Liễu thị vừa nghe Kim Trung giải thích, càng cảm thấy Phong Vu Tu thân bất do kỷ, lại càng thấy ủy khuất, nhưng, ủy khuất thì cũng có thể làm gì … Công tử cũng đã nói những lời tàn nhẫn đó, hắn không cho phép mình ở trong phủ, ảnh hưởng đến tình cảm phu thê bọn họ, nếu không đi, không chừng chọc giận công tử, người thật sự sẽ đem bán nàng đi Lương Châu.

Thực ra, nàng làm thiếp thất của Phong Vu Tu cũng không lâu, không nói đến việc không hiểu hắn, căn bản nàng cũng chưa từng hầu hạ hắn, giữa hai người càng không có tình cảm, nàng vẫn một thân trong sạch, dù ra phủ cũng không lo gả chồng, chẳng qua ….. Chẳng qua trên thế gian, liệu có mấy nam nhi, có thể phong thần tuấn lãng như hắn?

Nàng là một nô tỳ, dù cho được tự do, về đến nhà, cũng lắm cũng chỉ là gả cho đầy tớ nông phu, có thể có tiền đồ gì chứ?

Nhưng … thật sự không còn con đường nào khác …..

Kim Trung thấy nàng không chịu đứng lên thu dọn đồ đạc, vẫn ngồi khóc, vội giục: “Liễu thị, ngươi mau đi thu dọn đồ đạc, ngươi không hiểu tính tình công tử, người nói một là một, hai là hai, nếu ngươi chần chừ chậm trễ thời gian, người thật sự sẽ đem bán ngươi cho Lương Châu! Đến lúc đó ngươi có muốn khóc cũng không được!”

Kim Trung khuyên nhủ một phen, cuối cùng Liễu thị cũng bỏ những thứ trong lòng xuống, khóc sướt mướt đứng dậy vào phòng thu dọn đồ đạc rời đi.

Lúc Kim Trung trở về, Phong Vu Tu đã ở thư phòng viết mất chữ lớn.

Kim Trung đến trước bàn, thấy trên mặt bàn viết một chữ Dung. Trong lòng hắn nghĩ thầm, mỗi ngày công tử đều cãi nhau với Thiếu phu nhân, chứng tỏ người cũng không kiên nhẫn với Thiếu phu nhân, sao hôm nay lại đuổi Liễu thị, xong giờ lại ở thư phòng viết khuê danh của Thiếu phu nhân? Gần đây, công tử thật có gì đó không đúng a!

Phong Vu Tu nhìn Kim Trung vào phòng nhưng lại ngây ngốc không nói gì, vung bút lông trong tay, vài giọt mực tàu vẩy trên mặt Kim Trung, lúc này hắn mới khôi phục tinh thần, ha hả cười: “Công tử, mọi chuyện đã xong, Liễu thị đi rồi, cũng không khóc sướt mướt, nhìn rất cam tâm tình nguyện.”

Phong Vu Tu gật đầu, kiếp trước Liễu thị cũng coi như chết thê thảm, đã nhận báo ứng, kiếp này nàng ta cũng chưa làm việc gì xấu xa, hắn cũng không thực sự muốn giết nàng. Ngân phiếu hắn cho nàng, chỉ cần nàng không tiêu xài hoang phí, thì cũng đủ để nàng sống không ít năm. Những nhân quả của kiếp trước coi như kết thúc, đời trước coi như hoàn toàn chấm dứt.

Kim Trung nâng tay áo lau mực nước trên mặt, thấy không sạch, đang muốn xoay người đi rửa mặt, lại nghe Phong Vu Tu nói: “đi thôi, ta đi dọn dẹp xiêm y một chút, tẹo nữa ta tự mình mang đến Ngọc Viên.”

Kim Trung nghe vậy, sửng sốt một lát vội gật đầu, công tử muốn sống thật tốt với Thiếu phu nhân! thật tốt quá, công tử đuổi Liễu thị đi rồi, Thiếu phu nhân sẽ không có lý do tức giận nữa, hai người tốt tốt đẹp đẹp, tránh cho hạ nhân bọn họ khó xử.

Mà lúc này Tô Ngọc Dung ngồi trong phòng, đích xác là hoàn toàn há hốc mồm, vạn phần đau đầu!

Vậy mà Phong Vu Tu thật sự đuổi Liễu thị đi! Trong vòng nửa canh giờ, Liễu thị đã cầm tay nải bỏ đi?

Phong Vu Tu điên rồi?

không phải hắn thích Liễu thị sao? Vì sao lại đuổi nàng ta đi?

A Du và A Vân đứng cạnh người nàng vui đến khoa tay múa chân, bắt đầu nói tốt cho Phong Vu Tu: “cô gia nói là làm, nói đuổi Liễu thị thì thật sự đuổi. thật là nam nhi tốt một người trong vạn người. Tiểu thư, người nên vui mừng, cuối cùng người cũng có thể sống tốt với cô gia rồi?”

Đầu Tô Ngọc Dung đau đến nứt, nằm trên giường, không hiểu nói: “Phong Vu Tu có phải điên rồi hay không? Vậy mà thật sự đuổi Liễu thị đi, không phải hắn thật thích Liễu thị sao?”

A Vân nghe vậy, lắc đầu: “Tiểu thư, theo như tin tức nô tỳ hỏi thăm được, trước kia Liễu thị đều hầu hạ bên người phu nhân, mới được đề thiếp khoảng hai tháng, công tử với nàng cùng lắm chỉ xem như quen mặt. Hơn nữa nghe nói, hai tháng nàng ta làm thiếp, công tử vẫn luôn bận rộn việc hôn sự với Tiểu thư, căn bản không có chạm qua nàng ta. một nữ nhân còn chưa chạm vào, công tử sao có thể thích chứ?”

Tô Ngọc Dung không biết chuyện này, nàng chỉ biết những năm thành hôn với Phong Vu Tu, mỗi lẫn cãi nhau, hắn đều ngủ lại ở chỗ Liễu thị. Bất quá hắn thực sự không phải là người phong lưu, đời trước hắn cũng chưa từng chủ động đề nạp thiếp. Ngay cả Lan thị cũng là do sau khi hai người bọn họ khắc khẩu, hắn uống say mèm, trong lúc vô tình ngủ mới đề thiếp …..

Tô Ngọc Dung nghĩ đến đây, lập tức lắc đầu: “Tóm lại các ngươi không cần nói tốt về hắn trước mặt ta, trong lòng ta, hắn chính là một tên hỗn đản!”

“Nhưng tên hỗn đản trong miệng ngươi, chính là trượng phu của ngươi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play