Chu Cẩn thật ngại ngùng quay đầu cười cười với bọn họ, trên mặt là một mảnh thất vọng: "Tôi vốn tưởng rằng có thể đạt đến khoảng cách năm mét..."

"Đây rốt cuộc là thứ gì?" Matthew hòa ái cười nói.

"Súng phun nước a." Chu Cẩn hào phóng đem súng đưa tới, "Bởi vì vốn là không điều chỉnh được khoảng cách và sức đẩy, cho nên muốn tìm Dịch Minh đại sư giúp tôi nhìn một chút."

Matthew nhận lấy cây súng, tiểu hòa thượng trên tay cầm lộ ra nụ cười xán lạn và một chiếc răng cửa trong suốt, ông đem vòi phun hướng phía dưới thử bóp cò, nhưng cái gì cũng không phun ra được.

Chu Cẩn tiếp tục giải thích: "Nếu như khoảng cách thiết kế quá xa, sức đẩy liền sẽ rất lớn, nếu nước phun vào mấy bạn nhỏ e rằng sẽ rất đau. Thế nhưng nếu sức đẩy nhỏ, tầm bắn liền sẽ rất ngắn. Tôi vẫn luôn rất khổ não..."

Matthew đem súng lật tới lật lui nhìn mấy lần: "Bài tập của hệ cơ khí?"

"... Có thể tính là vậy." Ngữ khí của Chu Cẩn rõ ràng do dự.

Matthew rốt cuộc đem súng phun hoàn trả cho Chu Cẩn: "Làm sao, không phải bài tập à?"

Chu Cẩn một mặt bị làm khó dễ, không tỉ mỉ nói: "Chỉ là giáo sư cho tôi một nhiệm vụ nhỏ, cũng không tính là bài tập chính thức."

"À." Matthew hiểu rõ gật gật đầu, "Tôi nghe nói thời điểm cậu ăn tết từng cùng Michelson giải quyết một vấn đề? Giáo sư cậu nói là hắn?"

Chu Cẩn gật gật đầu, Matthew rốt cuộc không hỏi nữa. Michelson thích nhận việc tư cũng không phải là bí mật, Matthew thuộc về ban điều tra đặc biệt, điểm này đối với ông mà nói càng không phải là tin tức. Chu Cẩn trên mặt như bị làm khó dễ, khiến Matthew tự động giải thích đây là sinh viên giúp giáo sư làm việc tư, rốt cuộc tạm thời cho Chu Cẩn một lối thoát.

Dịch Minh đúng lúc nói chen vào: "Được rồi, Matthew cậu xông đến chỗ này của tôi làm gì?"

"Tìm cậu đàm luận vài lời." Matthew cười đến phảng phất bản thân là bị Dịch Minh thâm tình mời đến, "Còn phải làm phiền cậu phối hợp điều tra."

"Điều tôi biết đã nói hết, tại sao lâu như thế còn chưa tra được chân tướng?"

Matthew nhún vai một cái, đối với sự chế nhạo và bất mãn trong giọng nói của Dịch Minh cũng không để ý: "Hết cách rồi, chuyện lớn như vậy chung quy phải cẩn thận một ít."

Ông nghiêng người sang, ra hiệu với Dịch Minh: "Đi thôi, cùng tôi tâm sự, không chừng cậu mới là người đã lơ là vài chi tiết thì sao?"

Dịch Minh bất đắc dĩ theo sau, một bên còn dặn Chu Cẩn: "Thời điểm cậu đi phải giúp ta khóa cửa. Matthew, cậu phải nói cho tôi làm sao cậu lại mở được khóa của tôi. Tôi chưa bao giờ biết rằng phòng ngự chỗ này của tôi lại thấp đến như vậy."

Matthew đang đi ở phía trước bỗng nhiên dừng lại: "Nhị hoàng tử điện hạ, Chu Cẩn tiên sinh, không ngại không bằng để tôi đến đưa hai người một đoạn đường nhé?"

Cơ hội sẽ tự mình đưa tới cửa, Chu Cẩn biết nghe lời phải đi theo. Aldrich đi ở sau cùng, sâu sắc cảm thấy hôm nay là một ngày không thích hợp để hẹn hò, người không chỉ càng ngày càng nhiều, còn càng khó chơi nữa.

Matthew đem người mang tới phi thuyền của mình, Chu Cẩn và Aldrich kinh ngạc phát hiện mấy người Vạn Nghiệp Vi và Hoàng Duy Tân đều ở đây. Matthew cư nhiên đều đem người tập hợp với nhau.

"Chỗ này của tôi khá nhỏ, hai người tùy ý đi."

Phi thuyền này tựa hồ cũng không phải dùng để chấp hành nhiệm vụ, ngược lại càng giống như một chiếc phi thuyền nhỏ dùng để du lịch, chỉ là thể tích lớn hơn một chút. Còn có một phòng nghỉ ngơi hình tròn được bố trí đến không tồi.

Matthew lại không quản Aldrich và Chu Cẩn, nói với những người khác: "Các vị, đối với từng người, tôi cũng đã điều tra bước đầu, mà rất hiển nhiên, cũng không có tiến triển thực chất gì hết." Matthew dừng lại, nhìn mọi người xung quanh một vòng, tiếp tục nói: "Hoặc là điều tra của chúng ta xảy ra chút sơ suất, hoặc là có một người khác đã cho tên Tinh Đạo kia ăn trước một viên thuốc con nhộng, vì sắp xếp sẽ tra tới cùng là vì nguyên nhân nào, hôm nay không thể không mời các vị đến."

Dung mạo của Matthew rất phổ thông, chỉ nhìn ngũ quan mà nói thì khoảnh khoắc ném vào trong một đám người liền sẽ không tìm được ông. Thứ để phân biệt duy nhất chính là nụ cười trên mặt ông, phi thường ôn hoà, từ lúc Chu Cẩn mới nhìn thấy Matthew đến giờ vẫn chưa hề biến mất, phảng phất như đã khắc lên mặt ông vậy.

Biểu hiện của Matthew phảng phất là một người hiền lành mà ai cũng có thể tìm thấy ngoài đường, một bộ dáng hoàn toàn là vì mọi người mà cân nhắc: "Mọi người cùng nhau đem chuyện đã xảy ra đồng thời nhớ lại một chút, như vậy liền có thể biết rằng chúng ta có đã bỏ sót bất cứ thứ gì hay không."

Đối chứng trước mặt mọi người? Chu Cẩn suy tư, điều tra đã tiến hành chừng mười ngày, đủ để thần kinh mọi người tê dại, hoặc cũng đủ để một số người khác thả lỏng cảnh giác, lúc này đem hết thảy người trong cuộc tập hợp lại, để bọn họ giằng co với nhau hoặc là làm chứng cho nhau, xác thực vẫn có thể xem là một phương pháp tìm kiếm chỗ đột phá.

Chu Cẩn theo bản năng liếc nhìn Vạn Nghiệp Vi, đối phương vừa vặn cũng xoay lại nhìn cậu. Tầm mắt hai người tụ hợp trên không trung, Chu Cẩn khách khí gật gật đầu, trong mắt Vạn Nghiệp Vi lập tức có một tia mừng rỡ đầy rõ ràng.

"Khụ!" Aldrich vẫn luôn chú ý Chu Cẩn lập tức ho khan một tiếng, đi về phía trước một bước, che đi nửa bên người của Chu Cẩn.

Matthew nhìn sang: "Há, Nhị hoàng tử điện hạ, ngài mệt mỏi sao? Có muốn nghỉ ngơi một chút hay không?" Ông lập tức phản ứng lại, "Chỉ là hai người đến hơi trễ, trên phi thuyền cũng không có gian phòng. Không bằng ngồi ở nơi này một chút đi, thời điểm đó tôi trước tiên đưa ngài xuống phi thuyền."

Aldrich ở bên ngoài có thanh danh là con ông cháu cha, lập tức hào phóng tỏ rõ thái độ: "Chu Cẩn đi chỗ nào ta liền đi chỗ đó."

Chu Cẩn vốn muốn tìm cơ hội lưu lại, tự nhiên càng sẽ không đi. "Không phiền toái, chúng tôi ngồi ở góc là được rồi." Lập tức tùy ý tìm địa phương ngồi xuống ngay lúc mọi người còn chưa kịp bày thái độ.

Matthew nhìn mọi người dàn xếp xong xuôi, cao hứng nói: "Vậy ai nói trước đây?" Nếu như không phải trên mặt những người khác nhiều ít đều có mấy phần nghiêm nghị, chỉ nghe Matthew nói như thế mà còn cho rằng đây bất quá chỉ là một hồi mở màn cho buổi trà chiều mà thôi.

"Chu Cẩn tiên sinh, không bằng cậu đến nói một chút làm sao để bắt đầu đi."

Từ sau khi Matthew mời bọn họ đi cùng, Chu Cẩn cũng đã nghĩ đến Matthew sẽ đem cậu cùng lôi xuống nước. Vị hổ lạc hậu nhìn như người hiền lành này, khứu giác dị thường nhạy bén bắt giữ hết thảy manh mối xuất hiện trước mặt ông. Chu Cẩn tin rằng, nếu như mới vừa rồi bị ông phát hiện trên súng phun có một điểm không đúng mà nói, ông nhất định sẽ đem mình liệt vào đối tượng hiềm nghi.

Mà cho dù Chu Cẩn tin rằng trước mắt bản thân cũng không có bị ông bắt được bất kỳ nhược điểm nào, lòng nghi ngờ của Matthew đối với cậu cũng chưa hề bị xóa đi hoàn toàn. Một người đa nghi như vậy, điều tra lâu như vậy cư nhiên không tìm được một nửa điểm manh mối, Chu Cẩn cũng không hoàn toàn tin tưởng.

Cậu ngoan ngoãn gật gật đầu, bắt đầu thuật lại sự việc xảy ra với mình lúc đó. Chỉ là đem Aldrich và một chiếc cơ giáp màu đen kia xóa đi, chỉ nói sau khi bản thân bị tập kích bởi Thiết Giáp độc ngao liền mất đi ý thức, cũng không biết đến cùng đã xảy ra chuyện gì.

Matthew thoả mãn gật đầu, lập tức chỉ điểm người kế tiếp, Dịch Minh. Con ngươi của Chu Cẩn không ngừng nhìn Matthew chằm chằm, vẻ mặt và thần thái của ông vẫn luôn duy trì rất khá, cơ hồ không nhìn ra có điều gì khác biệt.

Dịch Minh đã sớm thương lượng xong với Aldrich về quá trình đến thuộc nằm lòng, ông đem sự tình lặp lại một lần, Matthew gật gật đầu, lập tức chỉ điểm người kế tiếp, Hoàng Duy Tân.

Hoàng Duy Tân kể phi thường ngắn gọn, sự trùng hợp trong lời tự thuật của hắn và Dịch Minh cơ bản chính là ăn khớp, cũng không có chỗ nào không đúng. Matthew từng người từng người chỉ điểm qua, thời điểm đến phiên Vạn Nghiệp Vi, Chu Cẩn nhạy cảm phát hiện, mí mắt của Matthew có chút di chuyển.

Động tác này vô cùng nhỏ, nhanh đến cơ hồ khiến Chu Cẩn cho rằng chính mình hoa mắt, nhưng Chu Cẩn kết hợp với phân tích lúc trước của mình, rõ ràng đối phương giống với suy đoán. Số manh mối Matthew nắm giữ tuyệt đối nhiều hơn so với cậu, Chu Cẩn khó nhịn được lo lắng, tuy rằng Chu Hạ đã trấn an qua rằng tình huống của cậu chẳng hề phiền phức. Mà hiển nhiên, nếu như Vạn Nghiệp Vi thật sự có vấn đề, Chu gia tuyệt không thể không đếm xỉa đến.

Đại não của Chu Cẩn nhanh chóng vận chuyển, cậu im lặng không lên tiếng nhớ kỹ lời tự thuật của mỗi người, nội tâm lại sốt ruột phát hiện mình cũng không có biện pháp gì tốt. Tay cậu bỗng nhiên bị một bàn tay ấm áp nắm chặt, Aldrich vẫn luôn không được đếm xỉa đến ở trên cao nhìn xuống cậu, bàn tay tương đối lớn hơn so với tay của Chu Cẩn nhẹ nhàng nắm chặt một chút, phảng phất như đang nói bình tĩnh.

Chu Cẩn nhìn mặt đối phương, trong nháy mắt thoát khỏi nóng ruột bất an, cậu tại sao lại quên mất chính mình có một kim bài miễn tử ở ngay đây thế này? Ngược lại phải gả tới đế quốc, thời điểm đó nếu quả thật bị liên lụy liền sớm gả cho Aldrich, nhìn mặt mũi gia tộc Lorrin, liên bang cũng không biết nên bắt bọn họ như thế nào đâu.

Aldrich phát hiện gần đây bản thân đã có thể xem hiểu ý nghĩa chân thực trong một ít biểu tình của Chu Cẩn. Ví dụ như bây giờ, khóe miệng cậu thoáng câu lên, đôi môi khẽ mím cười đến thận trọng mà ngây thơ, trong bụng nhất định là đang có ý nghĩ xấu —— tỷ như tính kế anh.

Anh đắc ý nhìn nhìn Vạn Nghiệp Vi, hận không thể nhảy đến trước mặt đối phương mà khoe khoang, ngươi xem Chu Cẩn chưa bao giờ trông cậy vào ngươi đâu. Thực sự là đáp lại ý nghĩ của Dịch Minh, người đang yêu đều là người ngu.

Chờ tất cả mọi người nói xong, đã là ba tiếng sau đó. Matthew ngồi trên băng ghế hai chân tréo nguẩy, nụ cười trên mặt chưa từng thay đổi giữa toàn bộ hành trình: "Tựa hồ vẫn không có đầu mối gì cả." Ông nửa thật nửa giả cảm thán, "Dương Hải, cậu cảm thấy thế nào?"

Dương Hải đột nhiên bị điểm danh, trên mặt rõ ràng có chút hoảng loạn: "Tôi không biết, tôi thừa nhận tôi có sai lầm, nhưng tôi chỉ là không kiểm tra được sự tồn tại của viên thuốc con nhộng đó đúng lúc mà thôi."

"Đừng sốt sắng, tôi cũng không có nói cậu có vấn đề. Tôi chỉ muốn hỏi, cậu cảm thấy trong này ai có khả năng nhất?"

Dương Hải nhếch miệng, sau một lát mới hiểu được câu hỏi của Matthew. Hắn nhìn chung quanh một vòng, từ bỏ lắc đầu: "Không, tôi không biết."

Nụ cười trên mặt Matthew tươi lên, ông lần lượt hỏi qua từng người: "Cậu cảm thấy thế nào?"

Chu Cẩn lúc này mới hiểu được dụng ý thật sự của Matthew khi đem tất cả mọi người tụ tập lại một chỗ, chỉ sợ trong lòng ông xác thực đã có mục tiêu, chỉ là có khả năng đang thiếu hụt chứng cứ, lúc này mới muốn dùng chiêu thức ấy đem người bức ra. Lúc này chỉ cần đối tượng trong lòng ông có một chút dị thường nào, như vậy lập tức sẽ bị ông khóa chặt. Thời điểm đó dù là có chứng cứ hay không, kỳ thực đối với Matthew mà nói cũng không quá quan trọng.

Matthew đem tất cả mọi người hỏi toàn bộ, nhưng mà người ở chỗ này tựa hồ phi thường xem thường thể loại này tự dưng vừa chỉ điểm vừa xác nhận như thế này, cũng không ai nói ra hoài nghi trong lòng.

Khi Chu Cẩn cho rằng Matthew sẽ hỏi đến mình, ông lại nhảy vọt qua Chu Cẩn, đem Aldrich tựa hồ đang hồn ở trên mây kéo xuống: "Nhị hoàng tử điện hạ, ngài nghe xong cảm thấy có thể là đối tượng nào?"

Aldrich cảm thấy buồn nôn khi phải đối mặt với khuôn mặt tươi cười vạn năm bất biến của Matthew: "Ta là một người của đế quốc, cũng không thích hợp tham gia vào chuyện của liên bang các ngươi."

Matthew hoàn toàn không để ý tới lời từ chối của anh: "Không sao, Chu Cẩn cũng là người liên bang. Nhị hoàng tử điện hạ ở trường hợp không trang trọng loại này nói một hai câu, cũng không có vấn đề."

Aldrich bày ra bản chất cà lơ phất phơ thuần phục nhất: "Nếu ông đã nói thế, vậy còn cần hỏi sao?"

"Há, ai?"

Aldrich nghiêng người nghiêng đầu oai não, trêu tức nhìn về phía Vạn Nghiệp Vi: "Ông nói a, trường hợp không trang trọng, vậy ta liền không chịu trách nhiệm đoán mò một chút."

Mặc dù anh không nói ra tên, thế nhưng động tác đã biểu lộ tất cả.

Mí mắt của Matthew liền giật giật vài cái, ông làm nền nhiều như vậy, thuận thế đào chiếc hầm, Aldrich quả nhiên như ước nguyện của ông, đem người kia kéo ra.

Chu Cẩn trong nháy mắt có kích động muốn nhét Aldrich vào chỗ giữ đạn sau đó đem anh một pháo bắn vào trong một chiếc động đen thui, thằng ngu này, thực sự là hết chuyện để nói.

Matthew đạt được mục đích, thuận lý thành chương hỏi Vạn Nghiệp Vi: "Vạn đoàn trưởng, đã có người nhắc tới cậu, không bằng chúng ta nói chuyện đi?"

Vạn Nghiệp Vi gật đầu, đối với chuyện mình bị điểm tên này cũng không cảm thấy tức giận, vẫn là tư thế ngồi thẳng tắp cùng với biểu hiện ngã chỏng vó đầu đội trời chân đạp đất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play