Ngôn Tiêu do dự mất một lúc mới gật đầu, đáp một tiếng “ừm” rất nhỏ rất nhỏ, sau đó còn líu ríu gọi khẽ một tiếng: “Ông xã……”

“Em gọi anh là gì?”

Ngôn Tiêu xấu hổ không chịu mở miệng, kết hôn gần hai tháng, đây là lần đầu tiên cô gọi anh như vậy.

Trong tình thế nguy ngập này, cô bị tình yêu làm đầu óc mù mờ mới nhân lúc hưng phấn gọi anh một tiếng đó.

Thi Minh lại không chịu thôi buông lỏng tay chân ra, giúp cô cởi qu@n áo còn xót lại, sau đó dùng một tay nắm lấy eo cô.

Eo cô rất mảnh, Thi Minh chỉ dùng một tay đã dư sức ôm hết.

“Em vừa mới gọi anh là gì? Gọi lại lần nữa……”

“Em không……”

Cô càng cảm thấy xấu hổ, bèn kéo chăn bọc kín mặt mình lại.

Thi Minh đành phải ra chút sức.

“Gọi hay không gọi?”

Ngôn Tiêu bị anh chọc ngứa, thở hổn hển, chỉ còn nước chịu thua ở dưới người anh mềm mại gọi một tiếng: “Ông xã.”

Giây tiếp theo Thi Minh trực tiếp phủ kín đôi môi mềm mại của cô lại.

……

Heo Mập gần đây đến kỳ động d*c, không muốn ăn, còn rất nhạy cảm với một vài mùi vị đặc biệt.

Lúc này nó cũng ngửi được một chút mùi đặc biệt, nhảy hai ba cái đã lên được tay nắm cửa của nhà vệ sinh, rồi thành thạo mở cửa ra.

Sau đó nó hùng dũng oai phong, làm ra tư thế của một thanh tra viên, đi theo mùi vị trong không khí lắc eo đi đến trước cửa phòng ngủ.

Heo Mập thò móng vuốt đầy thịt ra cào cửa, sau đó lại nhảy tót lên tay cầm của cửa phòng ngủ, thì phát hiện cửa này mở không ra.

“Meo ~ ~”

Nó nóng nảy kêu hai tiếng, càng liều mạng cào cửa.

……

Ngôn Tiêu nghe thấy tiếng động ở bên ngoài, nhíu mày đẹp quay đầu nhìn thử, lại dùng giọng nói mềm mại nhắc nhở bên tai người đang ông đang ở trên người mình: “Cửa, ngoài cửa có tiếng gì đó, anh nghe thấy không……”

Thi Minh xoay mặt cô trở lại, đối với việc cô phân tâm vào lúc này rất không hài lòng.

Đến lúc này rồi, cô lại còn có tâm tư quan tâm đ ến con vật khác ngoài anh ư.

Anh bèn gia tăng sức lực phạt cô vài lần, lúc này Ngôn Tiêu không còn sức lực để ý đến tiếng động ngoài cửa nữa, cả người mềm nhũn nằm dưới người Thi Minh.

……

Cuối cùng xong việc.

Trong một lúc Ngôn Tiêu vẫn không có cách nào xuống giường được, cơ thể yếu ớt.

Thi Minh ở trên giường ôm cô một lúc, tinh thần càng thoải mái dễ chịu.

Lúc này lại nghe thấy tiếng cào cửa bên ngoài vốn đã dừng được một lúc, Thi Minh quay đầu hôn lên trán Ngôn Tiêu, sau đó đứng dậy, mở cửa ra, xách con mèo cam đang đố kỵ kia lên.

“Nhà này đến lượt mi ồn ào phải không, thiếu chút nữa đã bị mi làm hổng chuyện. Tin tối nay đem mi đi làm phẫu thuật triệt dục không?”

“Meo!”

Con Heo Mập chết tiệt này lại còn dám giơ vuốt cào anh.

Thi Minh cười giễu, ném đó lên đất tính sổ với nó một lúc, sau đó vẫn đi thêm thức ăn cho mèo vào thau cơm của nó.

Lúc này Heo Mập mới thật sự thôi.

Được một lúc, Ngôn Tiêu khoác đại một bộ quần áo muốn dậy đi tắm trước.

Thi Minh chăm sóc Heo Mập xong, thì đi qua giúp Ngôn Tiêu xả nước nóng.

“Chỉ có sữa tắm dầu gội bình thường anh hay dùng, có thể không tốt cho lắm, hay em cứ tắm trước đã, em thích dũng nhãn nào để anh xuống lầu mua cho em.”

Trên TV thấy các sản phẩm tắm bảo vệ da của nữ minh tinh đều là loại tốt nhất, nhất là da thịt vợ anh mềm mại như vậy, lấy đồ của anh cho cô dùng thì sợ là bị tróc da.

Ngôn Tiêu nắm chặt bộ đồ mỏng manh trên người, cắn răng nói: “Không sao đâu…… Em vốn không kén chọn sữa tắm, kem dưỡng da ở trong túi em còn, hơn nữa nước lúc này đã nóng lắm rồi.”

“Được.”

Thi Minh không định đi mua sữa tắm mới cho cô nữa, nghe thấy nửa câu sau của cô thì cười nói: “Em đây là đang ám chỉ anh tắm với em?”

Ngôn Tiêu đỏ mặt, vội vàng kéo cửa phòng tắm lại.

“Không, không có chuyện đó, em tự tắm được……”

Thi Minh dựa ở bên cửa phòng tắm, nghe thấy tiếng nước lách tách, mới yên tâm đi ra ngoài.

Chớp mắt trời đã vào đông, tháng mười và tháng mười một đội quyền anh quốc gia đã bận rộn thi đấu xong các cuộc thi lớn nhỏ trong nước lẫn quốc tế, tính ra thật sự được thả lỏng nghỉ ngơi là vào tháng mười hai.

Các đội viên đang dự định nghỉ ngơi, thì nhận được thông báo Thi Minh muốn cùng Ngôn Tiêu làm bổ sung hôn lễ.

Thế là hơn nửa giới thể thao và giới showbiz, đều đến tham gia hôn lễ lần này, các loại phương tiện truyền thông đều theo dõi tin tức này.

Đào Tinh Úy mặc một chiếc váy ngắn màu hồng, không đến cùng các đội viên mà đến cùng Tần Thận.

Trước lúc đến Đào Tinh Úy ở trên xe còn đòi Tần Thận hôn, vừa bước vào hiện trường hôn lễ thì như biến thành một người khác vậy.

“Hứa Lân! Mẹ ơi thật sự là Hứa Lân kìa! Còn mang theo cả cô vợ làm diễn viên lồ ng tiếng đến huhuhu!”

“Còn có ảnh đế Phó Nhiên ah ah ah ah! Ngoài đời quá đẹp trai, anh trai đợi em một chút, em muốn đi chụp ảnh lưu niệm với anh ấy!”

Đào Tinh Úy khó có được cơ hội được gặp các lưu lượng và minh tinh bình thường không dễ gì gặp phải, trong lòng thầm kích động rất lâu, vừa tách khỏi Tần Thận thì chạy đến chỗ nào cũng muốn chụp hình chung.

Cô quên chính bản thân cô thật ra cũng là một quyền thủ có chút danh tiếng nhỏ, trong giới giải trí cũng không ít người yêu thích đấm bốc, sau đó, còn có minh tinh khác đến tìm cô chụp ảnh chung.

Đào Tinh Úy cầu được ước thấy.

Tần Thận luôn im lặng đi theo sau cô, anh không quen biết những người này, thấy người này đến người khác đến gần vợ mình, cuối cùng sắc mặt anh cũng trở nên âm u.

May là cô không có suy nghĩ muốn tiến vào giới giải trí.

Bằng không sao anh có thể chịu nỗi.

“Đừng chụp nữa, hôn lễ sắp bắt đầu rồi.”

Tần Thận sầm mặt, kéo tay Đào Tinh Úy một cái, kéo cô đến bàn của đội quốc gia.

Đào Tinh Úy thấy mặt anh lạnh hơn tiền, cười hi hi rồi chạy đến ôm eo anh lắc qua lắc lại: “Anh trai em ghen rồi phải không?”

“Không.”

Tần Thận lấy một con tôm, mặc kệ cô làm loạn thế nào, vẫn không nhanh không chậm lột hết vỏ tôm, chấm thịt tôm vào tương rồi đặt vào trong bát của cô.

“Ăn đi.”

Đào Tinh Úy dùng tay bóc con tôm đó lên, một miệng ăn hết sạch, sau khi ăn xong lại tiếp tục bán manh với Tần Thận đòi hỏi, “Anh trai, em muốn ăn nữa.”

Tần Thận lột thêm một con cho cô, lột xong còn đúc cô ăn.

Các vận động viên ngồi cùng bàn lại bị đúc một mồm đầy cẩu lương.

Vưu Bân nhìn không được nữa, nhắc nhở: “Hôm nay huấn luyện viên kết hôn còn có rất nhiều phương tiện truyền thông, đều đang quay đấy, hai người chú ý hình tượng một chút được không. Còn sau này có tụ họp gì đó nên sắp xếp một bàn giành cho người có đối tượng rồi, một bàn thì chưa có đối tượng ấy. Bằng không sau này bọn anh ăn cái gì ngon cũng không gọi em đấy……”

“Đúng vậy, khi dễ chúng ta không có đối tượng đấy, lần trước hai người kết hôn còn chưa đủ ngấy sao, chậc.”

Ba tháng trước Đào Tinh Úy và Tần Thận đã làm một hôn lễ nhỏ, hai người còn chưa đợi người chủ trì nói xong thì ở trên sân khấu đã hôn nhau rất lâu rồi.

Sau đó Đào Tinh Úy kính rượu khách được một nửa, thì uống không nổi nữa, Tần Thận thương cô, trực tiếp ôm cô đi mất.

Đào Tinh Úy làm mặt quỷ, tiếp tục dính lấy Tần Thận.

Tần Thận buông tay, nói nhỏ bên tai cô: “Hết rồi, số còn lại trong đ ĩa phải giữ lại cho người ta. Nếu em còn muốn ăn, buổi tối anh lột một con tôm lớn tươi ngon khác cho em.”

Mắt Đào Tinh Úy vụt sáng, hỏi: “Anh trai, nhưng mà lột tôm lớn tươi ngon gì mà cần phải lột ở trên giường?”

Anh trả lời bằng vẻ mặt nghiêm chỉnh: “Em.”

“Em? Em……”

Đào Tinh Úy ngơ ngác, đột nhiên hiểu rõ anh đang nói gì, mặt lập tức đỏ lên, vùi mặt trốn ở trong lòng anh vung hết mấy đấm.

Lúc này có phóng viên cầm camera đi vào, Đào Tinh Úy lập tức nghiêm mặt, ngoan ngoãn ngồi về vị trí.

Màn hình lớn phía trước đang phát hình cưới và hình chụp chung thường ngày của Ngôn Tiêu và Thi Minh, sau đó còn bắt đầu phát cảnh tượng buổi sáng Thi Minh đến nhà Ngôn Tiêu đón dâu.

Thi Minh bình thường ở trước mặt đội viên đều rất nghiêm khắc, vẻ mặt như không được lộn xộn ấy. Không ngờ cũng có một ngày quỳ ở trước giường người ta, mang giày cho người ta, dỗ bà xã, lớn tiếng đọc thư bảo đảm.

Đúng lúc này, cửa lớn hội trường mở ra, từ bên ngoài mở một chùm ánh sáng chiếu vào bên trong, Ngôn Tiêu mặc một chiếc áo cưới màu trắng một mình từ cửa đi về phía Thi Minh đang ở trên sân khấu, lộng lẫy xinh đẹp.

Nói tiếp, Ngôn Tiêu là bởi vì sau khi ba cô qua đời rồi mới cùng Thi Minh ở bên nhau.

Hôm nay không có ba bên cạnh, nên cô một mình đi vào.

Tay của Thi Minh đã chìa ra, nhưng không đợi cô đi đến trước mặt mình, sợ cô cô đơn, anh vội đi lên một bước, nắm chặt tay cô.

Khoảnh khắc ngón tay chạm vào nhau, hai người nhìn nhau mỉm cười, nơi khóe mắt của hai người đều ẩm ướt.

Sau này anh chính là người đàn ông bên cạnh cô đi hết quãng đời còn lại.

Cô cũng là người phụ nữ dịu dàng mềm mại có thể khiến anh mềm lòng cả đời.

“Thi Minh tiên sinh, xin hỏi bất kể giàu sang nghèo khổ, bất kể khỏe mạnh bệnh tật, bất kể cuộc đời tốt hay xấu, lúc Ngôn Tiêu tiểu thư cần anh nhất, anh có bằng lòng cả đời này không rời bỏ cô ấy, luôn bên nhau vĩnh viễn không?”

Thi Minh không hề do dự, ánh mắt kiên định, “Tôi bằng lòng.”

“Vậy tiểu thư Ngôn Tiêu, xin hỏi bất kể giàu sang nghèo khổ, bất kể khỏe mạnh bệnh tật, bất kể cuộc đời tốt hay xấu, lúc Thi Minh tiên sinh cần cô nhất, cô có bằng lòng cả đời này không rời bỏ anh ấy, luôn bên nhau vĩnh viễn không?”

Ngôn Tiêu cúi đầu, ngọt ngào đám một tiếng: “Vâng, tôi bằng lòng.”

Sau khi hai người trao lời tuyên ngôn cho nhau, rồi sau đó trao nhẫn cho nhau xong, cuối cùng là ôm hôn, giữa tiếng vỗ tay như sấm ở dưới sân khấu.

“Trong ngày long trọng này, cô dâu Ngôn Tiêu tiểu thư chúng ta thật ra còn có một việc vui vô cùng quan trọng, định chia sẻ với tất cả mọi người.”

Người chủ trì đưa micro cho Ngôn Tiêu.

Ngôn Tiêu nhìn Thi Minh, mỉm cười ngọt ngào, nói: “Tiên sinh Thi Minh của em, rất nhanh thôi anh sắp làm ba rồi.”

Dưới sân khấu kinh ngạc vỗ tay, tất cả ống kính đều điên cuồng quay lại màn này.

“Thật ra tôi còn chưa chuẩn bị tốt để nghênh đón sinh mệnh nhỏ bé mới đến này, hoàn toàn là chuyện bất ngờ, bao gồm việc tôi có thể ở bên anh ấy, cũng là một chuyện bất ngờ, vốn năm nay còn có rất nhiều kế hoạch và hành trình của sự nghiệp…… Nhưng tôi và tiên sinh của tôi, đều rất vui vẻ vì kết tinh tình yêu đến không kịp trở tay này làm tất cả mọi chuẩn bị có thể làm. Cũng cám ơn bạn bè bên cạnh tôi, và tất cả những người ủng hộ chúng tôi……”

Nói đến cuối cùng, Ngôn Tiêu bắt đầu hơi xúc động mà nghẹn ngào, Thi Minh ôm cô vào lòng, an ủi cô.

Đào Tinh Úy ngoài kinh ngạc ra, nơi khóe mắt cũng không hiểu sao bắt đầu ẩm ướt.

Cô còn cho rằng người giống như huấn luyện viên của cô, thật sự muốn độc thân cả đời cơ đấy, nhưng không ngờ giấu mọi người cấp tốc kết hôn, bây giờ lại sắp ôm con trước cô nữa.

Cô quay đầu nhìn Tần Thận.

Lúc này Tần Thận cũng đang nhìn cô, im lặng nắm chặt tay cô, thấp giọng hỏi: “Có phải muốn kết hôn thêm lần nữa?”

Đào Tinh Úy lau nước mắt, nói bằng giọng đầy kiêu ngạo, “Mới không có đâu, ngày đó em kết hôn còn hạnh phúc hơn cô ấy đấy!”

“Ồ?”

“Bởi vì em có ông xã đẹp trai nhất thế gian mà……”

Tần Thận không nhịn được cười, đột nhiên đến gần ôm trộm lên má cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play