Phi thuyền bỗng nhiên lần thứ hai kịch liệt rung động, thân thể của Chu Cẩn theo quán tính văng sang một bên khác, cậu dùng đầu gối quỳ lên một chút, cũng may không để cho mình đập vào tường lần nữa.
Quân đội liên bang đã đuổi tới? Chu Cẩn suy đoán. Cú rung động giằng co một hồi, phảng phất là phi thuyền bắt buộc phải hạ cánh ở một nơi thô ráp nào đó, sau đó im bặt đi. Chu Cẩn lúc này trong lòng loạn lên, nếu đối phương là nhân loại giả trang thành Tinh Đạo, bây giờ bị quân đội chặn lại, cậu sẽ gặp phải một chuyện thật sự không thể không khiến người ta lo lắng.
Giả bộ hôn mê e rằng sẽ lộ tẩy, cậu chậm rãi giãy giụa mở mắt bày ra bộ dáng kiểm tra xung quanh, tâm lý lại dị thường lo lắng, nút không gian bị lấy đi, tay còn bị trói sau lưng, nếu như đối phương làm gì cậu, cậu căn bản không có năng lực chống đỡ.
Chu Cẩn chậm rãi ngồi xuống cạnh vách tường, cậu đưa tay đặt lên tường rồi nhìn hai chiếc máy thu hình, phán đoán rằng ở vị trí này máy thu hình cũng không thể quay được tay cậu một cách rõ ràng, cậu liền từng chút sờ lên dây thừng hợp kim.
Dây thừng sờ có cảm giác lạnh lẽo của kim loại, dán thật chặt lên tay cậu, cũng sẽ không ghìm cậu đến mức tạo ra vết thương, nhưng cũng sẽ không để Chu Cẩn có cơ hội thoát khỏi. Lỗ khóa nhỏ vô cùng, Chu Cẩn không ngừng từ từ xoay tròn dây thừng kim loại, mới mò tới lỗ khóa kia. Lỗ khóa rất nhỏ, Chu Cẩn sờ soạng qua lại mấy lần mới có thể xác định, khóa và dây thừng được đổ bằng một khuôn, muốn thoát khỏi căn bản là nói đùa.
Cậu triệt để ủ rũ, ngồi dựa vào bên tường, ngoại trừ yên tĩnh chờ cơ hội, Chu Cẩn đã không có phương pháp càng tốt hơn nào nữa.
Aldrich một đao cắt đứt bộ phận tăng thế của chiếm hạm, tiện tay dùng đao hợp kim vẩy một phát, bộ phận tăng thế bay thành một đường pa-ra-bôn ra ngoài, tầng tầng rơi xuống đất, nổ tung.
Một chiếc hố sâu gần năm mươi mét được tạo ra trên mặt đất, với cả mười ki-lô-mét tính từ cuối thân chiếm hạm bay ra nữa. Chiếm hạm bị Aldrich ép phải tiến vào Ngũ Nhân tinh, khẩn cấp dựa vào lực ma sát với mặt đất mới ngừng lại được. Nếu như không phải Aldrich kiêng kỵ Chu Cẩn còn đang trong phi thuyền, đại khái phi thuyền đã bị anh ấn mạnh trong đất mất rồi.
Hiện tại trực tiếp đem bộ phận tăng thế cắt bỏ, sau khi trực tiếp miễn trừ hậu hoạn xong Aldrich mới phát giác không khí bị chặn ở trong ngực hơi hộc ra một ít.
Cửa chiếm hạm nhanh chóng bị mở ra, mấy chiếc cơ giáp xuất hiện trên không trung, cũng cùng lúc đó đập đến chỗ Ngân Dực. Chiếm hạm Tinh Đạo vẫn luôn yêu cầu thể tích nhỏ, trọng lượng nhẹ và tốc độ nhanh, mấy chiếc cơ giáp này hoàn mỹ thừa kế đặc tính này. Nòng pháo cơ hồ cũng cùng lúc đó bay ra, tựa hồ là muốn dùng thời gian chênh lệch đóng kín hết thảy đường lui của Ngân Dực, từ đó bảo đảm Ngân Dực nhất định sẽ bị đánh trúng.
Đây là đấu pháp điển hình của Tinh Đạo, nếu đem ra so sánh thì cơ giáp của nhân loại càng cồng kềnh hơn, thao tốc tay đã gia tăng thời gian phản ứng của cơ giáp rồi. Thời dĩ vãng, trong cuộc chiến giữa nhân loại và Tinh Đạo, thời điểm cơ giáp mới của hai bên đối đầu, Tinh Đạo dùng loại đấu pháp nhanh chóng phối hợp thời gian này mà cơ hồ thuận buồm xuôi gió. Tình huống như vậy mãi đến lúc cơ giáp cấp A xuất hiện mới nghịch chuyển.
Mà giờ khắc này thứ bọn họ đối mặt chính là Ngân Dực, tốc độ điện hành trong không gian ở trong mắt của Aldrich bất quá cũng hơi mạnh hơn anh một chút thôi. Aldrich đứng yên tại chỗ rút đao xông lên, ngửa đầu nhìn về phía hai chiếc cơ giáp đang bay tới. Đao hợp kim siêu cường thêm vào lực cánh tay của Ngân Dực, cơ giáp không hề ngoài suy đoán bị đánh nứt. Đạn pháo vẫn chưa bị phóng ra, cơ giáp bị rơi ở giữa không trung, nổ thành ánh lửa bay quanh tứ phía.
Mảnh vỡ gào thét bay đến, điểm công kích này đối với Ngân Dực mà nói cũng chẳng đả kích đến nơi đến chốn, đối với đám cơ giáp Tinh Đạo da mỏng thịt giòn mà nói liền có độ công kích trung bình. Đặc biệt là khi chúng nó cách nơi đây rất gần, chiếc gần nhất kia trực tiếp bị mảnh vỡ của đồng bọn đánh trúng, sau khi mất đi cân bằng liền bốc khói rồi xiêu xiêu vẹo vẹo bay mất.
Năm chiếc còn lại cũng không hề bận tâm đến đồng bọn, sau khi cuộc tán loạn qua đi chúng lập tức lắp đầy khoảng trống, đạn pháo dày đặc bay về phía Ngân Dực. Nhóm Tinh Đạo chỉ nhìn thấy Ngân Dực bị bao vây ở trung tâm hơi nghiêng người, tựa hồ chỉ là trong chớp mắt liền biến mất ở trước mắt, tiếng xé gió từ phía sau lưng truyền đến, hai chiếc cơ giáp còn chưa kịp phản ứng liền rơi tan trên đất.
Ngân Dực lập tức duỗi tay ra một phát, mạnh mẽ kéo lấy một chiếc cơ giáp cách mình gần nhất, đối phương giãy dụa bay tới đằng trước, chỉ muốn thoát khỏi ràng buộc. Aldrich lại dựa vào quán tính mà thay đổi hướng tay, phảng phất như đang vỗ con gián mà đem đối phương vỗ trên mặt đất. Aldrich hơi híp mắt trong ánh lửa ngất trời.
Hai chiếc còn lại thừa dịp lúc này tấn công từ hai phía trái phải, tay Ngân Dực lôi kéo, chiếc roi nằm bên hông nhanh chóng vung ra ngoài, cuốn lấy một chiếc cơ giáp. Sau đó nhẹ vung lên, hai chiếc cơ giáp đụng vào nhau.
Aldrich lần này không có đuổi cùng giết tận, hai chiếc cơ giáp cuối cùng đụng vào nhau nhưng không hề báo hỏng, phi công trong đó bị lực va đập lớn đến cơ hồ mất đi ý thức, chờ đến lúc phản ứng lại rằng bản thân còn sống, thân thể đã bị Ngân Dực mạnh mẽ đẩy ra khỏi cơ giáp rồi nắm ở trong tay.
"Ta đã từng bắt được đồng bọn của ngươi." Âm thanh lúc thường phi thường không biết điều của Ngân Dực giờ khắc này lại dị thường lạnh lẽo, nó đồng bộ rồi thuật lại lời nói của Aldrich với hai tên Tinh Đạo trên tay, "Hắn ở trong tay ta dùng năm sáu giây hóa thành một bãi nước bẩn, liền gien đều không thể đo lường."
"Tay của ta lúc đó cũng bị ăn mòn. Bất quá ngươi xem, chưa đến nửa tháng ta đã có thể đổi thành một cái tay mới, so với phiên bản cũ cơ hồ không có gì khác nhau. Các ngươi thì sao?"
"Thông qua gien kỹ thuật chữa trị, mỗi người đều cơ hồ có thể sống đến ba trăm tuổi, cũng chẳng biết các ngươi lần này có vận may này hay không thôi."
Ngân Dực một tay cầm roi, một tay cầm hai người, ngắm hai tên đầu xúc tu nhìn nhau một hồi, mới chậm rãi tiếp tục nói: "Có biết mình muốn nói gì không?"
Anh vốn cho rằng lời đe dọa lần này ít nhất sẽ làm cho đối phương phun ra một tí gì đó, một tên trong đó lại lạnh lùng mở miệng: "Không có gì có thể ngăn cản kế hoạch được thực hiện cả. Ngu xuẩn!"
Hai người lập tức đồng thời vươn mình, liền muốn từ trên tay Ngân Dực nhảy xuống. Aldrich tay mắt lanh lẹ nhìn thấy một tên tùy ý rơi tự do, ngã xuống đất liền biến thành một bãi thịt băm.
Aldrich hừ lạnh một tiếng, ngón tay to của Ngân Dực dị thường linh hoạt mang theo người sống duy nhất, bắt hắn nhìn thẳng vào con mắt của mình: "Được rồi, ít nhất bọn ta bây giờ biết được, các ngươi không phải là Alpha."
Đối phương mang khăn trùm đầu, cũng không nhìn ra được biểu tình gì. Aldrich quơ quơ hắn, còn đặc biệt tri kỷ ngồi xổm xuống, chỉ vào một bãi màu đỏ trắng trộn lẫn chẳng khác gì thịt băm trên đất cho hắn xem: "Ngươi xem, biết công phu đến đâu, đồng bọn của ngươi vẫn như vậy." Mắt to của Ngân Dực quét một vòng qua lại, "Có một thành ngữ gọi là chết không toàn thây, ngươi biết không?"
Anh cũng không quản đối phương có tâm tình gì, đứng dậy đi đến bên chiếm hạm: "Kế hoạch của các ngươi nhất định phi thường vĩ đại, chịu đánh đổi bãi máu me đầm đìa của đồng bọn như vậy."
Ngân Dực lên lên xuống xuống cũng đã đi tới bên chiếm hạm, ba người từ trong chiếm hạm vọt ra, một người trong đó chính là Chu Cẩn. Cậu bị hai người hai bên trái phải điều khiển, ba người cơ hồ dính chặt vào nhau, hai chiếc súng kích quang đồng thời đè xuống trên đầu cậu.
Trong chớp mắt khi Aldrich nhìn thấy Chu Cẩn thì hồn phách rốt cuộc trở về vị trí cũ, chờ đến lúc một lần nữa rõ ràng thấy tay Chu Cẩn bị trói tay sau lưng, đôi mắt liền không tự chủ được mà đỏ lên. Anh khắc chế ý nghĩ một chưởng vỗ nát đối phương, quơ quơ tay của chúng, thẳng tay nạo đầu chúng.
"Vừa vặn, chúng ta một người một con tin, có thể trao đổi."
Đối phương nhưng cũng không bị lừa, ngẩng đầu lên cười lạnh một tiếng sau đó lập tức không chút khách khí giơ súng lên bắn. Một tia laser từ trong nòng súng bắn ra, chuẩn xác thẳng đến ngực người kia. Aldrich phản ứng nhanh chóng nhấc tay lên, tuy rằng tránh được ngực trí mạng, nhưng laser đã bắn tới chân trái của người kia.
Ý tứ không chấp nhận đàm phán hiển nhiên dễ thấy. Giá trị tức giận của Aldrich tăng vọt, rất muốn đem người trong tay vẫy đi. Tay anh cơ hồ đã giương lên, chợt hơi suy nghĩ xoay tay một cái, để người nọ nằm ở trong tay Ngân Dực.
"Thực sự là vì đạt được mục đích mà không chừa thủ đoạn nào, bội phục bội phục." Anh hơi uốn cong tay xuống rồi vung một phát, cường độ không lớn khiến người trong tay lăn ra ngoài dưới vĩ độ thấp, tuy rằng rơi không nhẹ, bất quá vẫn không có nguy hiểm đến tính mạng.
Người giữ lấy Chu Cẩn tựa hồ thở phào nhẹ nhõm, gã nhắm nòng súng vào ngay Chu Cẩn, nhìn Ngân Dực nói: "Từ bên trong đi ra, bằng không ta giết cậu ấy."
Aldrich cúi đầu nhìn lại, Chu Cẩn bị nhìn chằm chằm bỗng nhiên trừng mắt với anh.
Buồng lái của Ngân Dực mở ra, Aldrich đi ra từ bên trong, ống nhắm của súng kích quang lập tức bắt được anh. Aldrich không để ý chút nào, di chuyển xung quanh trên người Ngân Dực, laser liên tiếp bắn lên người Ngân Dực, nhưng ngay cả lỗ đều không để lại. Aldrich hai ba bước đã nhảy xuống đất, nhanh chóng trốn ra sau chân Ngân Dực trước khi một phát laser lại bắn tới.
"Đi ra!" Giọng nói của người giữ lấy Chu Cẩn cơ hồ tức giận đến thay đổi, "Bằng không ta giết cậu ấy! Nhanh lên!"
Aldrich giơ cao tay từ sau chân Ngân Dực chậm rãi lộ ra: "Đừng sốt sắng đừng căng thẳng!"
Sau đó từng bước từng bước đi ra. Ống nhắm của đối phương lập tức chĩa vào lồng ngực của anh, ngón tay không chút do dự bóp cò: "Giết nhiều anh em của ta như vậy, ta muốn ngươi trả bằng mạng!"
Ngay lúc một phát súng bao hàm sát ý bắn tới, Ngân Dực chuyển động, tay của nó che trước mặt Aldrich thay anh ngăn cản laser, thân thể của Chu Cẩn vẫn luôn thuận theo bỗng nhiên nghiêng sang, cây kim nhỏ trong chiếc nhẫn từ lâu đã dựng thẳng lên, được cậu chuẩn xác đâm vào thân thể của tên Tinh Đạo khác vẫn luôn điều khiển cậu.
Người kia ngay lập tức mất đi ý thức đến xụi lơ, người đang giơ súng xạ kích với Aldrich mắng một câu thô tục, như mất đi lý trí giơ súng về phía đầu của Chu Cẩn. Chu Cẩn thoáng nghiêng người nhưng mặt vẫn bị bắn trúng, mạnh mẽ ngã sấp xuống trên đất.
Aldrich quát to một tiếng: "Chu Cẩn!" Đồng thời chân dài đánh tới, đem người kia đá bay ra ngoài. Anh không để ý tới thứ khác, đem Chu Cẩn ôm vào trong ngực, nhanh chóng muốn biết tình huống của Chu Cẩn.
Tên Tinh Đạo kia ra tay kia có chút nặng, Chu Cẩn cơ hồ muốn hoài nghi bản thân có phải đã bị bắn đến gãy xương rồi không. Cậu đau đến nỗi trước mắt là một mảnh sơn nước mơ hồ, trong thời gian ngắn nhiều lần chịu đựng bao nhiêu đòn mạnh bạo, thêm lần trước bị thương nhưng thời gian hồi phục còn chưa đủ nữa, Chu Cẩn cơ hồ liền muốn mất đi ý thức.
May là đau đớn dữ dội khiến ý thức của cậu bảo trì vẻ thanh tỉnh cuối cùng. Cậu cắn chặt hàm răng, ra hiệu Aldrich trước tiên đem tên Tinh Đạo kia nắm lấy.
Nhưng giờ khắc này trong mắt Aldrich đã không có cách nào quan tâm đến những chuyện khác, anh một tay đem Chu Cẩn chặt chẽ che chở ở trong ngực, một tay nhanh chóng tìm tòi ở trên người, rốt cuộc từ trong túi đựng tiền mò ra nút không gian, sau đó lấy bình sương trị liệu ra.
Aldrich vốn phải đem phun sương phun ở trên người Chu Cẩn, lại bị Chu Cẩn đè mất chỗ phun.
Chu Cẩn giờ khắc này không có cách nào nói chuyện, chỉ lấy hết sức lực mà lắc lắc đầu. Aldrich thần kỳ nhớ tới trước khi xuất phát Chu Cẩn từng nói câu kia: "Biểu hiện của tôi suy yếu một chút mới có lợi với anh đó."
Aldrich gấp muốn điên, anh hiện tại đã hối hận tất cả rồi, sớm biết như vậy anh đã tình nguyện lựa chọn để Chu Cẩn nói ra chân tướng chứ không khiến cậu gặp mạo hiểm như vậy.
Anh vừa động thủ muốn từ trong tay Chu Cẩn đoạt lại bình phun sương vừa vội vàng nói: "Được, sau đó chúng ta liền ăn ngay nói thật. Ta không để ý này đó, hiện tại trước tiên chữa khỏi cho em rồi lại nói!"
Chu Cẩn tức giận đến hận không thể đem đầu óc của anh mở ra một chút xem bên trong đến cùng đựng hiệu bột nhão gì, công năng mạnh mẽ như vậy cư nhiên chưa bao giờ ngừng hoạt động.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT