Nhị lão gia bị phán quyết cuối thu vấn trảm, Diệp Sở cùng với ba vị muội muội của mình không biết phải cầu xin ai giúp đỡ bây giờ, lo lắng, gấp gáp đến muốn phát điên lên được.
Diệp Chi cẩn thận từng li từng tí mở miệng: "Nếu không chúng ta đi cầu xin đại bá phụ giúp đỡ? Có lẽ hắn sẽ có biện pháp."
"Hắn có thể có biện pháp gì chứ? Hắn ta ngay cả một chức quan cũng không có!" Diệp Dung từ tận đáy lòng không muốn đi cầu Tế Bình hầu một chút nào, hắn là phụ thân của Diệp Thiên, đi cầu xin hắn, thì có khác gì cầu xin Diệp Thiên đâu chứ, điều đó khiến cho nàng ta cảm thấy vô cùng khó chịu.
Diệp Phù lại không có suy nghĩ như nàng, vừa nghe thấy ý kiến của Diệp Chi liền có chút động tâm, "Hắn mặc dù không có quan chức trong người, nhưng dù sao cũng là hầu gia, trước kia lại từng làm Hộ bộ thị lang, có lẽ vẫn còn chút quan hệ có thể vận dụng được, nếu không chúng ta đi thử một lần xem sao?" Tuy nói là nói như thế, thật ra trong nội tâm nàng cũng không ôm ấp quá nhiều hi vọng, bởi vì Hình bộ cũng đã phán quyết cuối thu xử trảm rồi, nếu như trước đó thái tử chịu đưa tay ra trợ giúp một chút thì có lẽ còn có thể còn có hy vọng. Vừa nhớ tới thái tử, Diệp Phù càng cảm thấy lòng dạ lạnh lẽo, buốt giá. Bản thân nàng đi theo hắn cũng đã một năm rồi, hắn lại có thể vô tình, nhất quyết không chịu vươn tay ra cứu phụ thân nàng, lại trơ mắt nhìn Hình bộ ấn định tội danh, phát quyết phụ thân đi lĩnh án tử.
Diệp Phù âm thầm oán giận thái tử không chịu hỗ trợ, lại cũng không biết sở dĩ Diệp Thừa Hồng nhanh như vậy đã bị định án tử đều là do ý tứ của thái tử đưa xuống.
Diệp Sở trầm ngâm một lát, cuối cùng cũng quyết định "Vậy cũng tốt, hiện tại chỉ cần còn một tia hi vọng, chúng ta cũng tuyệt đối không thể buông tha, đi thôi, mau đến Tư Viễn đường." Chỗ thái tử và tam thúc đều đã không thể trông cậy vào được, ngay lúc này đây hắn thật sự là không còn ai khác người đại bá có thể cầu rồi.
Tế Bình hầu buổi sáng cùng Diệp Thiên xử lý sự vụ trong phủ, thời gian còn lại trong ngày đều ở lại Tư Viễn đường bồi thê tử. Lúc Lộc y chính xem mạch cho Mạnh thị, nàng chỉ mới vừa mang thai được một tháng, hiện tại cũng đã bốn tháng rồi, phần bụng cũng bắt đầu lộ ra, Mạnh thị cũng không yếu ớt đến mức phải nằm suốt trên giường tĩnh dưỡng, mà mỗi ngày đều cùng Tế Bình hầu cùng nhau đi lại tản bộ.
Mạnh thị dựa người ngồi trên nhuyễn tháp, ăn quả hạnh chua mà Tế Bình hầu đưa tới, mấy quả hạnh này chua cực kỳ, Tế Bình hầu ăn thử một miếng, suýt chút bị chua đến rụng cả răng, có điều Mạnh thị lại rất thích ăn chúng, nàng cảm thấy rất ăn rất ngon và vừa miệng đấy.
Tế Bình hầu nhẹ nhàng sờ lên bụng nàng, cười nói: "Tiểu gia hỏa này, sao lại thích chua đến vậy chứ?" (Ăn chua trong tiếng Trung còn có thể hiểu là hay ghen tuông.)
Mạnh thị nghe thấy liếc hắn một cái, "Không cho phép chàng nói xấu đứa nhỏ, nàng có thể nghe được, nữ hài tử đều rất hẹp hòi, nghe thấy chàng nói nàng như vậy, đợi khi sinh rồi sẽ không thèm ra thân cận với chàng đâu." Tế Bình hầu rất kiên trì cái thai trong bụng nàng là một nữ nhi, cho nên nàng cũng dựa theo lời hắn mà nói.
Tế Bình hậu vui vẻ cười ha ha vui, biết nghe lời sửa lại: "Nàng thích ăn chua như vậy tiểu nha đầu sinh ra sẽ rất xinh đẹp, đứa nhỏ này của chúng ta chắc chắn là rất đẹp mắt, vừa xinh đẹp lại đáng yêu giống như Thiên Thiên vậy." Hắn đã bỏ lỡ thời thơ ấu của Thiên Thiên, chỉ mong lần này thê tử sẽ lại sinh cho hắn một tiểu nha đầu nữa, lần này hắn nhất định sẽ hảo hảo yêu thương, coi sóc, ở bên dạy dỗ nàng, để nhìn xem quãng thời gian từ hai tuổi đến bảy tuổi của tiểu cô nương đáng yêu đến mức nào.
Mạnh thị bật cười, "Đợi đến hôm nào ta đổi khẩu vị sang thích ăn ngọt, đến lúc đó có phải chàng lại muốn nói thích ăn ngọt thì tiểu nha đầu sinh ra sẽ càng xinh đẹp sao?" Khẩu vị của nàng luôn luôn đổi tới đổi lui, có lúc thì thích chua, có lúc lại ưa ăn ngọt đâu.
Tế Bình hầu nghiêm túc nói: "Mặc kệ nàng thích ăn cái gì, tiểu nha đầu nhà chúng ta đều sẽ rất xinh đẹp, đáng yêu. Chỉ cần là nàng sinh, nhất định cũng sẽ xinh đẹp giống như A Cẩm nàng vậy."
Mạnh thị cảm động không thôi, khóe môi cong lên một nụ cười, ánh mắt lưu chuyển, liếc mắt nhìn hắn một cái.
Trong lòng Tế Bình hầu nhộn nhạo không thôi, tiến đến bên tai nàng thấp giọng: "A Cẩm, đêm nay hai chúng ta..."
Hai người còn đang ngọt ngào không thôi thì nghe thấy Liên Hương đứng ở ngoài cửa bẩm báo: "Nhị thiếu gia mang theo đại cô nương, nhị cô nương cùng tam cô nương tới, nói là muốn gặp hầu gia."
Tế Bình hầu nghe thấy cũng không ngẩng đầu lên trả lời, "Không gặp, để bọn họ trở về đi." Không cần nghĩ cũng biết bọn họ tới đây làm cái gì, Diệp Thừa Hồng vào tù là do một tay hắn cùng Dự vương an bài,bây giờ làm sao có chuyện đi đem hắn cứu ra? Hắn ta cùng lão thái thái liên thủ, đem một nhà bốn người của hắn lần lượt đều hãm hại một lượt, làm sao có thể đơn giản tha thứ, bỏ qua cho hai người đó được?
Liên Hương nhẹ nhàng lui ra ngoài, một lát sau lại quay trở về, "Nhị thiếu gia mang theo ba vị cô nương quỳ gối ở bên ngoài Tư Viễn đường. Mặt khác, bà tử trông coi tiểu viện chỗ nhị thái thái đang ở cũng vừa đến báo, nhị thái thái đang nháo loạn muốn ra ngoài."
Tế Bình hầu hừ lạnh một tiếng, "Bọn họ thích quỳ thì cứ để họ quỳ, về phần Tề thị, nói cho nàng an tâm đợi, đến đúng thời điểm, nàng ta tự nhiên sẽ được ra ngoài."
Mạnh thị nhíu mày, "Để bọn hắn trở về đi, khi không quỳ gối ngoài cửa viện là muốn làm gì chứ?" Rất khó coi rồi.
"Quỳ một chút cũng không chết được, nhớ lại năm đó nàng còn phải nằm liệt trên giường suốt bảy năm đó thôi." Vừa nghĩ tới những khổ sở mà thê tử đã phải chịu đựng, trong lòng Tế Bình hầu liền cảm thấy vô cùng không thoải mái.
Diệp Sở cùng ba muội muội quỳ suốt một canh giờ, Tư Viễn đường cũng không có lấy một người đi ra.
Vị trí này cũng không có bóng cây to nào, bốn người liên tục quỳ ngay dưới trời nắng, Diệp Phù, Diệp Chi còn cố chịu đựng, Diệp Dung lại không nhịn nổi khó chịu, "Nhị ca, đại bá phụ rõ ràng là thấy chết không cứu, cho dù chúng ta cầu hắn cũng là vô dụng, vẫn là trở về thôi!" Đầu gối của nàng đều đã tê rần, đau buốt rồi, khuôn mặt nhỏ phơi dưới ánh mặt trời cũng đã đỏ bừng lên, cái này còn chưa tính, đáng sợ nhất là thỉnh thoảng lại có hạ nhân đi ngang qua, cho dù không có dừng lại bàn luận, chỉ trỏ, nhưng cũng không ngừng liếc nhìn trộm mấy người bọn họ, Diệp Dung cảm thấy hôm nay mặt mũi, thể diện của nàng đều đã bị mất hết rồi.
"Đợi thêm một lát nữa." Diệp Sở lạnh lùng nói. Nếu như hắn có biện pháp khác, tất nhiên cũng sẽ không phí thời gian đợi ở chỗ này, nhưng bây giờ Tế Bình hầu đã là nguồn hi vọng duy nhất có thể trông cậy vào rồi.
Diệp Dung chưa bao giờ phải quỳ lâu như vậy bao giờ, thời gian dần qua nàng đã dần chịu không nổi, cả người dần nghiêng về một bên, phải dùng tay miễn cưỡng chống đỡ lấy.
Ngay ở thời điểm nàng ta đang bị đau khổ dày vò, Diệp Thiên lại từ xa đi tới. Nàng mặc một thân váy áo màu xanh nhạt nhẹ nhàng thanh thoát, chậm rãi, ung dung bước về phía này, Bạch Trân đi phía sau giơ dù che nắng cho nàng.
Bộ dáng nghèo túng, mất mặt, đến quỵ lụy người khác của mình lại bị Diệp Thiên nhìn thấy được! Trong lòng Diệp Dung vừa tức vừa vội, bỗng nhiên nhảy dựng lên, nàng quỳ quá lâu, đầu gối đều đã tê dại, nhảy dựng lên liền cảm thấy hoa mắt choáng đầu, đứng không vững, ngã nhào trên mặt đất.
Diệp Thiên cũng không nhìn đến nàng, chỉ đi lướt qua tự mình đi vào Tư Viễn đường.
Diệp Dung lại cảm thấy bản thân đang bị cười nhạo, khàn giọng gào lên: "Diệp Thiên, ngươi cũng đừng quá đắc ý, sớm muộn cũng có một ngày... ô ô."
Diệp Phù vội bụm miệng nàng lại, hung ác trừng mắt, "Muội an tĩnh một chút cho ta!" Người muội muội này của nàng ta suốt ngày chỉ biết cáu giận, chửi bới, một chút tác dụng cũng không có, còn không bằng Diệp Chi biết nghe lời đâu.
Lúc này bọn họ ầm ĩ một trận, lại nhìn thấy Tế Bình hầu bước ra, ngay từ đầu hắn cũng không muốn để ý tới bọn họ, đợi quỳ không nổi nữa tự nhiên sẽ đứng dậy rời đi thôi, nhưng mà bọn họ lại mãi không chịu đi, ở chỗ này náo loạn, ồn ào, làm ảnh hưởng tới tâm tình của thê tử.
"Đều đứng lên đi." Tế Bình hầu trầm giọng: "Ta hiện tại chỉ nhàn rỗi ở nhà, mặc dù có cái danh hầu gia, nhưng lại không có thực quyền gì, không thể giúp được các ngươi. Hơn nữa, những chuyện trong quá khứ, trong lòng Sở ca nhi cữ là nắm được một hai chứ?"
Diệp Sở thầm kinh hãi, những chuyện mà phụ thân đã làm kia, hắn có thể đoán được, thế nhưng hắn không thể thừa nhận chúng. Vừa định mở miệng, lại thấy Tế Bình hậu ý vị thâm trường nhìn mình, "Yên tâm, mặc kệ phụ mẫu các ngươi đã làm những gì, phận con cháu các ngươi vẫn là vô tội, chỉ cần các ngươi an phận, ta tự nhiên cũng sẽ không làm khó các ngươi. Tất cả đều đứng lên, mau trở về đi thôi."
Tế Bình hầu nói xong những lời này cũng không để ý đến bốn người bọn họ nữa mà quay người trở về phòng chính, Diệp Sở ngồi bệt trên mặt đất, cả người phát lạnh, những chuyện mà phụ thân đã làm trong quá khứ, căn bản cũng không giấu diếm được hầu gia! Hắn đều biết tất cả mọi chuyện, nhưng vẫn không có bộc lộ ra ngoài, hắn không đuổi tận giết tuyệt cả nhà họ đã là rất tốt rồi, làm sao lại có thể hi vọng hắn sẽ đi cứu phụ thân được chứ?
Diệp Sở cứng đờ từ dưới đất loạng choạng bò dậy, cũng không quay đầu lại liền rời đi.
Diệp Phù, Diệp Chi hai mặt nhìn nhau, hầu gia nói "phụ mẫu các ngươi đã làm những gì" đến cùng chỉ là cái gì? Diệp Dung phẫn hận kêu to: "Nhị ca vì sao muốn đi liền đi, đã vậy ta cũng không quỳ nữa!"
Mấy người rất nhanh đều rời đi rồ, Tư Viễn đường lại khôi phục lại an tĩnh như trước.
Mặc kệ bốn huynh muội của nhị phòng lại muốn nghĩ cách đi cầu xin người nào, dù sao bọn họ cũng không còn có tới Tư Viễn đường nữa. Lão thái thái thì càng ngày càng gầy đi, lại chỉ có thể nằm ở trên giường không động đậy được, hoàn toàn không có biện pháp gì.
Tam lão gia Diệp Thừa Xương quả thật rất muốn cứu, dù sao đó cũng là ca ca ruột của hắn, có điều hắn cũng không dám vi phạm ý muốn của Thụy vương, nếu như không có Thụy vương và nhạc phụ, chỉ với bản sự của hắn thì không thể nào cứu được Diệp Thừa Hồng.
Tề thị mỗi ngày đều ầm ĩ đòi ra ngoài, hai bà tử trông coi nàng chỉ làm không nghe thấy. Thời gian thoáng cái đã trôi qua, chớp mắt đã bước vào đầu tháng mười rồi, thời gian Diệp Thừa Hồng bị vấn trảm càng lúc càng đến gần, Tề thị cũng không ầm ĩ nữa, chỉ năn nỉ bà tử kia nhắn cho Mạnh thị một tin, ý tứ muốn xin đi gặp nhị lão gia một lần cuối cùng.
Mạnh thị chỉ còn hai tháng nữa là tới ngày sinh rồi, bụng đã rất lớn, hành động cũng bất tiện, ngoại trừ mỗi ngày duy trì việc tản bộ, phần lớn đều ngồi tựa người nghỉ ngơi trên nhuyễn tháp, hỏi thăm một ít sự vụ trong phủ, đôi khi nhìn qua một vài sổ sách, hoặc xem sách giải buồn. Nghe bà tử tới đưa tin, nàng nghĩ nghĩ một chút, cuối cùng gật đầu đáp ứng.
Tề thị cuối cùng cũng được thả ra khỏi tiểu viện, nàng trở lại viện tử cũ của mình, thay đổi một thân y phục sạch sẽ, sau đó cùng với bốn huynh muội nhị phòng đến đại lao của Hình bộ.
...
Trong đại lao thật tối tăm, không khí ẩm thấp, hương vị cũng rất khó ngửi. Diệp Dung dùng khăn che kín mũi, mới có thể tạm thời nhịn xuống không phun ra.
Tề thị lặng lẽ đi theo ngục tốt, dưới sự dẫn dắt của hắn đi vào tận sâu bên trong.
"Đây rồi, chính là chỗ này." Ngục tốt gõ gõ lan can sắt, "Uy, có người tới thăm ngươi." Nói xong, hắn đứng sang một bên, cũng không có đi quá xa, chỉ lui lại vài chục bước liền dừng lại, đứng tại chỗ trở lại quan sát nhất cử nhất động của bọn họ.
Trong phòng giam trên mặt đất phủ một lớp rơm rạ, bên trên có một người đang nằm co ro, mái tóc hoa râm, quần áo cũ nát, hắn chậm rãi ngẩng đầu, râu tóc bẩn loạn che khuất hơn nửa khuôn mặt, qua gần nửa ngày, Tề thị mới nhận ra, đây chính là nhị lão gia Diệp Thừa Hồng.
Trông thấy Tề thị cùng bốn đứa con của mình, đôi mắt đục ngầu của Diệp Thừa Hồng rốt cục cũng có chút thần thái, hắn giãy giụa đứng lên, tập tễnh đi đến vị trí trước mặt bọn họ, "Ngươi, các ngươi rốt cuộc đã đến rồi." Hai giọt nước mắt từ trên gương mặt hắn chảy dài, lưu lại hai đạo vết tích rõ ràng trên khuôn mặt đầy bẩn loạn. Trải qua thời gian lâu như vậy, hắn cũng đã sớm nhận rõ hiện thực, biết bản thân đã bị hầu gia tính kế, cũng biết chính mình đã làm hỏng việc lớn của thái tử, không thể nào giữ mạng được. Hắn lúc này cũng chỉ mong trước khi chết có thể gặp lại các con của hắn một lần mà thôi.
"Lão gia!" Tề thị nắm lấy bàn tay đang đặt trên thanh chắn của hắn, nức nở khóc, mặc kệ nàng từng oán trách Diệp Thừa Hồng như thế nào đi nữa, cũng chưa từng có mong hắn chết, nàng vẫn một mực mong mỏi đến lúc từ trong tiểu viện đi ra, vẫn tiếp tục được là thê tử của hắn.
"Phụ thân!" Diệp Sở tiến lên một bước, đau lòng nhìn phụ thân ngày xưa phong quang sáng lạn, bây giờ lại trở thành cái dạng này rồi.
Diệp Phù, Diệp Chi cũng xông tới, Diệp Dung lại lặng lẽ lui lại sau nửa bước, mùi vị trên người phụ thân thật sự quá khó ngửi, nàng sắp nhịn không được phải nôn ra đến nơi rồi.
Diệp Thừa Hồng nhìn Tề thị thở dài, "Đừng khóc, nàng cùng bốn đứa trẻ đến bây giờ cũng không có việc gì, về sau cũng sẽ không có việc nữa. Chờ ta đi rồi, nàng phải chiếu cố thật tốt bọn trẻ, đốc thúc việc học của Sở ca nhi, đem Phù tỷ nhi thuận lợi đưa vào Đông cung, đợi thêm hai năm nữa, lại tìm cho Chi tỷ nhi và Dung tỷ nhi một nhà khá giả một chút mà gả. Sau này liền yên ổn sinh hoạt, tuyệt đối đừng lại làm ra loại chuyện sai lầm nào." Hắn cũng rất rõ ràng chuyện mình ra tay hại người đã bị hầu gia biết hết, nhưng cho đến bây giờ hầu gia cũng không đụng chạm đến Tề thị cùng bốn đứa nhỏ, ắt hẳn là đã muốn buông tha cho bọn họ, chỉ cần bọn hắn về sau không sinh sự, tự tạo sóng gió gì, thì cũng có thể bình an mà sống tiếp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT