Editor: Khánh Huyền

A Thúy đối với việc bồn tắm chuyển từ lớn thành nhỏ cũng hoàn toàn không phản đối, nàng cũng khôngphải không tắm không ăn cơm, chỉ là không súc miệng không ăn cơm thôi.

Đối với việc chỉ cần dùng một chút tiểu pháp thuật là toàn thân trên dưới vĩnh viễn duy trì cảm giác thanh khiết của thần tiên, đi tắm cũng không phải việc bắt buộc phải làm. Tuy nhiên nhiều thần tiên vẫn có thói quen tắm rửa, nhưng đa phần là để thân thể dễ chịu, ổn định cảm xúc, thuận tiện hấp thu linh khí trong nước. Thanh Vinh mỗi ngày mang muội muội ra suối nước nóng cũng là vì cơ thể muội muội thuộc tính thủy, tiếp xúc nhiều vật linh khí hệ thủy đối với nàng ngày sau rất nhiều hữu ích.

Như vậy đối với thần tiên chuyện tắm rửa bị loại khỏi những chuyện cần làm hàng ngày, hơn nữa trừ bỏ những người tham ăn ( ví dụ như Nam Ương, sau này là A Thúy.......) Đại đa số người trong tiên giới hàng ngày chỉ uống chút tiên lộ, nhiều nhất là ăn chút linh quả. Cho nên súc miệng? Đó là cái quỷ gì?

Căn cứ vào nguyên nhân trên, A Thúy trừ trước đến nay rốt cuộc không thể đánh răng rồi, nàng lại không có biện pháp biểu đạt, cho nên mỗi lần chỉ có thể tranh thủ lúc tắm rửa buổi sáng để súc miệng. Liền như vậy tạo cho Thanh Vinh ấn tượng với nàng “không tắm rửa sẽ không ăn cơm.”

Thầy giáo dạy trẻ của xà tộc thật ra có mang đến nước súc miệng cho răn sơ sinh, còn mang thêm hai quyển sách “Làm thể nào để bảo bảo yêu quái có khoang miệng thanh khiết” hay “Rắn mẹ chia sẻ mộttrăm bí quyết giúp rắn con ngừng khóc.” Nước thuốc kia có chút gay mũi, khứu giác rắn sơ sinh lại vô cùng non nớt mẫn cảm, phàn lớn sẽ bị kích thích mà khóc nỉ non không ngừng.

Sau này Thanh Vinh có xem qua, ân hận làm muội muội chịu khổ, vì thể mỗi ngày rắn con ăn xong liền làm phép, thế là anh trai không bao giờ lo lắng nàng về sau sẽ bị sâu răng!

Đến nỗi vì muốn giúp rắn con thói quen vệ sinh răng miệng, Thanh Vinh không ngại cả đời vì muội muội thi triển pháp thuật, thuật tiện có thể xem xét răng nanh nho nhỏ trăng trắng của nàng cùng đầu lưỡi nộn nộn, đặc biệt là vách tường khoang miệng màu phấn hồng, quả thực không thể đáng yêu hơn! Mỗi lần hắn đều không nhịn được mà xem qua xem lại.

Đến nỗi A Thúy, nàng vẫn luôn cho rằng mỗi lần ăn gì xong, việc tiểu long niết mặt nàng khiến nàng hà mồm là trò chơi dị giới sau khi ăn xong.

Ở trong thùng gỗ nhỏ bơi ba vòng, A Thúy đã bị Thanh Vinh bế ra khỏi nước. Nhưng sau khi lau khô rắn nhỏ hắn cũng không thoa lem mát xa như trước, mà bưng bát cháo ấm đến bên con rắn, đem cháo đặt lên bàn rồi cố định nàng trong ổ, một bên đút cháo cho nàng, một bên dùng thuốc kem mát xa cho nàng.

A Thúy nhìn cháo ngon đến híp hai mắt, đầu nhỏ lảo đảo lắc lư.

Tắm rửa có người hầu hạ, ăn cơm có người hầu hạ, vảy cùng da có người giúp đỡ chăm sóc, còn có thể hưởng thụ tiểu mỹ nhân mát xa ( tuy rằng tất cả đều là một người....)

Sinh ra làm rắn a, sao lại có thể thoải mái như vậy!

một thời gian sau, A Thúy có thể xử lý ăn hết lượng cháo gấp đôi trước kia, thậm trí ăn xong còn há mồm chờ tới bữa tiếp theo. Hoàn toàn không giống trước kia, chỉ cần ăn no là có thể tự động rời ổ ra chơi nơi khác, đem trai trai đang giơ muỗng kỳ vọng nhìn nàng vứt ra sau đầu.

Thanh Vinh thật vui vẻ nhìn muội muộ ngoan ngoãn ăn cơm, nhưng ăn nhiều cũng không tốt. hắn xem xét bụng nhỏ của nàng, đã cảm thấy có chỗ phình phình, tuy rằng không muốn, nhưng vẫn chậm rì rì thu hồi ánh nhìn chăm chú vào yết hầu nàng, nhịn đau bỏ qua ánh mắt chờ mong của nàng, buông muỗng đem chén cháo đi.

Thấy thế, A Thúy tiếc nuối mà cuốn cuốn cái đuôi. Kỳ thật nàng đã ăn no căng, nhưng đại khái là do nàng đã lớn lên một ít, thế nhưng cháo hôm nayso với trước kia phong phú không ít, hương vị cũng tươi ngon hơn nhiều, hoàn toàn không dừng được.

Nhin toàn thân rắn đều lộ ra “Ta thực thất vọng”, Thanh Vinh nghĩ nghĩ, lấy ra vỏ rắn xanh biếc đựng trong hộp lưu li dỗ nangfvui vẻ: “Bảo bảo mau xem, đây là cái gì?”

A Thúy vừa nhìn thấy hộp lưu li rất chờ mong, không biết trong cái hộp đẹp như vậy có cái gì tốt! Kết quả Thanh Vinh mở ra....

Mẹ ơi! Có rắn!

A Thúy theo bản năng “Vèo” một chút lui xa, thấy ánh mắt khó hiểu của tiểu shota, mới phản ứng bản thân hiện tại chính là rắn......

Lại nhìn xem kỹ con rắn lục không nhúc nhíc, di? Xanh đến mức quen mắt?

Ánh mắt từ trên xuống dưới nhìn qua nhìn lại vài vòng, lại nhìn chằm chằm cái đuôi thúy lục sắc kia trong chốc lát, giống như.....Chính là nàng? Cái đuôi tiêm ở mặt trên chừng ba tấc có một vòng vảy lớn hơi nghiêng lại, ây, đúng rồi, đó chính là nàng.

không thể trách nàng, sinh ra đến bây gờ không ai cho nàng soi gương, cho nên nàng chỉ có thể bằng mỗi lần nhàm chán nhìn đuôi nhận ra vỏ rắn lột của chính mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play