Chuyện Thái Tử đột ngột bỏ mạng vốn đã là chuyện lớn khiến cho cả nước hoang mang, khiếp sợ, nếu thu xếp, xử lý không tốt sẽ có thể làm dao động nền móng của quốc gia, không ngờ kết quả là ngay sau đó Tiên Hoàng cũng nối gót con trai cả của mình mà băng hà, lại còn là bị chính tay Hoàng Hậu hại chết, chuyện này so với cá chết của Thái Tử càng làm người nghe biết phải kinh sợ hơn gấp mấy lần, trải qua một chuỗi sự kiện này cuối cùng vị hoàng tử duy nhất còn sót lại của Hoàng Thượng – Dự Vương gia đúng lý hợp tình thế chỗ, bước lên ngai vàng, lúc này đây, còn ai dư hơi chú ý đến chuyện của Thái Tử nữa.
Nhị Bình và Tam Bình thân là thủ phạm đã trực tiếp sát hại Thái Tử đương triều, cho nên bị bắt lại, giam giữ ở khu vực được trông coi nghiêm mật, gay gắt nhất của đại lao Hình Bộ, chờ đến lúc tang lễ của Tiên Hoàng ổn thỏa, xong xuôi rồi, sau đó sẽ tiếp tục thẩm tra xử lí.
Nhưng cũng vào đúng khoảng thời gian tình hình phức tạp hỗn loạn này, đại lao Hình Bộ lại để xảy ra sơ suất, không biết vì sao, nhà giam nơi giam giữ Nhị Bình và Tam Bình bỗng dưng lại bị cháy lớn, tuy trong phòng giam không có giường chiếu chăn màn gì, nhưng trên mặt đất cũng trải một tầng rơm rạ thật dày, chỗ rơm rạ này gặp phải lửa lập tức bốc cháy ngùn ngụt, thế lửa hừng hực và thế lửa lan rất nhanh, chẳng mấy chốc đã thiêu cháy cả hai tiểu nha đầu đang bị nhốt bên trong, lại còn thiêu đến toàn thân hoàn toàn biến đổi.
Về chuyện này Tân Đế đã nói e rằng tất cả những việc này là do người của Thái Tử vì nhất thời xúc động và phẫn nộ đã xuống tay làm ra, chỉ có điều là hai nàng đã giết thái tử, cho dù có bị chết cháy cũng xem như là trừng phạt đúng tội. Hoàng Thượng đều đã nói như thế, các vị quan viên tướng lĩnh tất nhiên cũng đồng ý với quan điểm này, Thái Tử đã bị hai nha đầu giết chết ở ngay chính biệt uyển của mình, chuyện này tra ra có chút sâu xa, khiến cho nhiều người phải suy nghĩ, nếu như muốn công khai điều tra, xử lý chuyện này sẽ khó tránh khỏi làm người ta cảm thấy được kinh sợ ghê tởm, hơn nữa hiện tại Dự vương cũng đã muốn kế vị, vì vậy cũng không có ai muốn dính líu dây dưa đòi minh oan lấy lại công bằng cho Thái Tử nữa. Hung thủ giết người cũng đã chết ở đại lao của Hình Bộ rồi, án tử của Thái Tử cứ như thế mà chấm dứt, chỉ có một vài quan viên của Hình Bộ bị Tân Đế cắt chức, điều tra xử trí.
Diệp Thiên cũng được nghe qua chuyện này, nàng thở dài, "Ngôn ca ca, hai tiểu cô nương kia cũng thật sự quá đáng thương rồi, việc làm của các nàng đều là vì báo thù thay cho tỷ tỷ của mình, loại nam nhân cặn bã, bệnh hoạn giống như Thái Tử này thật sự nên bị trời đánh chết từ sớm rồi, thật sự không hiểu là ai độc ác đến mức ra tay thiêu cháy hai tiểu cô nương này như vậy nữa, nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, nếu như hiện tại các nàng vẫn còn sống, thì cái chết mà bọn họ phải nhận lấy e là còn đáng sợ, thảm khốc hơn nhiều so với chết cháy nữa." Lòng nàng có chút rối rắm không biết nên thở dài tiếc thương hay nên thầm cảm thấy may mắn thay cho các nàng nữa, tội danh mưu sát Thái Tử đương triều, nhẹ nhất cũng sẽ bị phán lăng trì xẻ thịt, mặc dù theo như nàng thấy thì một kẻ biến thái, không có tính người như Thái Tử mới xứng đáng phải chịu lăng trì. Nàng nhớ lại chuyện trước đây Thái Tử từng có ý đồ lừa nàng đến một sân viện trống ở phủ đệ của Nhị Hoàng tử, sống lưng nhất thời cảm thấy lạnh toát.
"Các nàng không có chết." Tiêu Ngôn Phong ngồi vào vị trí bên cạnh nàng, ghé miệng đến gần tai nàng nhỏ giọng nói: "Hai nha đầu đó thực ra chính là Ám vệ dưới trướng của ta, cho nên, giết chết thái Tử vừa là báo thù cho tỷ tỷ, cũng vừa là để hoàn thành nhiệm vụ. Ta đã phái người âm thầm đưa các nàng ra khoải đại lao của Hình Bộ rồi, còn hai cỗ thi thể bị chết cháy kia chẳng qua chỉ là thi thể được chuyển từ ngoài bãi tha ma vào thế chỗ mà thôi." Ở thời đại này, những đứa bé chưa qua mười tuổi nếu xui rủi chết đi, những nhà chú trọng quy củ xưa cũ đều sẽ không chôn cất ở phần mộ của tổ tiên, hoặc cũng có nhà không có tiền an táng, thì đều đưa đi ném tới bãi tha ma.Vì thế hắn đã phái người đi tìm về hai bộ thi thể chiều cao không khác biệt nhiều lắm đem về thế chỗ cho Nhị Bình và Tam Bình.
Diệp Thiên nghe hắn nói như vậy đôi mắt lập tức sáng lên, nàng ngẩng đầu hôn một cái lên khuôn mặt tuấn tú của hắn, "Ngôn ca ca, huynh vẫn luôn chu đáo cẩn thận như vậy, Ngôn ca ca của ta thật sự là một người cực kỳ dịu dàng chu đáo." Ai nói hắn kiêu ngạo cứng đầu, hắn rõ ràng có một trái tim thật ấm áp mềm mại, giống loại chuyện ám vệ đi hoàn thành nhiệm vụ sau đó bị ném vào đại lao, rất nhiều người đều sẽ bỏ qua, không quan tâm đến chuyện sống chết của bọn họ, còn có có thể âm thầm phái người vào giết người diệt khẩu, đề phòng hậu quả về sau nữa. Thế nhưng Ngôn ca ca của nàng lại không ngại phiền toái mà nghĩ cách cứu các nàng ra.
Tiêu Ngôn Phong hơi nhướng mày, tiếp tục nói, "Không chỉ có như thế, ta còn cho các nàng một số bạc lớn, đồng thời cũng trả lại thân phận, cuộc sống tự do l cho các nàng nữa." Nói xong, hắn chỉ chỉ vào miệng mình, đôi mắt phượng sâu thăm thẳm đầy ý tứ nhìn nàng.
... Người này, thật sự là, câu nói được một tấc lại muốn tiến một thước, thật sự vô cùng thích hợp để nói về hắn. Diệp Thiên buồn cười thầm nghĩ, nhưng mà sự dịu dàng chu đáo của hắn quả thật rất đáng giá được thưởng, vì thế nàng lần nữa sáp lại gần hắn, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đôi môi mỏng kia, vốn chỉ tính hôn nhẹ một cái như chuồn chuồn lướt nước thôi rồi sẽ rời khỏi, lại không nghĩ tới cái ót của mình bị hắn đè lại, Diệp Thiên lập tức tiến không được mà lui cũng không xong, đôi mắt hạnh to tròn của nàng chớp chớp, hai hàng mi dài cong vút của nàng quét qua mí mắt hắn, rồi nàng đột nhiên cười gian như một con hồ ly nho nhỏ, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, ngậm lấy môi hắn, học theo dáng vẻ của hắn mỗi khi hôn nàng, mút vào rồi cọ cọ ma sát, sau đó còn dùng lưỡi của mình quét tới quét lui bên trên.
"Hít..." Tiêu Ngôn Phong giật mình hít mạnh một hơi, hôm nay Tiểu Hoàng Hậu của hắn lại còn dám to gan lớn mật trêu chọc hắn như thế nữa, làm sao hắn có thể tiếp tục nhẫn nhịn cho được, ngay sau đó hai cánh tay to lập tức vòng qua ôm nàng siết chặt vào trong ngực của mình, đầu lưỡi mạnh mẽ đáp trả trở lại, dụ dỗ thăm dò làm cho nàng phải hé miệng ra, lưỡi cũng theo sát phía sau mà tiến vào công thành đoạt đất, tùy ý quét ngang quét dọc thăm dò bên trong, nhấm nháp sự ngọt ngào của nàng.
Không biết từ lúc nào, Diệp Thiên đã bị hắn đặt nằm trên nhuyễn tháp, bàn tay to lớn của hắn âm thầm thăm dò ở trên người nàng, không cẩn thận chạm phải địa phương bên hông của nàng, là cho nàng bỗng chốc cảm thấy râm ran vừa ngứa vừa nhột phải bật cười thành tiếng.
Tiêu Ngôn Phong ngẩng đầu, không hài lòng nhìn nàng một cái, Diệp Thiên lại vòng tay ôm chặt lấy cổ của hắn, cười một cách gian manh như như một tên trộm nhỏ: "Ngôn ca ca, huynh sắp không nhịn được rồi có phải không? Làm sao bây giờ, bây giờ là thời kì đặc biệt, phải để tang chay tịnh vì Tiên Hoàng nha." Nói xong, nàng còn cố ý vặn vẹo eo nhỏ, cọ xát ngay bên trên vị trí không nghe lời kia của hắn.
Nhìn thấy vẻ mặt cười đến vô cùng đắc ý của Tiểu Hoàng Hậu, Tiêu Ngôn Phong cắn chặt răng, "Thiên Thiên à, theo quy củ hoàng đế chịu tang đúng một tháng mà thôi, ta chỉ cần chịu tang thêm hai mươi bảy ngày là được, Thiên Thiên chịu khó chờ ta, không bao lâu nữa đâu, hừm..."
Diệp Thiên lập tức cười không nổi nữa, xong rồi, bình thường hắn đã thu liễm kiềm chế bản thân không ít, nàng còn cảm thấy miễn cưỡng lắm mới thừa nhận nổi, nếu như hắn thật sự buông thả, thoải mái phóng túng, thì đên lúc đó liệu nàng.... Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, dáng vẻ đắc ý trên khuôn mặt của nàng trong nháy mắt đã biến đổi thành cực kỳ đáng thương e dè cười với hắn, "Ngôn ca ca, Ngôn ca ca cực kỳ dịu dàng, nhất định sẽ không nỡ giày vò người khác đâu."
"Ừm, giày vò người khác ta quảy thật sẽ mềm lòng không nỡ." Tiêu Ngôn Phong gật gật đầu, đôi mắt phượng tối đen như mực càng trở nên sâu sắc hơn, "Nhưng mà có đôi khi ta rất muốn giày vò, bắt nạt Thiên Thiên, nhìn thấy dáng vẻ nước mắt lưng tròng cầu xin tha thứ của Thiên Thiên, nghe Thiên Thiên ngọt ngào mềm nhũn gọi Ngôn ca ca, cái miệng nhỏ nhắn khép khép mở mở, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, ta chỉ muốn... bắt nạt Thiên Thiên nhiều hơn một chút mà thôi."
Cầu xin tha thứ vô ích, Diệp Thiên thật sự muốn vì bản thân trong tương lai khóc thành một dòng sông... Thật là cái miệng hại cái thân mà.
Ngày hạ táng Tiên Đế, Tuyết Tần tự sát trong Hoàng Cung, nàng đâm đầu vào cột đình trong cung điện mà chết, cả khuôn mặt đều là máu,khuôn mặt xinh đẹp từng khiến Tiên Hoàng mê luyến thời gian qua đều thay đổi trở nên máu me, đáng sợ. Nhóm các mỹ nhân từng ghen tị sự sủng ái của nàng đều thật sự lo lắng sợ hãi, rất sợ mình cũng sẽ bị đưa đi tuẫn táng, cũng may là Hoàng Thượng từ đầu đến cuối đều không có nhắc đến chuyện tuẫn táng này.
Tất cả mọi người đều thầm nghĩ xem ra Tiên Đế cũng không có sủng ái nàng vô ích, như vậy cũng tốt, khoảng thời gian trước khi Tiên Đế qua đời thích nhất chính là nàng, thế này thì nàng lại có thể xuống cửu tuyền tiếp tục làm bạn với Tiên Đế rồi.
Sau khi hạ táng Tiên Đế hoàn tất, thì phế Hậu đã hại chết Tiên Đế đương nhiên cũng không thể buông tha, tâm tình sự phẫn nộ của các quan lại tướng lĩnh trong triều trào dâng, đồng loạt đề xuất thỉnh xin Tân Đế nhất định phải nghiêm trị phế Hậu, sát hại vua của một nước, ba thước lụa trăng hay một ly rượu độc thì thật quá dễ dàng cho nàng rồi, hẳn là phải lăng trì xử tử mới xứng đáng tội ác của nàng.
Tiêu Ngôn Phong thở dài: "Dù sao ngài ấy cũng là Tiên Hoàng Hậu, cũng là mẹ cả của trẫm, nhiều năm qua luôn duy trì hiền lương thục đức, chưởng quản hậu cung cũng không hề sơ suất, vẫn nên giữ lại thể diện cho bà ấy đi thôi, lụa trắng hay rượu độc đều có thể, để cho ngài ấy tự lựa chọn đi."
Toàn bộ quan viên triều thần đều ca tụng Hoàng Thượng có tấm lòng bao dung, khoan hồng, lại có người chỉ ra, "Lúc đó Hoàng hậu lôi kéo tiểu Hoàng Tôn nói "Hoàng Thượng con phải đăng cơ ", đó chính là lời đại nghịch bất đạo, nói không chừng ngài ấy đã liên kết với Đông Cung, cố ý hại chết Tiên Hoàng, muốn để Hoàng Tôn thay vào chỗ, nói như vậy, Đông Cung cũng không thể buông tha."
Tiêu Ngôn Phong nói: "Lúc đó có lẽ Tiên Hoàng Hậu nhận được tin Tiên Thái Tử bị người sát hại, bị kích thích làm cho hỏng mất tâm trí, cho nên mới mở miệng nói lời cuồng ngôn, trẫm nghĩ lúc đó ngài ấy cũng không biết bản thân mình rốt cuộc đang nói cái gì nữa. Tiểu Hoàng Tôn là hoàng chất của trẫm, trẻ nhỏ vô tội, toàn bộ người của Đông Cung cũng không có tội gì đáng trách." Hắn cũng không có ý định đuổi tận giết tuyệt, không chỉ Đông Cung, mà còn có con cái của Thụy Vương, Khang vương, chỉ cần thành thật, giữ đúng bổn phận, yên ổn làm quận vương quận chúa của bọn họ, không đến chỗ hắn gây phiền toái, vậy thì hắn cũng sẽ không khó xử bọn họ, thể diện cùng bổng lộc hoàng gia tôn thất nên có thể diện cùng bổng lộc, hắn cũng đều sẽ giữ nguyên cho bọn họ.
Khắp đại điện lại lần nữa tràn đầy âm thanh ca tụng công đức, sự rộng lượng, khoan nhân của Tân Đế.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT