Dứt lời, thở dài nhìn tôn tử: “ Ngươi không cần lo lắng cho ta, thân mình ta vẫn tốt, bên người còn có nha đầu Tĩnh Vân, nên cũng không lo quạnh quẽ. Nhưng còn nhị ca trong nhà tuổi đã lớn, các ngươi cần thật cẩn thận để tâm chăm sóc mới được.”
“Tiểu cô cô yên tâm, thân mình nhị thúc gần đây vẫn tốt.”
Hai cô cháu trò chuyện trong phòng, được một lát Tô Ngọc Dung liền bảo hắn dẫn theo người nhà hồi phủ. Trong phòng lại trở nên yên tĩnh, nàng cúi đầu, không biết suy nghĩ gì.
Lúc A Du vào phòng, Tô Ngọc Dung đang buồn ngủ mơ mơ màng màng, thấy A Du liền tỉnh táo lại, cười cười hỏi: “Xe đã đi xa rồi chứ?”
A Du gật đầu, lau mồ hôi trên trán,vừa lấy quạt tròn bên cạnh quạt vừa nói: “Đã đi xa rồi lão phu nhân, lão quản gia phái người đưa đại tiểu thư ra cửa thành, người hãy yên tâm.”
Tô Ngọc Dung gật đầu, nhìn A Du dù lớn tuổi vẫn vì mình mà chạy trước chạy sau, trong lòng vạn phần băn khoăn, nhoài người tới giữ chặt tay A Du: “Kỳ thật ta từng nghĩ để ngươi ở nhà an tâm dưỡng lão, tránh phải chạy qua chạy lại giữa hai bên. Tuổi ngươi cũng lớn, hầu hạ ta cả đời, giờ già rồi vẫn luôn hầu hạ bên cạnh ta, trong lòng ta cũng không nỡ để ngươi phải vất vả như vậy.”
Nói xong, hốc mắt Tô Ngọc Dung liền đỏ: “A Du, từ khi ta gả vào Phong gia, may mà có ngươi ở bên bầu bạn chăm sóc, bằng không ta sao có thể sống được đến giờ? Cả đời này, hiểu ta nhất chính là ngươi, che chở ta cũng là ngươi, ta liên lụy ngươi cả đời, giờ già rồi, cũng nên để ngươi hưởng phúc.”
A Du cũng khóc, người khác có thể không biết tiểu thư đã phải chịu đựng những gì, nhưng nàng biết, nàng đau lòng, nên dù giờ đã già, nàng cũng luyến tiếc không muốn để tiểu thư phải một mình ở nơi này, ngày ngày đối đầu với lũ khốn kiếp không bằng cầm thú kia.
Tô Ngọc Dung thấy A Du khóc liền lắc đầu, lau nước mắt, vỗ vỗ tay nàng: “Nghe ta, từ ngày mai không cần lo lắng cho ta, an tâm ở nhà bồng tôn tử, ngươi cũng biết nha đầu Tĩnh Vân, nàng thông tuệ cẩn thận, lại vô cũng ổn trọng, có nàng ở bên cạnh ta, ngươi cứ yên tâm.”
“Đừng khóc A Du, cũng không phải sẽ không gặp nhau nữa, nếu ngày nào đó ta nhớ ngươi, sẽ lại kêu Đại Lưu nhà ngươi đưa ngươi đến trò chuyện với ta, đến khi đó ngươi cũng đừng chê ta phiền phức đó.”
“Lão nô sao có thể ghét bỏ tiểu thư ….”
Tô Ngọc Dung cười lau nước mắt, hướng ra ngoài kêu: “Cửu Nhi, bảo phòng bếp hôm nay làm thêm vài món ăn, vào hầm rượu mang một bầu rượu trái cây ra, đêm nay ta với A Du cô cô uống vài chén.”
“Dạ vâng.”
Buổi tối, sau khi uống mấy chén rượu trái cây, Tô Ngọc Dung thấy hơi choáng váng, được Tĩnh Vân và Hòe Nhi dìu đến nằm nghỉ trên giường để tỉnh rượu. Qua một lúc, nàng híp mắt nhìn Hòe Nhi: “Hòe Nhi, bưng cho ta một chén trà tiêu thực.”
Hòe Nhi vâng lời đi ngay, Tĩnh Vân ngồi cạnh quạt cho nàng, nàng cố mở to đôi mắt mơ hồ, nhìn Tĩnh Vân nhẹ giọng nói: “Từ mai, cũng không cần thiết phải theo dõi sát sao phòng bếp nữa.” Phải cho bọn chúng có cơ hội ra tay chứ.
Tĩnh Vân nghe vậy, tức khắc ngừng quạt, hai mắt nghi hoặc nhìn Tô Ngọc Dung: “Lão phu nhân, như vậy không ổn!”
Nếu như không cẩn thận theo dõi, lũ rắn chuột kia không biết sẽ làm trò gì hại người, rốt cuộc Lão phu nhân đang muốn làm gì vậy?
Tô Ngọc Dung nhìn ánh mắt hoài nghi của Tĩnh Vân, kéo tay nàng vỗ nhẹ cười: “Nha đầu ngốc, đừng lo lắng, ta có chừng mực, ngươi chỉ cần theo lời ta hành sự, không được nói cho bất cứ kẻ nào.”
Phong Luân Viễn gật đầu: “Hai ngày qua, sau khi tiểu tiện nhân trở về Giang Nam, lão tiện nhân chỉ lo ở trong phòng thương tâm, phòng bếp bên kia có vẻ lơi lỏng, người đệ đã an bài, dược cũng đã chuẩn bị xong, chỉ chờ đại ca lên tiếng thôi!”