“A! A!” Phong Vu Tu trừng lớn mắt, miệng lệch chảy nước dãi: không tốt! Lão gia ta không muốn ở chỗ này, ngươi mau mau nâng ta đến chỗ khác!
Liễu thị nhìn nam nhân âu yếm hiện giờ bộ dáng đáng thương, không thể động, không thể nói, lòng đau như cắt, nhìn hắn không ngừng “a, a a”, Liễu thị suốt ruột vô cùng. Nhưng lại không hiểu ý của hắn bèn gấp gáp hỏi: “Lão Tước gia khát nước sao, hay là đói bụng?”
“A! A!” Phong Vu Tu tức giận: Xuẩn phụ nhà ngươi! Ta không khát, không đói! Ta muốn rời khỏi nơi này!
Liễu thị thấy Phong Vu Tu nổi giận thì vô cùng suốt ruột nhưng lại không biết Phong Vu Tu muốn gì, chỉ có thể xốc chăn, kiểm tra xem có phải đệm giường bị ướt không? Lúc này mới quay qua xin nha hoàn giúp đỡ: “Lão Tước gia bị làm sao vậy?”
Nha hoàn lắc đầu, bưng trà và cháo tới, Phong Vu Tu trừng mắt nhìn nàng, nhưng nàng lại không biết Lão Tước gia muốn gì, gấp đến phát khóc.
“A, a! A!” Phong Vu Tu kêu to, trừng mắt nhìn Liễu thị: Suốt ngày chỉ biết khóc, ngu muốn chết! Mau mau chuyển ta đến tiền viện!
Tóc của Tô Ngọc Dung còn chưa vấn xong đã bị tiếng gào của nam nhân phía sau làm đau đầu, tâm tình bực bội, đẩy bàn đứng dậy, đỡ tay Hòe Nhi đi đến trước giường, hai mắt lạnh lẽo nhìn Liễu thị: “Liễu thị! Ngươi tới đây muốn hầu hạ chăm sóc lão gia hay là đến đây để chọc tức hắn! Rõ ràng tâm tình của Lão Tước gia khi sáng vẫn rất tốt, ngươi vừa mới tới chưa được bao lâu vậy mà ngươi đã khiến hắn tức đến đỏ hết mặt. Nếu như hắn bị ngươi chọc tức mà xảy ra chuyện gì thì ngươi có gánh nổi không?”
“Ta bây giờ thực sự hoài nghi, ngày đó Lão Tước gia trúng gió, liệu có phải ở sân bị ngươi chọc tức mới trở nên như vậy không?”
“a A!” Phong Vu Tu tức khắc trừng mắt Tô Ngọc Dung: Bao nhiêu chậu phân đều đổ lên trên đầu Liễu thị, Tô Ngọc Dung ngươi khinh người quá đáng!
Tô Ngọc Dung đã nhận ra ý tứ trong mắt hắn, nàng nhìn hắn khẽ nhếch khóe môi cười châm chọc: Khi dễ lão tâm can của ngươi, ngươi đau lòng sao?
“A!” Nữ nhân độc ác! Cút xa ta chút!
Nước mắt Liễu thị rơi như mưa, cảm thấy oan ức muốn chết, hoảng loạn xua tay “Lão phu nhân, thiếp thân không có, thiếp thân đau lòng Tước gia còn không hết, sao có thể…”
Nghe Liễu thị nói lời ân ái, Tô Ngọc Dung cảm thấy cực kì ghê tởm. Khi còn trẻ, chỉ cần Phong Vu Tu ngủ ở phòng nàng ta hai ngày, nàng ta liền lấy lí do đến thỉnh an nhằm khoe khoang trước mặt nàng, làm cho nàng ghê tởm muốn chết!