Sau khi bắn ra một phát pháo giả không đạn, Ngân Dực cấp tốc rời đi. Đối phương cũng không chịu bỏ qua như vậy, theo sát không nghỉ từ phía sau. Trong đó có hai chiếc bỗng nhiên cất cao lên, mơ hồ như muốn hình thành tư thế vây quanh.
"Ồ ồ ồ!" Ngân Dực kêu to, "Sắp bị bao vây rồi, ngài thật sự không cân nhắc để tui oanh một pháo sao?"
Aldrich thẳng thắn không để ý tới nó, mở ra tinh đồ, nhanh chóng tìm tòi.
Đây là một quặng mỏ tinh đã bị vứt bỏ, thông thường sẽ không có nhân loại đóng giữ ở nơi này. Sau khi đưa ra kết luận, Aldrich trong lòng đã định.
"Được, không có ai. Ngươi chạy nhiều thêm vài bước đi."
"Hở một chút là chạy, suốt ngày chỉ biết chạy." Ngân Dực không chút khách khí oán giận, "Một pháo bắn ra, lưu lại một người sống, cầm đao chỉ tới, còn không hỏi được cái gì à?"
Aldrich: "..."
"Hiệu suất! Ngài có hiểu hiệu suất là gì không?"
Aldrich vừa nhìn bản đồ vừa cấp tốc di chuyển khỏi phát pháo của đối phương, một bên còn muốn làm ra bộ dáng lảo đảo không có lực, hoàn toàn muốn che dấu Ngân Dực.
Quặng mỏ tinh không lớn, nếu như Ngân Dực khai hỏa toàn bộ hỏa lực mà nói, phỏng chừng chỉ có thể chạy một vòng trong mười giờ. Bất quá, lúc này ý định của Aldrich chính là chuồn khỏi đối phương, thỉnh thoảng còn muốn thể hiện điệu bộ lảo đảo mà tránh khỏi kiếm laser hoặc roi hợp kim bổ tới của đối phương. Bốn chiếc cơ giáp triền đấu nửa ngày, nhưng đã chạy được mấy nghìn ki-lô-mét.
Một chiếc cơ giáp của đối phương quả nhiên như Aldrich đã dự đoán, dưới vài vòng triền đấu, động tác bắt đầu chậm lại, vũ khí dần dần mất đi tính ác liệt.
"Được rồi được rồi, chạy một hồi nữa rồi thu tay lại." Aldrich rốt cuộc cũng lên tiếng đánh gãy Ngân Dực đang cằn nhằn liên miên. Trong không gian không có tiếng ồn ào của Ngân Dực, Aldrich cảm thấy trời đất đều là một mảnh yên tĩnh.
Nhưng loại yên tĩnh này không duy trì được ba giây, anh liền nghe được Ngân Dực nói: "Ồ ồ ồ, Omega đáng yêu kia dường như đã tỉnh dậy rồi."
Aldrich vừa chú ý cơ giáp của Tinh Đạo, di chuyển để tránh khỏi công kích của đối phương, vừa mở máy kiểm soát khoang trị liệu kia lên.
Chu Cẩn vừa quan sát bốn phía vừa âm thầm liếm răng, trên người đổ từng trận mồ hôi lạnh. Không thể không nói, bản thân lần này thật bất cẩn. Ý định của cậu bất quá chính là giả bộ bất tỉnh, để đối phương tự bại lộ thân phận của mình. Nhưng cậu thiên tính vạn tính, không nghĩ tới Aldrich lại bỏ cậu vào khoang trị liệu.
Nếu là tình hình khẩn cấp, rõ ràng tiện tay ném cậu đi là tốt rồi mà!
Tiến vào khoang trị liệu thì kiểu nào cũng cần phải tiến hành kiểm tra quét hình toàn thân. Vì muốn cơ giáp không phát hiện rằng cậu giả bộ bất tỉnh, Chu Cẩn không thể không thả lỏng thần kinh, bình phục tâm tình, không nghĩ tới bản thân lại bình thản như vậy, cư nhiên thật sự ngủ thiếp đi.
"Mình thật là ngu chết đi được, chậc!" Chu Cẩn ghét bỏ chính mình, "Đại khái ngay cả trùng thú cũng lười cắn một cái." Cậu ngắm nhìn xung quanh, trên mặt lộ ra đường nét hồn nhiên và hoang mang, người ngoài một chút cũng không thể nhìn ra cậu đang triệt để phỉ nhổ bản thân trong lòng.
Aldrich tranh thủ liếc mắt nhìn Chu Cẩn. Chu Cẩn đang đánh giá bốn phía, nhìn kiểu nào cũng ra mười phần là một chú cừu con vô hại.
Tinh Đạo hiển nhiên đã đến lúc giương cung hết đà, chiếc cơ giáp thứ ba đã có biểu hiện khi nguồn năng lượng không đủ dùng. Chiếc cơ giáp dẫn đầu kia bỗn nhiên rút lại kiếm laser, nhanh chóng đưa ra nòng pháo nhắm thẳng vào Ngân Dực.
"Ồ ồ ồ, lại muốn phát đại chiêu rồi!"
Chu Cẩn trong máy giám sát lập tức lộ ra vẻ mặt kinh ngạc tìm kiếm.
"Ngươi không giấu giọng?"
"... Quên mất."
Aldrich xoay người một cái để tránh né đạn pháo của đối phương, vừa muốn mắng Ngân Dực hai câu lại phát hiện đối phương đang điều khiển nòng pháo hoả lực toàn bộ đánh tới.
Aldrich lập tức nghiêng về phía sau nhanh chóng tránh né. Lúc tia hỏa thạch kia được bắn ra, chiếc cơ giáp đó cư nhiên kéo ống pháo khác từ trên vai xuống rồi ném tới, mục tiêu nhắm thẳng vào buồng lái.
Khoảng cách thực sự quá gần, Aldrich không thể không nhấc cánh tay phải lên để che chắn, tay trái nhanh chóng móc ra một cây đao chủy ngắn lao về phía ống pháo. Cho dù phản ứng kịp lúc, đem ống pháo chặt đứt nhưng tay phải của Ngân Dực vẫn bị trúng một cú.
"A! Tui trúng đạn!"
Aldrich nhíu nhíu mày, một đao đâm xuống mặt đất, dựa vào độ ma sát của đao và mặt đất mà khống chế quán tính trượt về phía sau: "Không đúng, kiểu đấu pháp này không phải của Tinh Đạo. Bắt lấy hắn!"
Cơ giáp ổn định lại thân hình sau khi ống pháo bị ném đến một chỗ cách đó không xa, đang muốn quay đầu lại tìm đã thấy cơ giáp màu bạc vẫn luôn trốn tránh bỗng nhiên đằng đằng sát khí vọt tới. Trực giác của hắn không tốt, nhưng còn chưa kịp phản ứng, đối phương đã dùng tay phải triệt để đánh ngốc đầu cơ giáp, ảnh hưởng cực lớn khiến hắn chỉ cảm thấy mắt nổ đom đóm. Còn chưa kịp thở xong một hơi, trong buồng lái liền lâm vào một mảnh tối tăm.
Cơ giáp chỉ kịp nói: "Nguồn năng lượng trong kho đã!" liền triệt để không một tiếng động.
"Không thể được!" Trong lòng hắn nghĩ.
Nhưng mà chẳng kịp chờ hắn làm rõ manh mối, một trận âm thanh kim loại bị xé rách liền vang lên ở bên tai, thẳng thắn đem lỗ tai của hắn chấn động để ngứa ngáy. Sau đó, một bàn tay cơ giáp màu bạc khổng lồ duỗi vào, mục tiêu chuẩn xác một phát đã bắt được hắn, đem hắn từ ghế tựa trong buồng lái lôi ra ngoài.
"Không!"
Cơ giáp nhìn hắn với đôi mắt không mang theo bất kỳ tâm tình gì, con ngươi màu đen được tạo thành bởi nghìn vạn máy dò cảm ứng thị giác. Người bị vây trong lòng bàn tay của cơ giáp rất rõ ràng, phía sau đôi mắt đó, nhất định là có người đang lạnh lùng nhìn chăm chú vào hắn.
"Ngươi là muốn tự mình nói, hay là chờ ta đem ngươi bóp nát?"
"..."
"Ngươi phải biết, sau khi bóp nát xong, lấy một ít mô, mang về, ném vào trong máy phân tích, không quá ba giờ liền biết hết thảy tư liệu về ngươi, cũng không cần chính miệng ngươi nói."
Nam nhân bị chộp trong lòng bàn tay bỗng nhiên giương lên một nụ cười cực kỳ khó cói: "Vậy mày liền thử xem đi."
Khóe miệng Aldrich giật một cái. Anh đương nhiên không thể thật sự bóp nát người này, thật sự quá máu me, không phù hợp với phương thức làm việc mỹ miều của anh. Bất quá uy hiếp mới vừa nói ra khỏi miệng vậy mà cư nhiên bị đối phương coi rẻ, không khỏi cảm thấy một hơi chặn ở ngực. Huống chi bên cạnh còn có thứ đang thêm mắm dặm muối: "Ơ! Hắn coi rẻ ngài kìa!"
"Trở về liền hủy đi ngươi." Aldrich mặt không hề cảm xúc, thu tay lại, thấy người trong tay diễn một vở lợn chết không sợ bỏng nước sôi, bỗng nhiên nở nụ cười.
"Bất kể là liên bang hay đế quốc, mỗi người từ lúc vừa ra đời đều sẽ bị chiết xuất gien, tạo thành một biệt mã có một không hai. Ngươi đã không sợ vậy cũng rõ ràng ngươi không phải người của liên bang hay đế quốc. Như vậy, người của Tinh Đạo nhỉ?"
Đối phương lộ ra đôi mắt đầy lệ khí liếc nhìn Ngân Dực.
"Không phải Tinh Đạo." Aldrich chậm rãi nói, "Đám người Tinh Đạo kia xem tiền như mạng. Ống pháo này, dáng dấp bảy phần mười là hàng mới, mặc dù bên ngoài che phủ thiết kế của Tinh Đạo, nhưng thật ra lại là hàng thượng phẩm. Bọn chúng cam lòng rút ra đập người à?"
"Thật kỳ quái. một tên không phải là Tinh Đạo cũng không phải là nhân loại có thân phận hợp pháp..."
Adrich thỏa mãn nhìn đối phương biến sắc, nhưng còn chưa đắc ý được bao lâu thì mặt của người kia như là bị mất đi chống đỡ, chậm rãi bắt đầu trở nên vặn vẹo, sau đó sụp đổ. Ngay sau đó Aldrich liền phát hiện, không chỉ là mặt, toàn thân của hắn đều đã xẹp xuống, phảng phất như bong bóng trước khi được thổi phồng.
Aldrich trợn mắt ngoác mồm nhìn tất cả những thứ này, bỗng nhiên Ngân Dực kêu to: "Mau ném hắn đi, tay của tui!"
Anh theo bản năng hơi vung tay, "người" đang cầm trong tay hóa thành một thác nước bị văng ra ngoài. Anh lập tức phát hiện, tay phải đã bị ăn mòn thành một hố cạn.
Aldrich lại dùng sức vẫy tay mấy lần, để chắc chắn chất lỏng gây tàn phế bị văng đi hết, lúc này mới cau mày khó tin nhìn lòng bàn tay.
Với kỹ thuật hiện tại của đế quốc, khâu chế tạo cơ giáp đã quá thành thục, đặc biệt là trong việc chọn lựa vật liệu. Vì đang đấu tranh với trùng tộc mà lại sợ sẽ bị hòa tan bởi nọc độc, tính năng phòng axit và ăn mòn càng trở nên quan trọng nhất. Ngân Dực được chế tạo riêng bởi một lão sư thiết kế cơ giáp của đế quốc, càng không cần phải nói vật liệu đều là những thứ tốt nhất. Cho dù là đinh ốc cũng đã trải qua ít nhất năm lần xử lý chống phân hủy.
Adrich nhìn vết tích bị ăn mòn trên tay Ngân Dực, lông mày vắt thành một đoàn. Ngân Dực rít gào: "A! Tàn phế rồi! Ngài tuyệt đối đừng vứt bỏ tui đâu!"
"..."
"Nói đi, sẽ không vứt bỏ tui! Cũng đừng nghĩ đến việc đem tui đưa vào trạm tái chế!"
Gân xanh trên trán của Aldrich không nhịn được mà nhô lên. Lúc anh đang muốn bạo phát, một giọng nói rụt rè truyền đến: "Tang Kỳ tiên sinh, đây là cơ giáp của anh?"
"Ơ!" Ngân Dực duỗi ra một dây thần kinh, nhỏ giọng thầm thì bên tai Aldrich, "Omega đáng yêu của chúng ta tới rồi kìa."
Aldrich đem dây thần kinh vỗ xuống đất, chậm rãi đáp lời: "Đúng thế. Thân thể của cậu thế nào?"
"Há, tôi cảm thấy tốt lắm rồi, rất cảm ơn anh." Đôi mắt của Chu Cẩn xoay tròn chuyển loạn, "Thật thần kỳ. Đây vẫn là lần đầu tiên tôi đi vào bên trong một cơ giáp. Tôi có thể nhìn không?"
"Có thể." A, thật sự là một bảo bảo hiếu kỳ. Aldrich làm ra thủ thế tùy ý người.
Ngân Dực là cơ giáp cấp S. Sau khi kết nối dây thần kinh với nhau, Aldrich có thể trực tiếp dùng giá trị tinh thần để khống chế. Trên bàn điều khiển ngoại trừ những nút lệnh bắt buộc phanh lại thì hầu như không còn gì khác. Thừa dịp Chu Cẩn tò mò nhìn trái phải, dây thần kinh của Ngân Dực bò lên vai Aldrich, thấp giọng giựt dây bên tai của anh: "Ngài nhìn Omega này, tui đã quét hình qua, tố chất thân thể tương đối khá. Hơn nữa người ta vẫn còn là vị thành niên, điều này có nghĩa là vô cùng đơn thuần và dễ lừa. Ngài có muốn lừa gạt một chút thử xem sao không?"
Aldrich một phát bắt được dây thần kinh, quấn lại hai ba lần, gọn gàng cột một gút.
Ngân Dực chưa từ bỏ ý định, ghé vào lỗ tai còn lại của anh tiếp tục đầu độc: "Ngài có thể nghĩ rõ hơn. Với xú thanh danh của ngài, muốn có được nửa kia, ngoại trừ dựa vào lừa gạt ra thì ngài còn phương pháp nào tốt hơn nữa à?"
Aldrich mặt không biến sắc đem con ruồi bên tai nắm một cái: "Antaro, cậu muốn về nhà không?"
Chu Cẩn sửng sốt một giây, lúc này mới phát hiện đối phương là đang gọi mình. Cậu xoay đầu lại từ trước bàn điều khiển, mừng rỡ nói: "Thật sự? Kia vậy cảm ơn anh."
Aldrich nắm lấy dây thần kinh rồi đi đến trước bàn điều khiển, giả vờ giả vịt điểm mấy chỗ, đem tinh đồ mở ra. Anh chỉ vào một địa điểm: "Chúng ta đang ở đây." Sau đó tay trượt đi, chỉ đến một vị trí cách đó khá gần, "Thiên Nga Tinh ở đây. Khoảng cách không xa, hai giờ liền có thể tới nơi."
Hai mắt Chu Cẩn tỏa sáng: "Tang Kỳ tiên sinh, tôi có thể ở đây nhìn anh điều khiển cơ giáp không?"
"Tôi bảo đảm sẽ không gây thêm phiền phức!" Chu Cẩn giơ một tay lên phát thệ.
Aldrich ho nhẹ một tiếng. Ngay cả một người vô tri cũng biết phương thức điều khiển cơ giáp có nhiều đẳng cấp khác nhau. Anh vừa nãy làm một bộ thao tác này nọ chính là vì che giấu rằng Ngân Dực là cơ giáp cấp S. Nếu để cho Antaro nhìn anh điều khiển, như vậy trừ khi là cậu kém thông minh, bằng không sự tình của Ngân Dực chính là làm sao cũng không dối gạt được.
Ngân Dực uốn éo trèo lên tay của Aldrich: "Để tui biểu diễn kỹ năng của mình đi, e rằng sang năm ngài có thể sẽ có hài tử đó."
Aldrich lại một lần nữa dùng sức nắm lấy nó: "Cái này có chút khó khăn, từ lúc đầu buồng lái của tôi đã thiết kế theo kiểu không có chỗ ngồi cho người quan sát. Cậu nếu ở lại khoang này thì sẽ không có chỗ ngồi đâu."
Ánh sáng trong mắt của Chu Cẩn dần ảm đạm, bộ dáng phi thường thất vọng: "Vậy, Tang Kỳ tiên sinh, tôi nên đi đâu đây?"
Hình ảnh trước mắt của Aldrich, thu lại tinh đồ, mở ra cảnh sắc ngoài cơ giáp: "Tôi mang cậu đi."
Chu Cẩn hiếu kỳ liếc nhìn, kinh ngạc nói: "Tang Kỳ tiên sinh, cơ giáp của anh bị hỏng."
Aldrich tự nhiên biết rằng cậu đang nói đến bàn tay kia của Ngân Dực, nó đã bị một chất lỏng không rõ nguồn gốc ăn mòn đến độ thấy được cái hố.
"Ừ, mới vừa rồi chúng ta bị đuổi giết, bị hỏng trong lúc tranh đấu." Anh vừa nói vừa dẫn Chu Cẩn đi ra khỏi buồng lái.
Trên mặt Chu Cẩn lộ ra thần sắc kinh khủng: "Vậy bây giờ chúng ta đã an toàn rồi?"
"Đương nhiên, yên tâm đi." Omega thật sự là giống loài thiếu thốn cảm giác an toàn. Aldrich luôn phải an ủi Chu Cẩn mãi, sau đó mang cậu thả vào trong khoang trị liệu.
"Cậu cứ ngồi ở đây đi, đem dây an toàn buộc lại." Sau khi Aldrich xác nhận Chu Cẩn đã mang xong dây an toàn mới rời khỏi phòng.
Ngân Dực lập tức giãy dụa từ trong tay của anh rồi nhảy ra: "Nghiêm túc đó, ngài có thể nói với y rằng ngài đã thiết kế kiểu lái tự động, sau đó còn nhân cơ hội bồi dưỡng tình cảm với người ta nữa chứ."
Trên mặt Aldrich lộ ra một nụ cười mê người: "Tay của ngươi, còn muốn hay không muốn?"
Ngân Dực lập tức ngậm miệng. Aldrich đi đến buồng lái, một lần nữa mở ra tinh đồ và điều chỉnh lộ tuyến tự động: "Đi đến Thúy Vi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT