Phong Thanh Thanh vốn thừa hưởng sự thông tuệ, cứng cỏi từ mẫu thân mình, vừa nghe lời nói của Phong Viễn Hoài nên cười đáp trả: “Đại ca nói phải, hiện giờ phụ thân bệnh nặng trên giường, muội trở về vốn là hầu bệnh phụ thân, giúp các ca ca gánh một phần công việc cũng là việc nên làm. Nói đi cũng phải nói lại, ban ngày các ca ca bận rộn công vụ, đêm về cũng không có nhiều thời gian để chăm sóc phụ thân, thế nên muội bèn nghĩ sẽ ở nhà lâu một chút, ít nhiều giúp các ca ca vì phụ thân tẫn hiếu.”

Ý nàng muốn nói là đừng có ở nơi nay hát tuồng một thân hiếu tử nữa, các ngươi có đức hạnh gì ta đều biết rõ ràng. Việc các ngươi vội không có thời gian đến viện hầu hạ phụ thân nên mỗi lần đến đều qua qua quýt quýt vốn chẳng có quan hệ gì đến ta. Đừng có đem ta gộp chung với các ngươi.

Phong Viễn Hoài nghe Phong Thanh Thanh nói, nhất thời cười xấu hổ, Phong Luân Viễn cũng mang dáng vẻ tức giận không kể xiết.

Tô Ngọc Dung xem bọn Phong Viễn Hoài diễn đủ, cũng lười cãi nhau với bọn chúng liền không kiên nhẫn xua tay: “Được rồi, được rồi, người cũng đã gặp, các ngươi cũng nên trở về, không có việc gì cũng không cần đến đây thỉnh an, ồn ào đến phiền.”

“Vâng.” Phong Viễn Hoài thưa rồi vội vàng đứng lên, trước khi đi còn nhìn Phong Thanh Thanh khách khí nói: “Muội muội ở nhà, nếu có yêu cầu gì cứ đến nói với đại tẩu, không phải ngại phiền hà, đều là người một nhà cả.”

Phong Thanh Thanh gật đầu cười cười: “Đa ta ý tốt của đại ca, ta nhất định sẽ nhớ kĩ.”

Phong Viễn Hoài thấy nàng hòa hoãn, có chút ngoài ý muốn, liền dẫn theo một đám người trở về.

Người đã đi xa, Tô Ngọc Dung mới hừ hừ nói: “Ở nơi này trưng bộ dáng đương gia cái gì chứ, còn nói có việc gì có thể tìm bọn họ, ta khinh! Tìm bọn chúng sao?”

Phong Thanh Thanh nghe vậy cười ngồi cạnh người nàng, bóp vai cho nàng cười: “Nương, mọi người đều nói người là lão ngoan đồng, hôm nay thì con đúng là tin rồi, chẳng qua người ta khách sáo đôi câu, ngài nghe là được rồi, chả lẽ tin là thật sao?”

Tô Ngọc Dung hừ hừ nói: “Ai tin? Ta chỉ không quen nhìn hắn tự coi bản thân là đương gia, ghê tởm!”

Phong Thanh Thanh cười bất đắc dĩ: “Được rồi được rồi mà nương, đừng bởi vì mấy thứ không liên quan đó làm hỏng tâm tình, chúng ta mau ăn cơm thôi!”

trên bàn cơm, Phong Thanh Thanh nhìn toàn là món mình thích ăn, cảm động ướt hốc mắt, cúi đầu lặng lẽ lau, sợ làm Tô Ngọc Dung đau lòng.

Tô Ngọc Dung chỉ lo giới thiệu các món ăn với cháu ngoại, không để ý động tác đó của nữ nhi. Lúc Thanh Thanh đứng dậy, nàng nghi hoặc hỏi: “Ăn cơm chưa xong con định làm gì?”

Phong Thanh Thanh bĩu môi nhìn bên trong, nhỏ giọng nói: “Con đi vào thăm một chút rồi ra ngay!”

Tô Ngọc Dung hừ một tiếng: “Xem lão già đó làm gì? Ăn xong rồi hẵng thăm.”

Kim Trường Tiêu nhìn bà ngoại, lại nhìn mẫu thân, hắn nên nghe ai đây?

Phong Thanh Thanh không muốn mẫu thân không vui, nghĩ nghĩ liền thuận theo ý của Tô Ngọc Dung ngồi xuống: “Vậy cơm nước xong mới đi thăm”.

Tô Ngọc Dung cao hứng, gắp một chiếc bánh bao nhân thit cho nàng: “Đây là món ngươi thích ăn, ngươi nếm thử xem có đúng mùi vị trước kia không?”

Tiểu Lương đến giúp Phong Vu Tu ăn cơm, nhìn trên bàn có món thịt hắn thích ăn nhất, thấy Lão phu nhân tâm tình có vẻ tốt, gan lớn nhờ Hòe Nhi gắp một miếng, thấy Lão phu nhân cũng không lộ ra vẻ bất mãn, nhẹ nhàng thở ra một hơi rồi bưng đồ ăn vào nhà.

Phong Vu Tu lại không muốn ăn uống gì, Tiểu Lương đút gì, ăn gì thì cặp mắt cũng chỉ nhìn chằm chằm nóc nhà, không đảo lấy một lần.

Hắn biết rắng chút nữa cơm nước xong, hẳn nữ nhi sẽ tới thăm mình, tâm tình hắn vô cùng phức tạp.

Nghe nói cháu ngoại cũng tới, lớn lên trông rất tuấn tú, mà ở trong đầu hắn chỉ có thể tìm được hình bóng mơ hồ của một tiểu hài đồng.

Nhắm mắt nghĩ lại, hắn tự thấy mình không còn mặt mũi nào gặp nữ nhi …..

Dùng bữa xong, uống thêm ly trà tiêu thực, Tô Ngọc Dung mới nhìn nữ nhi, nâng cằm hướng trong phòng: “Ngươi đi đường xa vất vả, lại mệt mỏi cả ngày, vào thăm lão già kia một chút rồi trở về nghỉ ngơi đi.”

Lúc này Phong Thanh Thanh mới cười mang theo nhi tử đi vào trong phòng.

Vừa mới xoay người, Kim Trường Tiêu liền nhỏ giọng hỏi: “Nương, con có phải quỳ xuống dập đầu không ạ?”

Phong Thanh Thanh nghe vậy liền quay đầu liếc hắn: “Xem ra con rất thích dập đầu nhỉ?”

“Con ….” Kim Trường Tiêu bị ánh mắt như nhìn thằng ngốc của mẫu thân kích thích, không dập đầu thì không dập đầu, mẫu thân châm chọc con làm gì ….. Quá mất mặt.

Trong phòng có hai nha hoàn đang đứng mép giường, vừa nhìn thấy Phong Thanh Thanh mang theo Kim Trường Tiêu đi vào liền thức thời đi ra ngoài.

Phong Vu Tu nghe tiếng bước chân ngày càng gần, trong lòng khẩn trương khẽ run, nhưng vẫn chậm rãi chuyển ánh mắt qua nhìn hướng người tới.

Phong Thanh Thanh nhiều năm chưa gặp phụ thân. Thời khắc nhìn thấy lão nhân nằm trên giường, nàng thấy thật xa lạ, người đó hoàn toàn không giống với người phụ thân luôn lạnh lùng trong trí nhớ của nàng. không còn dọa người, không lạnh lùng, không cao ngạo, bây giờ người đó giống như một người bình thường già đi, chỉ là một lão nhân với ánh mắt tang thương, yếu ớt, nhu hòa.

Nhu hòa?..... Đây là lần đầu tiên Phong Thanh Thanh nhìn ánh mắt của Phong Vu Tu mà có cảm giác này. Trong chớp mắt, nàng cảm thấy bây giờ hắn mới giống một phụ thân.

Một phụ thân chân chính mà không phải là một danh xưng lạnh băng.

“……A”. Phong Vu Tu há mồm nhẹ nhàng hô một tiếng: Thanh Thanh.

Nhưng hắn biết, nàng nghe không hiểu, nhưng hắn vẫn muốn kêu một tiếng, hắn muốn nàng biết hắn nhớ rõ nàng.

Phong Thanh Thanh không hiểu sao lúc này thấy khó chịu, rõ ràng nàng hận ông ta, trên đường đến đây nàng còn tính dù nhìn thấy bộ dáng đáng thương của ông ấy cũng không vì thế mà khổ sở, bởi vì ông ta không xứng.

Vậy mà lúc này, chỉ bởi một ánh mắt cẩn thận lấy lòng của ông ta, nàng cư nhiên thấy ông ấy hiện tại thật đáng thương.

Kim Trường Tiêu nhìn mẫu thân mắt đỏ hoe, trong lòng khẽ thở dài, tiến lên một bước, cúi thấp người vái chào Phong Vu Tu, cười nói: “Tôn nhi Trường Tiêu gặp qua ông ngoại.”

“A a.” Phong Vu Tu nhìn Kim Trường Tiêu, thấy đứa nhỏ này với mình có vài phần tương tự, trong lòng vô cùng cao hứng, lại kêu hai tiếng: “A a.” _________Hài tử ngoan, mới tới đừng vội đi, ở lại thêm vài ngày nữa.

Phong Thanh Thanh nghiêng người, thở sâu, lúc này mới xoay người lại, chậm rãi ngồi ở mép giường nhìn Phong Vu Tu: “Phụ thân, bây giờ người nằm như vậy, không thể động, không thể nói, người nghẹn khuất không? KHổ sở không?”

“……. A ngô”. Phong Vu Tu nhìn nàng: không khổ sở, không nghẹn khuất, đây đều là mệnh của ta.

Phong Thanh Thanh cười cười, rũ mắt nhìn: “Người còn nhớ không, khi đó con còn nhỏ, có một lần con nhờ người bắt bướm giúp con?”

Bắt bướm…… Ánh mắt của Phong Vu Tu chợt mê man: không nhớ rõ, có việc như vậy sao?

Phong Thanh Thanh nhìn ánh mắt mê man của hắn liền biết căn bản hắn không nhớ. Nhưng việc đó giống như một chiếc gai, cắm ở trong lòng nàng gần ba mươi năm, thật buồn cười? Nàng vì chuyện đó đau khổ nhiều năm như thế, vậy mà ông ta lại quên hoàn toàn…….

“A a…….” Ánh mắt Phong Vu Tu khẩn trương nhìn Thanh Thanh. Tuy ta không nhớ rõ, nhưng ta biết trước kia ta đối xử không tốt với con, ta thừa nhận là ta sai rồi, ta không nên vì chán ghét mẫu thân con mà giận chó đánh mèo với con.

Thở sâu, Phong Thanh Thanh cố giữ cho nước mắt không chảy ra, nhìn hắn cười cười: “Nếu người không nhớ thì con cũng nên quên chuyện đó đi.” Cũng là tha cho chính mình.

Nàng đứng lên, hành lễ với Phong Vu Tu: “Nữ nhi trở về, sẽ ở nhà lâu hơn mấy ngày bồi mẫu thân, sẽ khuyên mẫu thân không đánh người nữa.” Nói xong bèn xoay người đi ra ngoài.

Kim Trường Tiêu đi chậm hơn một bước, đi không được bao xa lại quay đầu nhìn ông ngoại đang nằm trên giường, nhìn ông ngoại không thể cử động, không thể nói, chính là một kẻ tàn phế …….

Hắn kéo ống tay áo của Phong Thanh Thanh, vẻ mặt đau khổ nói: “Nương, con thấy kì thật ông ngoại cũng rất đáng thương…….”

Phong Thanh Thanh quay đầu nhìn nhi tử, lau khóe mắt ướt át, cười sờ đầu hắn: “Cho nên ta quyết đinh, về sau không hận ông ta nữa.” Vì một người chưa từng để mình ở trong lòng mà hận mà rơi nước mắt, không đáng.

Phong Vu Tu nằm bên trong, nghe thấy câu nói kia _______ về sau không hận ông ta _____ trong lòng như bị một tảng đá đè nặng, rất khó chịu.

Tác giả có lời muốn nói: Huyết mạch, có đôi khi không thể hoàn toàn hận được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play