con nghe cha..."

...

Gió thu nổi lên, ngay trước đêm Mai đại nhân bị xử trảm, Mai thị mặc xiêm y lộng lẫy, phân phó phòng bếp chuẩn bị một bàn thức ăn lớn, cung cung kính kính mời Diệp Thừa Xương ngồi xuống ghế, nâng ly rượu lên nói: " Lão gia, hôm nay là đem cuối cùng hai chúng ta đơn độc ở cùng một chỗ, xin lão gia theo giúp ta uống mấy chén đi." Nàng nói xong, đem rượu trong ly uống một hơi cạn sạch.

Nến đỏ chập chờn, Mai thị mặc một thân váy áo đỏ thêu họa tiết hình hoa sen, chải búi tóc cao cao, trên đầu cài trâm vàng khảm hồng ngọc, mi mắt vẽ cẩn thận, môi son nhàn nhạt, ánh mắt lưu chuyển, vậy mà khiến cho Diệp Thừa Xương nhớ tới đêm nàng xuất giá, hình như cũng động lòng người như thế. Trong nháy mắt đó, Diệp Thừa Xuyên bỗng sinh ra chính nghi hoặc với chính mình, hắn có phải không nên cô phụ nàng như thế?

"Lão gia sao lại không uống?" Mai thị cười cười, lại tự rót đầy cho mình, bưng chén rượu lên, dịu dàng nói "Như vậy để ta lại kính lão gia một ly."

Diệp Thừa Xuyên thấy vậy cũng nâng ly đem rượu uống hết, "Từ từ lại uống, ăn nhiều thức ăn một chút, uống quá nhiều, nàng lại không thoải mái." Mai thị mặc dù tửu lượng rất tốt, ngay cả hắn cũng không sánh bằng, nhưng uống nhiều như vậy mà không ăn gì liền sẽ bị đau dạ dày.

"Lão gia chịu theo giúp ta, trong lòng ta cao hứng."

...

Hai người cùng nhau uống tới tận đêm khuya, cũng không biết uống bao nhiêu rượu, Diệp Thừa Xuyên đã gục xuống bàn không dậy nổi, Mai thị vẫn như cũ ngồi đoan chính, ánh mắt nàng rơi vào trong chén thuốc giã rượu kia, yên lặng nhìn trong chốc lát, uống một hơi cạn sạch.

Nàng phân phó người tới dìu Diệp Thừa Xương, tiến vào nội thất, đây là phòng ngủ của hai người bọn họ. Diệp Thừa Xương nằm ngang trên giường, Mai thị lệnh cho tất cả người hầu lui xuống, cũng không để nha hoàn ở lại gác đêm, nàng ngồi một bên lẳng lặng mà nhìn Diệp Thừa Xương, cũng không giúp hắn cởi già, thay quần áo.

"Thật là một bộ túi da tốt." Tướng mạo của hắn anh tuấn, phong lưu phóng khoáng, lúc trước nàng chính là bị bộ túi da này hấp dẫn, sau đó lại bị sự dịu dàng, ôn nhu của hắn đả động, lúc này mới không chút đắn đo gả cho hắn.

Mai thị đem cửa phòng đóng kín, gỡ nến đỏ còn đang cháy bập bùng xuống, đốt màn che, nệm giường, Đa Bảo Các, nhuyễn tháp... nàng đã vụng trộm vẩy dầu đèn ở nhiều chỗ trong phòng này, ngọn lửa cứ vậy nhanh chóng bùng lên.

Trong ngọn lửa, Mai thị chậm rãi đem ngọn nến thả lại chỗ cũ, ngồi trên ghế, nhìn chăm chú Diệp Thừa Xương vẫn còn đang say ngủ trên giường, nở một nụ cười xinh đẹp.

=-=-=-=-=

Tác giả: Thở dài.

Bi kịch của Mai thị ngay từ đầu đã được định. Mai đại nhân nuôi con gái, là thật nuông chiều, chỉ muốn đem như thứ tốt nhất cho nàng, nhưng chưa bao giờ dạy bảo nàng cách ứng sử, thích nghi với cuộc sống, cho nên, Mai thị có lẽ rất tinh thông cầm kỳ thư họa, nhưng đối với đạo lí đối nhân xử thế lại không chút am hiểu, xuất giá mười mấy năm cũng không hiểu chuyện quản gia, so với các thiếu nữ chưa gả còn ngây thơ hơn.

Lấy Thiên Thiên ra so sánh: Mạnh thị nuôi Thiên Thiên, tám tuổi liền dạy nàng chuyện quản gia, Mạnh thị đã nói: "Đem nữ nhi dưỡng thành bộ dáng hồn nhiên ngây thơ, đây không phải là yêu nàng, mà là hại nàng." Lúc Thiên Thiên chín tuổi đã bắt đầu chưởng quản nội vụ, Tế Bình hầu ở một bên làm chỗ dựa cho nàng, nhưng cũng không có trợ giúp nàng quá nhiều. Ngay cả Diệp Lệ, Thiên Thiên là do hắn một tay nuôi nấng, nhưng thời điểm Thiên Thiên phạm sai lầm, vẫn sẽ bị hắn xử phạt như thường, không vì yêu thương mà bỏ qua tất cả.

Mai đại nhân có thể là một nhân vật phong vân trên triều đình, nhưng hắn không hiểu kx năng sinh tồn ở hậu trạch, Mai thị là người tốt, đơn thuần, dịu dàng, đáng tiếc, nàng gặp phải Diệp Thừa Xương.

Mai thị: Nói nhiều như vậy làm gì?! Nhanh thả ta ra, ta muốn trùng sinh! Muốn báo thù! Ngược cặn bã!!!

Mai thị: Nếu ngươi không thả ta ra, nửa đêm ta liền sẽ từ trong máy vi tính của ngươi bò ra, nếu ngươi nghe được cái bàn phím cũ kỹ kia của ngươi tư nhiên phát ra thanh âm, đó chính là linh hồn ta không cam lòng chui ra đánh chữ!!!

=-=-=-=-=-=-=-=-=-=

Lần đầu tức giận đến mức viết cả trang A4 để giải tỏa  bớt cơn tức:

Mai thị do được nuông chiều từ bé nên bản tính có phần ngây thơ, đơn thuần, từ khi gả cho Diệp Thừa Xương cả ngày cũng chỉ lo chìm đắm chìm đắm trong tình yêu, chỉ biết ngâm thơ vẽ tranh các kiểu... Nhưng mà đừng quên nàng là con gái của Mai đại nhân, ở sâu trong tận xương tủy có một sự cố chấp điên cuồng với tín niệm của nàng. Một khi mà tình yêu và tín niệm của nàng sụp đổ hoàn toàn, hiện thực tàn nhẫn đánh thẳng vào mặt, nói cho nàng biết nàng đã ngu ngốc biết bao nhiêu, bị lừa dối lợi dụng từ khi nào và cả việc bản thân mình đã gián tiếp hại chết cha mình thì ai có thể biết nàng có thể sẽ làm ra loại chuyện gì đâu, chỉ chắc chắc một điều là đến lúc đó nàng sẽ không đơn giản nhẫn nhịn cho qua chuyện, tiếp tục sống trong hèn mọn đâu, vì thực tế nàng có còn gì để mất nữa... Đây là một trong vô số kiểu bi kịch của nữ tử thời cổ đại.

Diệp Thừa Xương là gã nam nhân đê tiện ta ghét nhất truyện này, ghét hơn cả thái tử. Hắn yêu nữ tử nghèo kia không yêu Mai thị không sai, vì tình yêu không có lỗi... Ngày đó hắn có quyền không chọn cưới nàng, không ai ép.

Nhưng hắn lại lừa dối, tạo ra một tình yêu giả tạo cho Mai thị, cưới nàng về rồi lợi dụng địa vị, gia thế, nhân mạch, tiền bạc của nhà nàng để thăng tiến chính mình. Cuối cùng còn vô sỉ cắn ngược, quên ơn dẫn dắt của nhạc phụ vì tư lợi bản thân hại chết ông ấy, còn không quên lợi dụng chuyện này vơ vét hết đồ cưới của Mai thị đem đến cho mẹ con kia, sau khi thấy nàng không còn chỗ dựa, cũng như không còn gì để vơ vét lợi dụng nữa thì công khai trở mặt, nữ tử kia cũng không phải hạng tốt lành gì, giả tạo, ham hư vinh, thích tranh chồng người... Một đôi tiện nhân!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play