Mặc dù Diệp Thiên luôn ở trong Dự vương phủ, nhưng nàng cũng biết đã có chuyện lớn gì xảy ra rồi, bởi vì hiện tại Tiêu Ngôn Phong không ở nhà, nhưng mà nhóm thuộc hạ thân tín và các vị mưu sĩ của hắn đều đã ngồi tề tụ ở bên ngoài thư phòng của hắn rồi, thậm chí cả phụ thân nàng là Tế Bình hầu cũng đã đến.
Nghe nói phụ thân đến vương phủ, Diệp Thiên còn tưởng rằng ông ấy đến thăm mình chứ, kết quả mới đi đến gần thư phòng đã thấy cảnh tượng này, nàng lập tức đi ngược trở về, dọc đường đi, nàng cảm giác được thủ vệ canh gác ngoại viện đặc biệt nghiêm ngặt hơn ngày thường rất nhiều, nhất là khu vực xung quanh thư phòng, rõ ràng có thể thấy được hiện tại thư phòng được dùng để bàn bạc thảo luận chuyện gì đó rất quan trọng.
Nàng trở về chủ viện, trong lòng có chút bất an, Ngôn ca ca đã từng lờ mờ nhắc tới Thái tử, nhưng mà cũng chưa nói cụ thể chuyện gì cả, bây giờ chàng ấy còn đang ở Hoàng cung, không biết có bị liên lụy gì đến hay không nữa?
...
Tiêu Ngôn Phong đối với chuyện đã xảy ra hôm nay tất nhiên rất rõ ràng, hắn cũng đã sớm làm tốt công tác chuẩn bị ở vương phủ rồi, đều có thể ứng phó được với loại tình huống đột ngột này, cho nên, vừa nhìn thấy đại thái giám chịu trách nhiệm canh giữ ở ngoài điện mặt tái mét, không còn chút máu, lảo đảo đi vào bẩm báo, hắn liền biết chuyện lớn đã thành rồi.
Trông thấy đại thái giám biến sắc như thế, Văn Đế vừa tức giận vừa cảm thấy bất an lo lắng hỏi, "Có chuyện gì?!" Mấy năm gần đây tính tình của hắn ngày càng nóng nảy táo bạo hẳn lên, hơn nữa trong thời gian này phương bắc đã xảy ra thiên tai hiếm thấy do trời đổ tuyết lớn mãi không ngừng, rất nhiều phòng ốc nhà ở của dân chúng đã bị sụp đổ, đã thế quan viên được phái đi giúp xử lý nạn thiên tai lại còn làm việc không thỏa đáng, khiến cho dân chúng phẫn nộ, nổi dậy, Văn Đế biết tin nổi trận lôi đình, triệu tập các quan viên của Bộ binh, Hộ bộ, Công bộ, Lại bộ lại thương nghị bàn bạc về chuyện này, muốn để cho Lại bộ chọn lựa một quan viên có khả năng đi để giúp giải quyết nạn thiên tai, sắp xếp công việc, hòa giải với dân chúng, lại chuẩn bị phái người của Công bộ đến giúp đỡ dân chúng tu sửa nhà ở phòng ốc, còn phải để cho Bộ binh điều khiển quân đội đến trấn áp bằng vũ lực, đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là Hộ bộ có thể xuất ra đủ số lượng bạc cần dùng đến.
"Thái, Thái, Thái Tử..." Đầu lưỡi của đại thái giám giống như bị một sợi dây vô hình buộc chặt, hắn lắp ba lắp bắp, khó khăn lắm mới có thể thuận lợi nói xong một câu, "Thái Tử điện hạ bị... bị giết rồi!"
Mười mấy quan viên đang có mặt ở đây đồng loạt mở to mắt, theo bản năng mà thẳng người hít một hơi thật dài, còn có người không giữ được bình tĩnh kiềm lòng không được đưa mắt nhìn lén về phía Dự vương đang ở ngay trước mặt, bây giờ, vị này chính là hoàng tử của Đại Tề rồi.
Hai mắt Văn Đế lộ vẻ mờ mịt, hắn nhìn chằm chằm đại thái giám giống như không hề biết hắn là ai, qua hơn nửa ngày mới phản ứng lại hỏi, "Ngươi, ngươi nói ai..." lời còn chưa nói xong, đã hộc ra một búng máu lớn lên trên mặt long án.
"Bệ hạ!" Đại thái giám luống cuống tay chân vội vàng chạy lại đỡ hắn, "Bệ hạ ngài phải bảo trọng long thể!"
"Cút!" Văn Đế dùng một tay đẩy hắn sang một bên, cả người lảo đảo đi đến trước mặt Dự vương, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm biểu cảm trên mặt Dự vương, "Có phải là con không? Lão Tứ, có phải là do con làm hay không?!" Ba đứa con trai của toàn bộ đều đã chết, chết sạch cả rồi, chỉ còn lại một đứa thân phận không rõ ràng này, chẳng lẽ giang sơn Đại Tề này phải giao cho một người huyết thống không rõ ràng hay sao? Không được, nếu thật sự là do lão Tứ làm, hắn thà rằng đi nhận một đứa con thừa tự khác, cũng không có thể đem ngôi vị hoàng đế này truyền lại cho hắn được!
"Phụ hoàng! Từ sáng sớm nhi thần đã tới Hoàng cung rồi, từ lúc đó đến giờ vẫn luôn một mực ở sau lưng phụ hoàng, chưa từng rời khỏi nửa bước." Đôi mắt Dự vương tràn đầy bi thương và ảm đạm, "Phụ hoàng đau lòng vì mất đi con trai, nhi thần cũng mất đi huynh trưởng, trong lòng cũng vô cùng khổ sở, hận không thể dùng tính mạng của mình thay cho huynh ấy, nếu như trong lòng phụ hoàng có phẫn uất, thì cứ đánh nhi thần để trút giận đi, đừng để bản thân nghẹn khuất đến khổ sở, hại thân nữa."
Văn Đế chần chừ, quả thật từ giờ mẹo lão Tứ đã vào cung rồi, đầu tiên là lâm triều, sau đó lại đến Cung Càn Thanh này giúp hắn phê duyệt tấu chương, bởi vì tuyết tai, tấu chương đưa lên đặc biệt rất nhiều, hắn ngồi đó đọc xem, phê duyệt vẫn phê đến tận thời gian dùng bữa trưa, hai người lại cùng nhau dùng bữa, sau đó liền triệu tập mười mấy quan viên của bốn Bộ đến bàn luận chuyện xử lý nạn thiên tai, hắn thật đúng là vẫn luôn một mực làm việc ngay dưới ánh mắt của mình.
"Bệ hạ!" Hoàng Hậu một đường gào khóc chạy thẳng vào đại điện, nước mắt nàng giàn giụa khắp khuôn mặt, tóc tai lộn xộn tán loạn, hoàn toàn mất đi dáng vẻ đoan trang cao quý bình thường, bộ dạng vừa thống khổ lại vừa hốt hoảng, "Bệ hạ, Thái Tử, Thái Tử hắn, ô ô, con trai đáng thương của ta...!" Hết rồi, hết thật rồi, Thái Tử không còn nữa, nàng còn có thể trông cậy vào đâu được nữa, lúc trước khi Thụy vương chết, Thục phi giống như đã phát điên, nàng còn âm thầm liếc mắt xem thường nàng ta yếu đuối, không nghĩ tới bây giờ lại đến phiên mình, gần đây nhìn thấy thân thể của Hoàng Thượng càng ngày càng kém, Thái Tử cũng đã thầm nhắn nhủ cho nàng biết, chỉ cần ráng đợi thêm nhiều nhất là hai ba năm nữa thôi, hắn có thể leo lên ngai vàng rồi, không nghĩ tới, biến cố lại đột nhiên ập đến, Thái Tử, con trai yêu quý của nàng thế mà lại bị giết!
Đối mặt với Hoàng Hậu đã sánh bước bên mình nhiều năm, Văn Đế nặng nề thở dài, trái tim của hắn đập loạn xạ, không chút quy luật, trước mắt dần hóa thành màu đen, cần phải ngồi xuống chậm rãi bình ổn lại.
Nhưng mà Hoàng Hậu lại túm lấy long bào của hắn, miệng không ngừng gào khóc, "Bệ hạ, Thái Tử nhất định bị lão Tứ hại chết, tuyệt đối không thể đem ngôi vị hoàng đế truyền cho hắn được!" Đôi mắt bà ta đỏ bừng, tràn ngập cừu hận nhìn thẳng vào Dự vương đàn đứng bên cạnh, dáng vẻ hận không thể xé hắn ra ăn tươi nuốt sống hắn, không cần phải thu thập tìm kiếm chứng cớ gì nàng cũng biết, trừ lão Tứ ra, còn có ai dám to gan xuống tay với Thái Tử nữa cơ chứ?
"Nàng mau..." Văn Đế chỉ cảm thấy cả người choáng váng mơ màng, hắn nhận ra thân thể mình chịu đựng không nổi, trước hết chỉ muốn mau chóng cho truyền thái y đến.
"Lập Thái tôn đi!" Đang trong cơn tuyệt vọng, đột nhiên Hoàng Hậu cảm thấy mình đã nghĩ ra được một chủ ý cực kỳ tốt, tuy con trai không còn nữa, nhưng nàng vẫn còn có một đứa cháu nội, chỉ cần lập Hoàng Thái tôn, sẽ không có cơ hội cho Dự vương nữa, đến lúc đó đợi Hoàng Thượng băng hà rồi, Hoàng Thái tôn sẽ ngồi vào ngai vàng kế vị hắn. Tuy nó vẫn còn nhỏ, nhưng có nàng ở phía sau quan tâm, coi sóc, hoàn toàn có thể giữ vững ngôi vị hoàng đế.
"Ta sẽ lập tức đưa hắn đến đây!" Sau bi thương, thống khổ, lúc này tinh thần của Hoàng Hậu lại biến thành kích động và khẩn trương, nàng xoay người bước đi, muốn mau chóng đem chuyện này định xuống, không thể để cho Dự vương chiếm trước một bước. Về phần Dự vương, chờ cháu nội của nàng ngồi vào ngôi vị hoàng đế rồi, sẽ tìm hắn báo thù cho cha mình sau cũng không muộn, "Bệ hạ mau viết chiếu thư lập Hoàng Thái tôn trước đi."
"Khoan đã..." Hai mắt Văn Đế tối sầm, không đứng vững nổi, kéo lấy ống tay áo của Hoàng Hậu, muốn dựa vào nàng để ổn định thân thể, rồi sẽ truyền lệnh cho người gọi thái y đến, nhưng mà không nghĩ tới lúc này hoàng Hậu đã kích động muốn phát điên rồi, toàn bộ đầu óc đều là "Thái tử đã chết nhưng vẫn còn có Thái tôn, phải mau mau lập Thái tôn", Văn Đế vừa giơ tay kéo lấy tay áo nàng, nàng liền dùng lực tránh đi, "Không, đừng hòng ngăn cản bản cung, ai cũng đừng nghĩ có thể ngăn cản bản cung!"
Văn Đế vốn đã muốn lung lay sắp đổ, bị nàng vung tay như thế, lập tức mất cân bằng, thân thể ngã quỵ đổ ra đằng sau.
"Bệ hạ!" Mười mấy quan viên đồng loạt hoảng sợ hô to, đại thái giám sợ tới mức hai chân đều mềm nhũn ra.
"Phụ hoàng!" Bên trong đôi mắt phượng tối đen như mực của Tiêu Ngôn Phong hiện lên vài tia khác thường, hắn canh đúng thời cơ, làm ra vẻ muốn nhào về phía trước, nhưng "chỉ tiếc" là vẫn chậm một bước. "Rầm" một tiếng, gáy của Văn Đế nặng nề va đập vào một góc của long án, rồi sau đó lại té xuống đất, vị trí hắn vừa va vào trên long án lưu lại một vết máu đỏ tươi cực kỳ bắt mắt.
Mười mấy quan viên đang có mặt ở đây đều là Thượng thư, Thị lang của bốn Bộ, mỗi người đều là quan lớn trong triều, trụ cột của nước nhà, lúc này đều bị dọa cho hồn bay phách lạc - hồn vía lên mây, chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy, Hoàng Hậu vung tay chết Hoàng Thượng?! Đây, đây là chuyện chưa từng có trong sử sách từ trước đến nay!
"Mau truyền thái y!" Dự vương hô lớn, nhào đến bên cạnh Văn Đế, thật ra thì không cần phải xem, hắn cũng biết Văn Đế xong rồi, bản thân hắn vốn đã là nỏ mạnh hết đà, thân thể đã sớm bị nạo vét đến trống rỗng, vốn dĩ hắn đã tính toán để cho Thanh Hư âm thầm thêm vài dược liệu đặc biệt vào trong đan dược, làm ra biểu hiện Hoàng Thượng bởi vì nỗi đau mất con mà dần suy sụp, sinh bệnh không gượng dậy nổi, sau đó lại làm cho hắn từ từ không cách nào xử lý chính sự được nữa, cứ như vậy giảu quyết mà không lưu lại chút dấu vết, không nghĩ tới Hoàng Hậu lại trực tiếp làm cho chuyện này càng trở nên đơn giản hơn, nhảy thẳng tới bước cuối cùng.
Lúc này Hoàng Hậu vốn đã không nghe vào tai bất cứ động tĩnh, thanh âm gì trong đại điện nữa rồi, cả đầu óc nàng đều đã bị mấy chữ "Hoàng Thái tôn" chiếm cứ, thậm chí quên hẳn dáng vẻ của một nhất quốc chi mẫu, tay xách làn làn váy, chạy thẳng đến Đông Cung, làm cho tất cả các cung nữ thái giám trên đường đi đều phải nhìn đến choáng váng.
Thái y vội vã chạy tới Cung Càn thanh, vừa nhìn thấy tình hình trong đại điện đáy lòng liền hoảng sợ không thôi, dưới cái nhìn chăm chú không chớp mắt của Dự vương và mười mấy vị quan viên địa vị cao của triều đình, hắn nơm nớp lo sợ tiến đến bắt mạch cho Văn Đế, chỉ thoáng chốc cả thân mình đã phát run lên, "Bệ, bệ hạ, ngài, ngài... Ngài ấy băng hà rồi!"
"Đừng nói nhảm!" Dự vương giận dữ hét, "Mẫu hậu chỉ đẩy nhẹ phụ hoàng một cái, làm cho phụ hoàng đụng vào long án mà thôi, làm sao lại băng hà chứ? Ngươi, tên lang băm này!"
Tất cả các quan viên đang có mặt đều đã dần phục hồi tinh thần, lấy lại bình tĩnh, dù sao cũng đã lăn lộn trong quan trường, nắm giữ vị trí trọng yếu nhiều năm, trong nháy mắt liền hiểu được tình thế, có người nhanh trí giải dối gào khóc lớn tiếng, "Bệ hạ! Ngài ấy cả đời chăm lo việc nước, cần chính yêu dân, sao lại có thể bị một nữ nhân làm hại! Điện hạ, xin ngài sớm ngày đăng cơ, chủ trì đại cục, không thể buông tha cho kẻ đã xuống tay hành thích hoàng đế được!"
Mười mấy quan viên đều cùng nhau quỳ xuống, đồng loạt mở miệng, "Xin Hoàng Thượng sớm ngày đăng cơ, chủ trì đại cục!" Dự vương là hoàng tử duy nhất của Đại Tề, hắn không làm Hoàng Thượng thì còn ai có thể là nữa?
Dự vương nâng ống tay áo xoa xoa mắt, giọng nói tràn đầy bi thương, "Vừa mới mất huynh trưởng, bây giờ phụ hoàng lại bỏ ta mà đi, ta làm sao có tâm tư quản những chuyện khác nữa."
Nhóm quan viên cùng nhau khuyên nhủ: "Một nước không thể một ngày không có vua, xin Hoàng Thượng lấy đại cục làm trọng."
Khuyên giải nửa ngày, lúc này Dự vương mới miễn cưỡng xốc lại tinh thần, truyền lệnh, "Mau truyền Ngũ Thành binh mã tư, Ngũ Quân đô đốc phủ, Thuận Thiên phủ doãn tiến cung, lập tức ban bố, toàn kinh đô giới nghiêm!"
...
Hoàng Hậu chạy thẳng vào Đông Cung, cực kỳ kích động tìm được Tiểu Hoàng tôn, vội vã tiến lên túm lấy hắn.
Tiểu Hoàng tôn hoảng sợ, dụi dụi mắt nhìn thật kỹ mới nhìn rõ nữ nhân điên tóc tai bù xù, y phục lộn xộn trước mắt này chính là Hoàng Tổ mẫu của mình, còn chưa kịp mở miệng, đã bị Hoàng Hậu xách lấy chạy thẳng ra cửa lớn.
Có điều bọn họ còn chưa rời khỏi Đông Cung đã bị Vũ Lâm vệ bao vây.
Hoàng Hậu giơ tay chỉ thẳng vào nhóm vệ binh, ngữ khí cao vút, "Các ngươi muốn làm cái gì? Nơi này chính là Đông Cung, bản cung chính là Hoàng Hậu, hắn chính là Hoàng Thái tôn, lập tức sẽ trở thành Hoàng Thượng! Các ngươi thật to gan, đây là muốn mưu phản hành thích vua sao?"
Chỉ Huy sữ của Vũ Lâm vệ vốn còn đang không quá tin tưởng là Hoàng Hậu đã giết Hoàng Thượng, nhưng lúc này nhìn thấy bộ dạng điên cuồng của bà ta thì đã hoàn toàn tin tưởng, cái gì mà "Hoàng Thái tôn", lại còn cái gì gọi là "Lập tức sẽ trở thành Hoàng Thượng", rồi thì "Mưu phản hành thích vua ", tất cả đều là những lời đại nghịch bất đạo, cho dù không có chuyện chính tay hại chết Hoàng Thượng, chỉ dựa vào những lời nói này thôi, cũng đủ để áp cho Hoàng Hậu tội danh mưu phản rồi. Nhưng mà cho dù như thế, hắn cũng không tùy tiện động thủ, mà vẫn ấn quy củ hành lễ, "Hoàng Hậu nương nương, vừa rồi ngài đẩy ngã bệ hạ, làm cho bệ hạ bị trọng thương, không kịp cứu chữa đã băng hà rồi, Dự vương điện hạ phân phó, muốn để ngài tạm thời ở lãnh cung, chờ sau đó sẽ xử trí."
"Cái gì?" Hoàng Hậu tưởng mình nghe nhầm vội móc móc lỗ tai, từ xưa đến giờ nàng vẫn luôn giữ gìn hình tượng đoan trang, khí tràng mạnh mẽ, chưa bao giờ làm ra loại động tác bất nhã như vậy, nhưng mà đầu óc tâm trí nàng lúc này đã bị mê mang mất phương hướng rồi, nghe Chỉ huy sứ của Vũ Lâm vệ nói, nàng hoàn toàn không nghe hiểu được, "Ngươi nói cái gì?"
"Hắn nói, ngài giết Hoàng Tổ phụ rồi, muốn đưa ngài đến lãnh cung." Tiểu Hoàng tôn cao giọng nói.
Hoàng Hậu nghe thấy càng thêm mê mang, hai mắt mở lớn nhìn chằm chằm Chỉ huy sứ, "Không kịp cứu chữa đã băng hà? Đã chết? Bệ hạ hắn... chết rồi?"
"Vâng, bệ hạ đã băng hà, là Hoàng Hậu nương nương ngài giết chết đã giết chết ngài ấy." Chỉ huy sứ lạnh nhạt cung kính nói, "Xin mời nương nương di giá, nên đến lãnh cung rồi."
"Đã chết, hắn đã chết..." Hoàng Hậu không để ý đến vị Chỉ huy sứ, miệng không ngừng thì thào lặp lại mấy chữ kia, đột nhiên lại phá lên cười ha hả, "Ha ha, thật tốt quá, hắn đã chết rồi, hiện tại cháu nội của ta chính là Hoàng Thượng! Hoàng Thượng, Hoàng Thượng người mau đăng cơ! Ha ha, cháu nội của ta phải đăng cơ đi thôi!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT