Dự vương mang danh hoàn khố hoàng tử, xe ngựa của mình đương nhiên cũng mười phần xa hoa, thoải mái, dễ chịu. Tuy rằng Diệp Thiên không biết cỗ xe ngựa này đóng bằng loại gỗ quý gì, nhưng mà cái mớ châu ngọc bảo thạch khảm trên khung cửa sổ kia nàng vẫn là biết một biết hai, bên trong xe ngựa phủ lên một lớp da long thật dày thuần bạch sắc, ngồi lên mười phần mềm mại, dễ chịu. Cửa sổ xe để mở, màn xe là một tầng màn sa mỏng manh, trong suốt, các gian hàng và người đi đường qua lại nàng đều trông thấy rõ ràng, Diệp Thiên hơi nghi hoặc đưa mắt nhìn nhìn Dự vương.

Dự vương giải thích nói: "Cách lớp màn sa này, từ bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong, nhưng ở bên trong lại có thể thấy rõ rang mọi thứ bên ngoài."

Lợi hại như vậy! Diệp Thiên mở to hai mắt đầy tán thưởng, lập tức sáp lại bên cửa sổ không nhúc nhích quan sát khung cảnh bên ngoài xe. Nàng bình thường đi ra ngoài, nhiều nhất đem màn xe nhấc lên một cái khe nhỏ, len lén nhìn một chút, hôm nay lại có thể quang minh chính đại nhìn, dù sao người bên ngoài cũng không thể nhìn thấy nàng.

Móng vuốt nhỏ khoác lên khung cửa sổ, môi nhỏ phấn hồng nhẹ nhàng nhếch lên, đôi mắt to đen láy như hai quả nho đen nhìn chằm chằm bên ngoài, giống như một con mèo con hiếu kì. Ngón tay thon dài của Tiêu Ngôn Phong nhẹ nhàng gõ gõ hai lần lên vách xe, tức thì xe ngựa liền thả chậm tốc độ lại, lần này Diệp Thiên nhìn càng thêm rõ ràng. Chỉ là nàng quá mức chuyên chú với khung cảnh phố xá bên ngoài, nên hoàn toàn không có phát hiện ra ánh mắt Dự vương vẫn luôn một mực rơi vào trên người nàng.

"A?" Diệp Thiên chỉ vào một tòa phủ đệ mười phần khí phái, quay đầu nhìn Dự vương.

Tiêu Ngôn Phong tiến lại gần xem xét, cười, "Không sai, kia chính là Dự vương phủ của ta, qua vài ngày nữa ta mời Thiên Thiên tới làm khách, về sau Thiên Thiên cũng sẽ sống ở bên trong nó."

Hắn tiến đến có chút gần, con ngươi đen như mực mang theo một tia cười không rõ ý vị, Diệp Thiên trong lòng có chút nhộn nhạo phảng phất như bị một cọng lông vũ quét qua, không khỏi rụt rụt về sau.

Tiêu Ngôn Phong ngồi trở lại vị trí ban đầu của mình, thân thể lười biếng dựa vào phía sau một chút, cằm vừa nhấc, ra hiệu cho Diệp Thiên nhìn đồ vật được bày biện trên bàn nhỏ.

Nhất phẩm bánh ngọt, hạt dẻ xốp giòn...

Diệp Thiên lặng lẽ nuốt nước miếng, nhìn Dự vương không nói tiếng nào, móng vuốt béo mập vươn tới.

Có ăn, nàng rất nhanh liền trầm tĩnh lại, miệng nhỏ cắn điểm tâm, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nà phồng phồng, gật gù thỏa mãn, Tiêu Ngôn Phong ngón tay có chút ngứa, rất muốn ở trên khuôn mặt tròn trịa kia nhắn bóp một chút.

Ngón tay của hắn co giật, lại sợ hù đến nàng, cuối cùng vẫn là nhịn xuống.

"Điện hạ," Diệp Thiên đã ăn xong một khối điểm tâm, "Người nói là sự thật sao, phụ thân của ta hắn..."

"Thiên Thiên muốn biết sao? Kêu một tiếng ca ca ta nghe, ta sẽ nói cho Thiên Thiên biết." Tiêu Ngôn Phong dụ dỗ, vừa rồi ở hầu phủ lúc nghe nàng gọi Diệp Lệ là "ca ca", hắn cũng có chút ghen ghét.

Diệp Thiên nghiêm túc nhìn hắn, "Thế nhưng là, hôm qua điện hạ nói, có thể giúp ta đem phụ thân tìm trở về, điều kiện này đổi lấy chúng ta định hôn, điện hạ cũng không thể nói không giữ lời."

...

Nàng ngược lại là tính toán rõ ràng, một chút đều không chịu thua thiệt. Tiêu Ngôn Phong thầm nghĩ: Xem ra lần sau mình làm chuyện gì tốt, cũng không thể "Xong chuyện phủi áo đi, che giấu công trạng, không cần lưu danh", nhất định phải đến trước mặt nàng đi tranh công đòi chỗ tốt mới được, chí ít cũng phải đem "Điện hạ" đổi thành cái thân mật hơn xưng hô mới được.

Hắn rót cho nàng một chén trà âm ấm, đưa tới trong tay, "Thiên Thiên, phụ thân của muội còn sống, chỉ là hắn đang ở một nơi rất xa, mà để đưa hắn về, có chút không dễ làm. Bất quá, ta đã phái người đi, Thiên Thiên tin tưởng ta, ta đã đáp ứng, liền nhất định sẽ đem hắn tìm trở về."

Dự vương hôm qua mới cùng mình định ra hôn sự, hôm nay đã phái người đi, có thể thấy được rất xem trọng chuyện này."Ân, ta tin tưởng điện hạ." Diệp Thiên trịnh trọng gật gật đầu, nâng lên chén trà, vừa rồi ăn điểm tâm có chút nghẹn, nàng đang muốn uống trà đâu. Nàng miệng nhỏ nhấp nước trà, mắt hạnh to tròn từ chén trà nhìn xem Tiêu Ngôn Phong.

Tâm Tiêu Ngôn Phong lập tức mềm nhũn, Thiên Thiên, một đời này, ta tuyệt đối không để cho nàng lại trở thành một bé gái mồ côi, nàng không chỉ có ta, còn sẽ có gia nhân yêu bảo vệ nàng.

Xe ngựa đến bên ngoài cổng lớn hoàng cung thì dừng lại, Dự vương dù ương ngạnh đến mấy, cũng không thể tùy tiện ngồi xe nghênh ngang đi lại trong hoàng cung.

Tiêu Ngôn Phong nhảy xuống trước, rồi quay lại nhìn Diệp Thiên. Diệp Thiên căn bản không suy nghĩ nhiều, tự nhiên giơ hai tay lên, tựa như lúc chờ ca ca ôm nàng lên xe. Bình thường nàng lên xuống xe ngựa đều là có băng ghế, hôm nay lại không có nha hoàn bà tử đi theo, cũng không ai chuyển băng ghế đến cho nàng, nàng đương nhiên muốn để Dự vương ôm nàng xuống.

Bên trong đôi mắt phượng đen như mực của Tiêu Ngôn Phong hiện lên ý cười, hắn luôn cảm thấy, tiểu nha đầu đối với hắn luôn có một loại tự nhiên thân mật, điều này khiến hắn cảm giác mười phần vui vẻ. Hắn cũng giống như Diệp Lệ, hai tay đặt tại hạ sườn của nàng, đem nàng nhẹ nhàng nâng lên.

Tiêu Ngôn Phong lặng lẽ ước lượng, tiểu nha đầu nhìn mập mạp, không nghĩ tới lại nhẹ như thế, quả nhiên vẫn là quá nhỏ.

Diệp Thiên hai tay khoác lên trên cánh tay Tiêu Ngôn Phong, chờ hắn đặt mình xuống.

Tiêu Ngôn Phong rất nhanh nhẹn đặt nàng xuống, bất quá, lại thuận thế nắm tay nàng, dù sao hai người đã định thân, cái này cũng không tính quá phận, lại nói, hôm qua hắn đã ở ngay trước mặt mọi người, nắm qua tay nàng.

Hai người chậm rãi hướng Ngưng Ngọc cung mà đi, Tiêu Ngôn Phong vừa đi, một bên vừa thấp giọng giảng giải cho nàng bố cục của hoàng cung, dù sao sau này nàng cũng sẽ ở chỗ này, hiện tại trước làm quen một chút cũng không tính quá sớm.

Ngọc phi đã đợi ở chính điện, trông thấy hai người tay cầm tay đi tới, đôi mắt mỹ lệ tươi cười đến cong cong, nhi tử của nàng da mặt còn rất dày, cứ như vậy một đường cùng tiểu nha đầu lôi kéo tay đâu. Bất quá, tiểu nha đầu mặc dù còn nhỏ, nhưng là cùng nhi tử đi chung một chỗ, hai người thấp giọng trò chuyện, vậy mà ngoài ý muốn lại rất hài hòa đâu.

"Mẫu phi." Tiêu Ngôn Phong gọi một tiếng.

Diệp Thiên ngẩng đầu nhìn lên, lập tức ngây ngẩn người. Dưới ánh mặt trời, Ngọc phi yên tĩnh đứng ở nơi đó, hai tay nàng khoác lên trước ngực, rõ ràng là một cái tư thế quy quy củ củ, nhìn lại cực kỳ ưu nhã, mang theo một cỗ nói không rõ phong tình. Làn da của nàng dưới ánh mặt trời hiện ra ánh sáng, so với ngọc khí thượng đẳng có khi còn muốn trơn bóng, sáng ngời hơn.

Diệp Thiên nhìn một chút Dự vương bên cạnh mình, hắn nhìn đã rất đẹp, thế nhưng là, Ngọc phi so với hắn còn ưa nhìn hơn rất rất nhiều, nói đến, dáng dấp của hắn có lẽ càng giống hoàng thượng hơn một chút.

"Mau tới đây." Ngọc phi hướng phía bọn hắn vươn tay, "Đi xa như vậy, khẳng định đã mệt mỏi rồi." Nhi tử của nàng nàng biết, thân thể rất là cường kiện, thế nhưng là, tiểu nha đầu tất nhiên phải mệt mỏi.

Diệp Thiên đi về phía trước mấy bước, ngơ ngác ngây ngốc nắm lấy cánh tay vươn ra của Ngọc phi.

Tiêu Ngôn Phong sửng sốt, Ngọc phi cũng sửng sốt đôi chút, ánh mắt cười đến cong cong, đầy vui vẻ, xinh đẹp giống như trăng non.

Diệp Thiên lập tức kịp phản ứng nhận ra mình làm chuyện ngu xuẩn, khuôn mặt nhỏ lập tức đỏ lên, nàng cũng không biết chuyện gì xảy ra, trông thấy cánh tay hoàn mỹ không tì vết kia, quỷ thần xui khiến liền cầm. Nàng vừa định buông ra, lại bị Ngọc phi cầm ngược trở lại, "Thiên Thiên đúng không, thật là một tiểu cô nương khả ái, Ngôn Phong không có nói sai."

"Diệp Thiên bái kiến Ngọc phi nương nương, nương nương vạn phúc kim an." Tay Diệp Thiên bị nắm chặt, đành phải khụy đầu gối, làm một cái hành lễ không đúng tiêu chuẩn.

"Hảo hài tử, không cần bận tâm những nghi thức phiền toái này." Ngọc phi lôi kéo Diệp Thiên vào trong.

Khắp phòng vàng son lộng lẫy, Diệp Thiên nghiêm cẩn, không có nhìn loạn, ngồi ở ghế ngay dưới tay Ngọc phi, tiểu thân thể thẳng tắp.

Ngọc phi rất là ôn hòa, ôn nhu hỏi Diệp Thiên bình thường ở nhà chơi cái gì, xem sách gì, Diệp Thiên quy củ đáp. Ngọc phi gặp nàng rất câu nệ, nhãn châu xoay động, cười nói: "Thiên Thiên bình thường thích ăn thứ gì?"

Cái này mà nói có thể nhiều lắm! Diệp Thiên lập tức tinh thần tỉnh táo, cái gì bánh đậu vàng a, cái gì bánh hoa sen xốp giòn a, nói một hơi mười mấy loại điểm tâm, thở dốc một hơi, nàng nhìn xem Ngọc phi cười tủm tỉm, lại nhìn xem Dự vương cười tủm tỉm, ngượng ngùng ngừng nói.

Ngọc phi cười nói: "Điểm tâm đều quá ngọt, Thiên Thiên nếm qua điểm tâm, nhất định phải súc miệng, nếu không sẽ hư răng, thế nhưng là sẽ rất đau."

"Ta đều nghiêm túc dùng muối xoa răng! Lại nói ban đêm sát răng rồi liền sẽ không ăn đồ ăn nữa." Diệp Thiên rất là ngạo kiều đáp.

Ngọc phi gật gật đầu, "Thiên Thiên thật là một nữ hài tốt. Đúng rồi, ta chỗ này còn có chút anh đào tươi mới, đợi lát nữa sẽ bưng lên cho Thiên Thiên ăn, bất quá, hiện tại, chúng ta trước nên dùng cơm trưa." Nàng là lo lắng tiểu nha đầu nếm qua anh đào cũng không cần ăn trưa nữa, cho nên, muốn chờ một lát nữa lại cho nàng ăn.

Anh đào đỏ tươi loại kia? Diệp Thiên nuốt nước miếng.

Cứ việc nhớ thương anh đào, Diệp Thiên ăn trưa cũng rất toàn tâm toàn ý. Nàng không kén ăn, ăn cái gì cũng đều vui vẻ, Dự vương gắp cho nàng thịt gà, thịt cá, điểm tâm này đó, nàng cái gì cũng không cự tuyệt, toàn bộ đều ăn hết.

Cùng với nàng dùng bữa, đồ ăn bình thường đã ăn đến quen giống như càng có tư vị, Ngọc phi đều ăn nhiều hơn nửa bát cơm.

Dùng qua bữa trưa, cung nữ quả nhiên dâng lên anh đào. Anh đào vừa mới rửa sạch, đặt trên mâm sứ thuần trắng, từng khỏa đỏ tươi ướt át, cực kì mỹ lệ.

Diệp Thiên sờ sờ bụng nhỏ đang phình lên của mình, sớm biết vừa rồi liền bớt ăn lại một chút, thở dài, hai, thôi, liền ăn một quả vậy.

Bởi vì chỉ tính toán ăn một quả, nàng cẩn thận chọn lựa một quả đẹp mắt nhất, cũng không có một ngụm đều ăn hết, mà là cắn một nửa, hương vị ngọt ngào kia lập tức tràn đầy khoang miệng, Diệp Thiên hai mắt thỏa mãn híp lại, cái đầu nhỏ không tự giác lung lay mấy lần.

Ngọc phi cùng Dự vương ánh mắt đều rơi vào trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nà của nàng, nàng dụng tâm nhai lấy anh đào, hai má bánh bao phồng lại phồng, thoạt nhìn hạnh phúc như một con con thỏ nhỏ được ăn đến rau củ tươi non.

Dự vương tay lại ngứa, ở trên xe ngựa hắn liền muốn xoa bóp, vừa rồi ăn trưa lúc cũng có loại suy nghĩ này, hiện tại hắn rốt cục nhịn không được, tay liền dò xét đi qua, tại trên khuôn mặt nhỏ nhắn đang phồng lên kia nhẹ nhàng bóp một chút.

"Ai u!" Hắn mặc dù không dùng lực, nhưng là Diệp Thiên vừa vặn đang nhai anh đào, hắn bất ngờ đánh lén, Diệp Thiên liền cắn phải thịt mềm trên má, đau quá a, bên trong đôi mắt hạnh to tròn lập tức dâng lên nước mắt, nàng chưa kịp nghĩ biện pháp nghẹn trở lại, liền "lạch tạch", một giọt nước mắt rơi xuống.

Dự vương lập tức trợn tròn mắt, không thể nào, hắn lại đem tiểu vương phi chọc khóc?! Hắn còn muốn hảo hảo bảo hộ nàng đâu, kết quả, hôm qua vừa thấy mặt liền dọa khóc một lần, lúc này mới ngày thứ hai, lại cho làm khóc lần hai.

"Ngươi đứa nhỏ này, chân tay táy máy!" Ngọc phi ở trên mu bàn tay Tiêu Ngôn Phong vỗ một cái, nàng vừa tức giận nhi tử đem tiểu tức phụ chọc khóc, lại có chút ghen ghét với nhi tử, kỳ thật nàng cũng muốn bóp tới, chính là không có nhanh tay như nhi tử, nàng vỗ có chút nặng, kết quả tay của hai người đều đỏ.

Ngọc phi lặng lẽ lắc lắc tay đau của mình, "Hảo hài tử, nhanh phun ra, để cho ta nhìn xem cắn phải có nghiêm trọng hay không."

Diệp Thiên luyến tiếc không bỏ được đem anh đào trong miệng nhổ ra, một ngụm đều nuốt xuống, lúc này mới đem phấn hồng miệng nhỏ mở ra.

Ngọc phi cẩn thận kiểm tra một phen, nhẹ nhàng thở ra, "Còn tốt, không có rách da, liền sưng lên một chút. Thiên Thiên xúc miệng, trước tạm thời đừng ăn gì, chờ đến bữa tối liền tốt rồi."

Diệp Thiên vạn phần lưu luyến nhìn một chút nửa quả anh đào trong tay, hai, sớm biết như thế, vừa rồi nàng hẳn là nên một ngụm đem cả trái anh đào ăn vào đi.

Tiêu Ngôn Phong đương nhiên hiểu tâm tư của nàng, vì bồi tội, cẩn thận nói ra: "Toàn bộ chỗ anh đào này đợi lát nữa đều cho Thiên Thiên mang về, Thiên Thiên có thể để ngày mai lại ăn tiếp."

Diệp Thiên lập tức cao hứng, chính mình lần này không có phí công cắn phải miệng, lúc đầu đáng ra nàng chỉ có thể ăn một quả anh đào đâu. Nàng mừng rỡ răng đều lộ ra mấy cái, tốt xấu cũng còn nhớ rõ đây là ở trong cung, cẩn thận nói ra: "Đây vốn là anh đào của Ngọc phi nương nương, ta..." Nàng muốn nói chính mình không muốn cầm, do dự một chút, vẫn là không có tiền đồ nói ra: "... Ta chỉ cần mấy quả là tốt rồi."

Ngọc phi cũng vui vẻ, "Ta không có chiếu cố tốt Thiên Thiên, để cho Thiên Thiên bị thương, chỗ anh đào này đều cho Thiên Thiên mang về, coi như là bồi lễ."

Diệp Thiên mặt mày hớn hở, "Đa tạ nương nương."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play