Diệp Thiên trở lại hầu phủ, nếu không phải dính sát bên người phụ thân và mẫu thân, thì cũng là bám dính lấy ca ca nàng, về phần đệ đệ Diệp Thạc, thì mặc kệ nàng ở chỗ nào hắn cũng luôn theo sát bám dính lấy nàng.

Dự vương còn đang nghĩ mấy ngày này tiểu nha đầu đã vui đến quên cả trời đất, quên luôn cả hắn rồi, lại không nghĩ tới vừa qua mấy ngày, sáng sớm Diệp Thiên đã chạy đến vương phủ.

"Ngôn ca ca, nghe nói hôi đua thuyền rồng hôm nay cả bốn hoàng tử đều tham gia phải không, muội tới sớm để cổ vũ cho huynh đây." Diệp Thiên đem dây ngũ sắc mà mình đã thức cả đêm tự bện ra đeo lên cổ tay Tiêu Ngôn Phong, nếu không phải Lục Phỉ nhắc nhở nàng, nàng cũng không nhớ ra hôm nay đã là tết Đoan Ngọ rồi đâu, vì vậy cũng không có chuẩn bị tốt dây ngũ sắc.

Tiêu Ngôn Phong hơi chần chờ, trong hội đua thuyền rồng hôm nay thái tử sẽ làm ra động tác lớn, muốn một chiêu chơi chết Thụy vương, hắn vì thêm củi thêm lửa, tăng thêm kịch tính, chuẩn bị đem mình cũng làm rơi vào tình thế nguy hiểm như Thụy vương, đương nhiên chỉ là từ bên ngoài nhìn vào có vẻ nguy hiểm mà thôi. Nói cho cùng thì, hắn cũng không nghĩ tới cuộc tranh đấu giữa thái tử và Thụy vương sẽ dây dưa, kéo dài đến tận lúc này, một năm rồi, hắn đến Bồng Diệp đều đã quay về, hai người kia còn chưa phân rõ thắng bại, cũng may, thái tử rốt cục đã kìm nén không được muốn bí quá hoá liều làm tới, chắc hẳn cũng là lo lắng sau khi mình trở về sẽ tăng thêm trợ lực cho Thụy vương, khiến cho hắn càng ngày càng bị động hơn.

Hắn lo lắng cảnh tượng hỗn loạn lúc đó sẽ dọa sợ tiểu nha đầu, mấy ngày nay cố ý không đi tìm nàng, không nghĩ tới chính nàng đã tự tới rồi, "Thiên Thiên, lát nữa muội không cần đến hồ Lâm Bình, có được không?"

"Vì sao?" Diệp Thiên có chút nghi hoặc, Ngôn ca ca chưa từng như vậy, "Ngôn ca ca không muốn muội đến đó sao? Ta chỉ ở trên thuyền hoa thôi, sẽ không làm phiền đến Ngôn ca ca đâu."

Từ trước đến nay nàng đều vô cùng nhu thuận, vâng lời, làm sao có thể làm phiền hắn? Tiêu Ngôn Phong nghĩ nghĩ, thân thể của phụ hoàng bên ngoài nhìn có vẻ khỏe mạnh, cường kiện, trên thực tế đã không được như lúc trước, sau khi chơi chết Thụy vương, thái tử chắc chắn cũng sẽ xuống tay với mình, chuyện giống như hôm nay về sau nhất định vẫn có thể xảy ra, tiểu nha đầu cũng nên thích ứng dần từ bây giờ mới được. Nghĩ tới đây, Tiêu Ngôn Phong vẫn quyết định nói cho nàng, hắn ghé sát vào bên tai nàng, thấp giọng đem kế hoạch của thái tử nói ra, cũng nói luôn cả tính toán của mình, "Đến lúc đó Thiên Thiên tuyệt đối đừng chạy lung tung, cứ ngoan ngoãn ở trên thuyền hoa chờ ta, tránh bị người khác không cẩn thận làm bị thương, biết không?"

Diệp Thiên khẩn trương mở to hai mắt, mấy đầu ngón tay bấu chặt tay áo Tiêu Ngôn Phong, "Chuyện này... có phải rất nguy hiểm không, Ngôn ca ca có thể sẽ bị thương?"

"Ta sẽ không bị thương, chỉ là nhìn qua có vẻ nguy hiểm mà thôi." Tiêu Ngôn Phong rất là không yên tâm, lại dặn dò nàng một lần nữa, "Mặc kệ đến lúc đó thấy ta gặp phải chuyện gì, Thiên Thiên cũng phải nhớ kỹ, không được xuống khỏi thuyền hoa, biết chưa?" Hai cái hoàng tử đồng thời gặp nạn, nghĩ cũng biết sẽ hỗn loạn đến mức nào, nếu nàng nếu chạy xuống khỏi thuyền hoa, chen lấn vào đám người, bị va chạm chỉ là việc nhỏ, lỡ như lúc đó xảy ra xô đẩy, giẫm đạp, đó mới thật là chuyện lớn, nàng sẽ có thể bị thương.

"Muội, muội...đợi khi tình huống được khống chế rồi, lại đến chỗ Ngôn ca ca, có được không?" Mặc dù hắn đã tính toán kỹ càng rồi, nhưng mà nàng vẫn không yên tâm nổi.

Trong đôi mắt hạnh thật to của nàng tràn đầy lo lắng, Tiêu Ngôn Phong nhìn thấy liền mềm lòng, "Như vậy thì phải nghe Khang công công, khi nào hắn nói cho muội xuống thuyền, mới mới được đi xuống, đáp ứng ta, hửm?" Mặc dù hắn tất nhiên sẽ phái người bảo hộ nàng, nhưng cũng không muốn để nàng rơi vào cảnh nguy hiểm.

Diệp Thiên gật gật đầu.

"Thời gian vẫn còn sớm, Thiên Thiên đi thăm A Hoàng một lát đi rồi chúng ta lại xuất phát cũng không muộn." Dự vương kéo nàng đứng lên.

Ban đầu Diệp Thiên đến đây cũng là muốn đi thăm A Hoàng, nhưng bây giờ nghe được kế hoạch mạo hiểm của Tiêu Ngôn Phong rồi, trong lòng luôn buồn rầu lo lắng, ỉu ỉu xìu xìu đi theo Tiêu Ngôn Phong đến sân viện của mình.

A Hoàng ngay ở ngay dưới mái hiên chậm rãi chải chuốt mấy cọng lông của mình, nhìn thấy Diệp Thiên tới đây, nó nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ, lúc lắc nhúm lông vàng sặc sỡ trên đầu mình, đôi mắt nhỏ xíu đen bóng nhìn chằm chằm nàng.

"A Hoàng." Diệp Thiên ỉu xìu kêu một tiếng, đem cửa lồng mở ra, kiểm tra khay đồ ăn, thấy bên trong vẫn thật khô thoáng, sạch sẽ, không có mốc meo, lại chuyển sang đi đổi nước trong bình cho nó.

Mỗi lần nàng đến gặp A Hoàng trước hết đều làm như vậy, A Hoàng trong nháy mắt liền nhớ ra nàng rồi, nó cất giọng cao vút kêu một tiếng: "Tiểu vương phi!"

"A Hoàng, ngươi còn nhớ rõ ta nha." Diệp Thiên vẫn đang buồn rầu nhăn nhó.

"Tiểu vương phi! Tiểu vương phi!" A Hoàng có chút hưng phấn, vỗ vỗ cánh kêu to.

Tiêu Ngôn Phong buồn cười nhìn khuôn mặt nhỏ của tiểu nha đầu nhăn nhúm thành thành một nắm, kéo tay của nàng, an ủi "Thiên Thiên đừng lo lắng, ta nhất định không có việc gì đâu. Muội phải thật vui vẻ, cao hứng mới được, tránh làm cho..." hắn nhìn thoáng qua A Hoàng đang bên cạnh tập trung tinh thần nghe mình nói chuyện, kéo Diệp Thiên đi ra ngoài, mới nói tiếp, "Tránh làm cho kẻ khác chú ý tới, sẽ nảy sinh nghi ngờ."

Miệng Diệp Thiên khẽ cong lên một chút xíu, lộ ra một nụ cười khó coi.

Tiêu Ngôn Phong bất đắc dĩ nâng trán, duỗi ngón tay cào cào lưng nàng, tiểu nha đầu rất sợ ngứa, sợ nhột, hắn đều biết rõ.

"Ngôn... Ha ha..." Cả người Diệp Thiên cứng đờ, cuống quít muốn chụp lấy tay Tiêu Ngôn Phong.

Nhưng ngón tay của hắn lại rất linh hoạt, nhanh nhẹn né tránh tay nàng, lại tranh thủ cào cào thêm mấy lần lên lưng của nàng.

"Ha ha... Ngôn... ca...Đừng... Ha ha..." Diệp Thiên lắc mông, một bên tránh né tay của hắn, một bên nghĩ cách bắt lấy hắn, nàng nhịn không được cười ra tiếng, hai lúm đồng tiền nhỏ xinh lại bò lên gương mặt trắng nõn kia.

Tiêu Ngôn Phong thấy vậy mới dừng lại, "Phải như thế này mới đúng, Thiên Thiên không thể mặt ủ mày chau được."

Hai người lôi kéo tay nhau rời khỏi sân viện, chỉ còn lại A Hoàng mờ mịt nhìn bóng lưng của bọn họ. Nói tốt là tới thăm nó đâu???

Hai bên bờ hồ Lâm Bình người đông nghìn nghịt, hôm nay không chỉ có bốn vị hoàng tử tham gia hội đua thuyền rồng, mà điểm đặc sắc khác biệt so với lần trước chính là, bốn vị hoàng tử sẽ còn tự mình ra trận, trực tiếp tham gia thi đấu, ngay cả hoàng thượng đều tới tham gia. Bởi vì cuối tháng tư Dự vương mới trở về, trước đó còn không biết hắn có về kịp tết Đoan Ngọ hay không, cho nên lúc trước thái tử đề nghị các vị hoàng tử tự mình tham gia tranh tài, còn mời cả hoàng thượng cũng đến tham dự, bởi vì hoàng cung đã chuẩn bị bốn đầu thuyền rồng.

Chứng đau đầu của Hoàng thượng triệt để hết hẳn rồi, lại thêm chuyến ngàn dặm cầu phúc lần này, giúp hắn xác nhận lão tứ đúng là con trai ruột của mình, khối đá trong lòng khiến hắn buồn bực, khó chịu nhiều năm cũng đã tan biến, tâm tình rất tốt, vì thế đã đáp ứng thái tử nếu như lão tứ về không kịp, hắn sẽ tự mình xuất trận, để bốn đầu thuyền rồng đều ra thi đấu. Không nghĩ tới cuối tháng tư lão tứ đã về đến rồi, lần này hắn chỉ cần ngồi ở chỗ cao mà xem náo nhiệt là được rồi.

Tiêu Ngôn Phong trước hết đưa Diệp Thiên đến thuyền hoa của mình trước, trên đường đi nhìn đến thần sắc của tiểu nha đầu thật tự nhiên, một chút khẩn trương cũng không nhìn ra, âm thầm gật đầu, hắn luôn cảm thấy lần này đi ra ngoài một năm, tiểu nha đầu giống như đã trưởng thành hơn không ít, xem ra lần này mang nàng đi Bồng Diệp, đúng là quyết định vô cùng chính xác.

Trung tâm hồ Lâm Bình hồ lát nữa lúc thi đấu thuyền rồng phải dùng đến, cho nên thuyền hoa của các nhà đều dừng ở sát hai bên gần bờ, thuyền hoa của thái tử cũng đậu ở chỗ này.

Trên lầu hai của thuyền hoa, thái tử ngả người nằm dựa trên nệm mềm thật dày, nhắm mắt lại, ở trong lòng đem tình huống lát nữa sẽ xảy ra tưởng tượng lại một lần.

Ở bên người hắn một thiếu nữ mười lăm tuổi đang quỳ, nàng mặc một thân váy áo màu trắng mỏng nhẹ, khuôn mặt tròn tròn, lông mày lá liễu, nàng chính là Diệp Phù. Nàng quỳ sát bên cạnh thái tử, trong tay cầm mỹ nhân chùy (*), nhẹ nhàng xoa bóp, đấm chân cho hắn, thấy thái tử không hề có động tĩnh gì, nàng vụng trộm đưa mắt nhìn thái tử, sau đó lại cúi đầu xuống. Từ khi lão thái thái cùng phụ thân qua đời, trong lòng nàng vẫn luôn oán hận thái tử không chịu rat ay cứu phụ thân, cho nên những lúc thái tử cho gọi, nàng đều lấy danh nghĩa đang có tang phải giữ đạo hiếu, từ chối nhiều lần.

(*) Mỹ nhân chùy (美人锤): búa nhỏ dùng để đấm lưng, đấm tay đấm chân mát xa thời xưa. Kiểu kiểu giống như thế này.

Diệp Phù kinh ngạc phát hiện, đã lâu không gặp, Diệp Thiên giống như thay đổi rất nhiều, trước kia nàng đứng bên cạnh Dự vương, chính là một tiểu nha đầu mập mạp, mọi người sẽ chỉ nhìn thấy Dự vương, mà không nhìn đến nàng bao nhiêu. Nhưng bây giờ gặp lại Diệp Thiên, nàng lại giống như một tiểu tiên nữ vừa xinh đẹp hồn nhiên lại cao quý ưu nhã, cho dù đứng bên cạnh Dự vương tuấn mỹ vô cùng, cũng có được hào quang sáng chói của riêng nàng mà không hề bị lấn át.

Diệp Thiên đã trở nên xinh đẹp như vậy rồi sao, nàng là Dự vương phi danh chính ngôn thuận, Dự vương còn rất yêu thích nàng, cong bản thân mình ngay cả một cái danh phận cũng không có, còn không biết chờ đến mùa thu năm sau tang kỳ của mình kết thúc rồi, thái tử sẽ an bài cho mình thế nào đây? Diệp Phù nuốt xuống nước bọt đắng chát, trộm nhìn thái tử, đã thấy ánh mắt của hắn sâu thăm thẳm, hai tay nắm chặt, yên lặng nhìn chằm chằm hai người kia, đến bây giờ cũng chưa có hoàn hồn.

Trái tim Diệp Phù áp chế không nổi đập điên cuồng, nàng đi theo thái tử ba năm, chưa hề thấy hắn thất thố như vậy bao giờ, hắn đang nhìn, đến cùng là Dự vương, hay là Diệp Thiên?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play