Editor: Miền lạ
Chương 66.1: Quyết địnhHai ngày nay, có rất nhiều người đến bệnh viện thăm Tạ Tùy, thậm chí còn có cả Trình Tiêu.
Bà ta không thể tưởng tượng được, Tạ Tùy cư nhiên sẽ vì cứu con trai bà ta mà không cần đến tính mạng của mình.
Vì vậy mà bà ta đã để lại một tấm thẻ trên tủ đặt đầu giường, nói rằng đây là phí cảm tạ.
Mấy ngày này, tinh thần Tịch Bạch vẫn luôn trong trạng thái căng thẳng, khi cô nhìn đến tấm thẻ kia, cảm xúc rốt cuộc cũng bạo phát.
Tịch Bạch cầm lấy tấm thẻ ném lên người Trình Tiêu, cổ họng nặng nề lớn tiếng rống giận: "Bà cút!"
"Tôi... Tôi cũng là biểu đạt một chút tâm ý."
"Cút!" Tịch Bạch chộp lấy mấy quả táo bên trong rổ hoa quả ném loạn về phía Trình Tiêu
Thế là Trình Tiêu chật vật rời đi.
Tịch Bạch kinh ngạc đứng ở bên ngoài hành lang, cô lấy từ trong túi ra một sợi dây chuyền có mặt Bạch Ngọc Quan Âm.
Vết máu thấm sâu vào bên trong sợi dây tơ hồng, nhuộm lên một màu đỏ thẫm, vô luận có tẩy rửa như thế nào đi chăng nữa, cũng sẽ tẩy không sạch.
Quan Âm hiền từ nhìn cô.
Tịch Bạch đột nhiên dùng sức ném sợi dây chuyền ra bên ngoài, cô tức giận hét to: "Đây là sự bình an mà bà đã cho tôi?"
Nước mắt từ khóe mắt Tịch Bạch trượt xuống, cô vô lực thở hổn hển: "Bà là Bồ Tát cái gì chứ? Lòng từ bi của bà đâu?"
"Vì sao bà lại để anh ấy chịu khổ?"
Bạch ngọc chạm mạnh vào vách tường, vỡ vụn một góc nhỏ. Một bà cụ vô tình đi ngang qua, vừa lúc bắt gặp hình ảnh này, bà cụ liên tục mặc niệm: "A Di Đà Phật, A Di Đà Phật."
Tịch Bạch dựa lưng vào vách tường, khóc khàn cả giọng, miệng không tự chủ được mà lặp lại: "Vì sao bà lại để anh ấy chịu khổ? Anh ấy tốt như vậy... Vì sao bà lại làm khổ anh ấy?"
Bạch ngọc Quan Âm vỡ vụn từ bi ngắm nhìn cô.
Yêu, biệt ly, muốn cầu cũng không được. Vạn vật, chúng sinh đều thống khổ như thế.
Trong phòng bệnh, Tạ Tùy vẫn đang hôn mê nhưng dường như cậu có thể nghe được thanh âm chất vấn thống khổ của cô gái nhỏ, khóe mắt bỗng nhiên rơi xuống một giọt lệ.
Mấy ngày nay, Tịch Bạch không quản ngày đêm ở lại bệnh viện cùng cậu.
Bác sĩ nói vết thương trên người Tạ Tùy đã không còn trở ngại, thân thể cậu rất tốt, có thể nhanh chóng bình phục. Nghiêm trọng nhất là vùng xương chậu bị gãy, nó gây ảnh hưởng đến niệu đạo(*), vì vậy khả năng cao sẽ dẫn đến không ít chướng ngại, khiến cho cậu đánh mất đi năng lực của một người đàn ông.
Niệu đạo(*): là một bộ phận của hệ tiết niệu, nó là một ống dài nối từ bàng quang ra lỗ sáo (lỗ tiểu) để đưa nước tiểu ra bên ngoài.Dù đã trải qua chuyện này ở kiếp trước, dù cho Tịch Bạch sớm đã có chuẩn bị tâm lý nhưng cô cũng cả kinh như đám bạn của Tạ Tùy, Tịch Bạch trợn mắt há hốc mồm, kích động không thôi.
Bọn họ thậm chí đã có ý định kéo Tịch Bạch ra bên ngoài, không để cô nghe thấy.
Mẹ nó, cậu không thể đảm đương nổi cương vị là một người đàn ông, vậy thì nói chuyện yêu đương kiểu gì? Làm sao có thể cưới được vợ? Lấy cá tính kiêu ngạo của Tạ Tùy mà nói, đời này làm sao cậu có thể tự tin mà ngẩng đầu?
Đương nhiên, bác sĩ cũng không nói là hoàn toàn, chỉ nói có khả năng sẽ bị như vậy, vẫn nên chờ cậu tỉnh lại rồi tiến hành kiểm tra cụ thể.
Mấy nam sinh tránh mặt Tịch Bạch, bọn họ đứng ở bên kia vách tường thì thầm thương lượng. Đái Tinh Dã tỏ vẻ vô luận có chi ra bao nhiêu tiền, hắn thề nhất định phải giúp đỡ Tạ Tùy trị hết bệnh.
Tương Trọng Ninh nói: "Hay là chúng ta dứt khoát gạt Tùy ca trước, cậu ấy làm sao mà chịu được?"
Tùng Dụ Chu lắc đầu: "Cậu có thể gạt cậu ấy được bao lâu? Sau khi Tùy ca tỉnh lại, bác sĩ sẽ kiểm tra cho cậu ấy. Đến lúc đó, chẳng phải cậu ấy cũng biết được à?"
Tương Trọng Ninh quay đầu nhìn Tùng Dụ Chu: "Bác sĩ sẽ kiểm tra như thế nào? Cho Tùy ca tự thẩm hay sao? Nhìn cậu ấy có thể cứng lên được hay không à? Này mẹ nó, nếu Tùy ca không thể cứng nổi, một phòng toàn bác sĩ và y tá, chuyện này... Quá tàn nhẫn."
Tùng Dụ Chu: "..."
Sức tưởng tượng của cậu có thể hay không đừng phong phú như vậy?
Đái Tinh Dã nghiêng đầu nhìn Tịch Bạch, cô mặc một chiếc váy trắng mùa hè tươi sáng, ánh mắt ôn nhu ngắm nhìn thiếu niên đang say giấc trên phòng bệnh.
Hắn nghĩ đến bộ dạng thất hồn lạc phách của Tạ Tùy khi nghe tin động đất ngày ấy, liền biết được Tịch Bạch đối với cậu mà nói có bao nhiêu quan trọng.
Hắn tin tưởng, cô gái này tuyệt đối sẽ không ghét bỏ Tạ Tùy.
Ngày Tạ Tùy tỉnh lại đúng vào ngày công bố điểm số, Tịch Bạch bị bà nội gọi về nhà, cùng nhau canh máy tính, chờ đợi trang web mở ra.
Giữa trưa mười hai giờ, trang web rốt cuộc cũng đã mở, Tịch Bạch tra điểm của mình, là 683 điểm.
Điểm cao như vậy, trường đại học toàn quốc cô đều có thể tùy hứng lựa chọn.
Bà nội cô phi thường cao hứng, nói muốn tổ chức một buổi tiệc long trọng một lần, mời tất cả bạn bè đến thân thiết đến tham dự, cùng nhau chúc mừng Tịch Bạch.
Tịch Bạch mỉm cười nói được, sau khi dụ dỗ bà nội rời đi, lần nữa cô ngồi xuống nhìn màn hình máy tính, bàn tay run cầm cập nhập một chuỗi số chứng minh nhân dân khác. Tịch Bạch tra điểm của Tạ Tùy.
Khi nhìn đến dãy số này, yết hầu Tịch Bạch không ức chế được mà dâng lên sự chua xót, cô bụm miệng, cố nén nước mắt, không muốn bà nội nhìn thấy khung cảnh này.
Tạ Tùy bỏ thi một môn, tổng điểm là 498, không tính là quá cao nhưng cũng đã vượt qua tầm trung hơn mười phần.
Tịch Bạch không dám nghĩ tới, nếu hết thảy những chuyện này đều không có phát sinh, Tạ Tùy lấy điểm số này nghênh đón cuộc sống mới như thế nào, hẳn là...
Tiếc nuối ai cũng sẽ có nhưng không phải ai cũng có cơ hội làm lại một lần.
Kiếp trước, thời điểm Tịch Bạch gặp được Tạ Tùy, cậu đã thoát ra khỏi khoảng thời gian hắc ám nhất, tuy bộ dáng vẫn là một vị thiếu niên nhưng tâm hồn sớm đã trải qua sương gió.
Vô luận là kiếp trước hay kiếp này, cậu đều sẽ yêu thương cô. Đồng dạng, vô luận là trải qua bao nhiêu thế giới, Tạ Tùy đều có một lựa chọn giống nhau.
Có một số việc vĩnh viễn sẽ không thể thay đổi, Tạ Tùy cũng sẽ không thể dễ dàng thay đổi.
Cậu nhiệt tình mà tha thiết, lương thiện mà dũng cảm.
Buổi chiều, Tịch Bạch nhận được điện thoại của Đái Tinh Dã, hắn ta nói Tạ Tùy đã tỉnh lại, cậu ấy muốn gặp cô.
Dọc theo đường đi, Tịch Bạch thấp thỏm suy nghĩ nên an ủi cậu như thế nào, khi cô đến bệnh viện, ở bên kia cánh cửa sớm đã nghe thấy thanh âm cười nói của mấy cậu nam sinh.
"Đái Tinh Dã, cậu còn rất non."
"Xin cậu hãy đổi nhân vật đi, mỗi lần cậu chơi tế ti đều chết đặc biệt nhanh."
"Chạy mau, đừng để Tùy ca bắt được."
"Chết tiệt, không phải cậu cố ý để cho Tùy ca bắt đấy chứ? Đều bị bắt hết lần này đến lần khác là thế nào?"
...
Tịch Bạch nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, liền nhìn thấy một loạt mấy thanh thiếu niên ngồi đầy cả sô pha.
Tạ Tùy nằm trên giường bệnh, mặt không cảm xúc chơi game.
Cánh mũi của cậu còn đọng lại chút vệt đỏ nhạt, bất quá đã được kết vảy.
Nghe thấy tiếng động, cậu nâng mắt, nhẹ nhàng bâng quơ liếc cô một chút, sau đó ánh mắt lập tức rơi xuống màn hình điện thoại di động, tiếp tục cùng bạn bè chơi game.
Tịch Bạch đi đến bên cạnh Tạ Tùy, bàn tay giơ lên, muốn kiểm tra vết thương trên mặt cậu.
Tạ Tùy theo bản năng mà né tránh đi, bàn tay Tịch Bạch thất bại dừng lại trên không trung, sau đó lúng túng thu về.
"Em ngồi xuống trước đi."
Tạ Tùy nói nhẹ bẫng, tựa như không có chuyện gì xảy ra, cậu chỉ tay bên cạnh ghế dựa: "Ngồi một lát, chờ anh chơi xong ván này."
Tùng Dụ Chu đẩy đẩy Tương Trọng Ninh, Tương Trọng Ninh vỗ gáy nói: "Đúng rồi, hôm nay không phải đã có điểm rồi sao, đi tra điểm đi!"
"Tùy ca, cậu chơi trước nha, chúng tôi đi quán net tra điểm, muốn chúng tôi tra giúp cậu không?"
Tạ Tùy buông di động, thản nhiên nói: "Không cần."
Mấy thiếu niên xô xô, đẩy đẩy rời khỏi, không khí náo nhiệt trong phòng bệnh phút chốc yên tĩnh trở lại. Ánh nắng ấm áp xuyên qua khung cửa sổ chiếu vào phòng, đem cả phòng bệnh nhiễm lên một tầng ánh sáng trắng.
Hai người trầm mặc không nói gì nhìn nhau một lát, Tịch Bạch đứng dậy đi đến bên cạnh Tạ Tùy, cô muốn bổ nhào vào trong lòng của cậu, ôm cậu thật chặt.
Nhưng Tạ Tùy lại nói: "Em đứng yên ở đó, nghe anh nói."
"Anh muốn nói gì?"
Tịch Bạch bắt đầu phát hiện có chuyện gì đó không đúng ở đây.
"Em chắc chắn đã biết anh muốn nói gì." Ánh mắt Tạ Tùy bình thản nhìn cô, trong con ngươi lộ ra thần sắc nhạt nhẽo: "Tiểu Bạch, anh đã lựa chọn."
"Sự lựa chọn của anh chính là làm một kẻ ngốc hay sao?"
Tịch Bạch cởi giày sandal, ngồi lên trên giường, cô vươn cánh tay thon dài ra, ôm chặt cổ của cậu, tự nhiên mà cuộn mình vào trong ngực Tạ Tùy.
Tạ Tùy nhắm mắt lại, cánh mũi vẫn có thể ngửi được hương thơm tự nhiên trên thân thể của người thiếu nữ. Cô ôm cổ cậu thật chặt, Tạ Tùy không có khí lực để đẩy cô ra, cũng thật luyến tiếc đẩy ra.
"Lần trước, khi anh lái xe qua núi Hổ Sơn, anh cũng đã dứt khoát lựa chọn."
Tạ Tùy khống chế cảm xúc, giọng điệu bình thường nói: "Khi đạp chân ga, trong lòng anh đã suy nghĩ, hiện tại tốc độ đã vượt hơn một km, tức là anh đã cách xa Tiểu Bạch một km nhưng anh vẫn không có quay đầu. Đây chính là lựa chọn của anh."
Cổ họng cậu khô khốc, vài chữ cuối cùng kia cũng đã lộ ra sự tuyệt vọng khôn cùng.
Tịch Bạch ngồi dậy, yên lặng chăm chú nhìn vào mặt người thiếu niên: "Tạ Tùy, em sẽ cho anh một cơ hội cuối cùng, không được nói..."
Lời còn chưa dứt thì đã bị Tạ Tùy cắt đứt: "Chia tay đi."
Tịch Bạch rũ mắt, thu lại cảm xúc bi thương, cô đổi chủ đề: "Đúng rồi, em đã tra điểm của anh, hơn 400 điểm đấy."
"Anh nói chia tay."
Trên khuôn mặt ấm áp của Tịch Bạch hiện lên ý cười: "Kế tiếp, chúng ta nên bàn bạc lựa chọn trường đại học đi. Anh muốn đến thành phố nào? Hay là vẫn ở lại Giang Thành? Em cảm thấy ở lại đây tương đối tốt, em cũng sẽ ở lại..."
Tạ Tùy nắm lấy cổ tay tinh tế, trắng nõn của cô, kéo cô lại gần chính mình, cậu chăm chú nhìn vào mắt cô, nhấn mạnh từng chữ: "Lão tử nói chia tay, mẹ nó, em điếc sao?"
Tịch Bạch bị cậu nắm đến phát đau, đau đến nước mắt chảy dài.
Cô dùng mu bàn tay lau đi nước mắt, sau đó lấy di động ra, tỏ vẻ không quan tâm: "Em sẽ gọi điện đặt đồ ăn, em còn chưa ăn cơm trưa nữa."
Di động bỗng nhiên bị Tạ Tùy đoạt đi, cậu ném nó qua một bên.
Gương mặt thiếu niên nghiêm túc, chân mày bị cắt đứt càng phát ra tia hung lệ. .
truyện đam mỹNước mắt Tịch Bạch rơi càng nhiều, căn bản không thể nhịn được.
Tạ Tùy nhìn những giọt nước mắt không ngừng rơi xuống của cô, bàn tay đặt dưới chăn gắt gao siết chặt thành quyền, đau lòng đến mức không thể thở nổi.
"Tạ Tùy, em không chia tay." Tịch Bạch rũ mắt, cố gắng bình phục, run rẩy nói: "Mặc kệ anh nói như thế nào đi chăng nữa, em chỉ có một trả lời, không chia tay."
"Em có đồng ý hay không, chuyện này đã không còn cần thiết." Tạ Tùy nhắm mắt lại, cổ họng dâng lên sự chua xót: "Em không cần đến bệnh viện nữa."
Tịch Bạch đưa tay vói vào chăn, đụng đến bàn tay đang siết chặt của Tạ Tùy, nó cứng rắn tựa như một khối đá.
Bàn tay mềm mại của cô cứ như vậy mà nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu, thật lâu sau, Tịch Bạch khàn cả giọng hỏi: "Tạ Tùy, anh có thể gọi em một tiếng Tiểu Bạch được không?"
Hầu kết Tạ Tùy lăn lăn, khó khăn nuốt xuống một ngụm nước miếng, lẩm bẩm: "Tiểu Bạch."
Bỗng nhiên, Tịch Bạch ngẩng đầu hôn lên khoé môi khô ráo của cậu.
Tạ Tùy theo bản năng mà ngửa đầu ra sau, nước mắt dính vào khuôn mặt của cậu, nhìn mi mắt ướt át đang khép chặt của cô, đáy lòng Tạ Tuỳ đau đến mức muốn nổ tung.
"Vậy anh còn thích Tiểu Bạch hay không?" Rốt cuộc vẫn không thể nhịn được, Tịch Bạch vừa khóc, vừa nâng cằm cậu lên, rồi nhẹ nhàng hôn xuống môi dưới của cậu: "Nếu anh còn thích Tiểu Bạch thì không được chia tay, có được hay không?"
Nước mắt Tịch Bạch rơi xuống bờ môi của cậu, cảm giác này giống như ngày mưa to hôm ấy, cậu trơ mắt đứng nhìn mẹ mình kéo vali rời khỏi nhà, bỏ lại một mình cậu trong cơn mưa tầm tã, khóc lóc như một đứa trẻ không tìm được nhà.
Có lẽ cậu thật sự giống như Trình Tiêu đã nói, là người truyền nhiễm virus, bất cứ người nào quen biết cậu cũng đều không cảm thấy được sự vui vẻ.
Cậu nên phong bế chính mình, vĩnh viễn không cần tiếp xúc với bất luận kẻ nào.
Thật lâu sau, Tạ Tùy mới chạm tay vào bả vai Tịch Bạch, âm thanh cũng đặc biệt run rẩy, lớn tiếng nói: "Tiểu Bạch, tương lai còn rất dài..."
Nhưng cậu chỉ nói mấy chữ này, rồi chẳng thể nói thêm được câu nào nữa. Cậu không biết nên nói với cô như thế nào. Cô sẽ gặp được một người tốt hơn cậu? Cậu làm sao có thể nói, cậu không thể cho cô được bất cứ thứ gì...
Ban đầu, chính là cậu kiên quyết muốn giữ cô lại ở bên cạnh mình. Ban đầu, chính là cậu thề thốt son sắt, ở cùng với cậu cô sẽ là người con gái hạnh phúc nhất thế gian.
Hiện tại, cậu lại nói cho cô biết, tương lai rất dài, thời gian sẽ thay đổi hết thảy... Bao gồm tất cả những thứ được cho là tình yêu khắc sâu hay là hồi ức không thể nào quên được.
"Tạ Tùy, tương lai rất dài, nhưng em chỉ muốn anh."
Cô ôm thật chặt cổ của cậu, đem mặt dán vào lồng ngực cứng rắn kia, nói cái gì cũng không chịu buông tay: "Anh đừng đẩy em ra, được không?"
Tạ Tùy cố nén nỗi đau tê tâm liệt phế, cậu cầm lấy tay cô kéo ra khỏi lồng ngực của mình: "Tịch Bạch, anh có chút mệt mỏi, em về trước đi."
Tịch Bạch có thể đoán trước, muốn cậu tiếp thu hết thảy những chuyện này thì phải trải qua bao nhiêu khó khăn, nhưng cô sẽ không dễ dàng buông tay. Tịch Bạch đứng lên, thay Tạ Tuỳ chỉnh lại góc chăn, sau đó cúi đầu hôn lên trán của cậu.
Tạ Tùy nhắm mắt lại, cảm thụ sự ôn nhu, dịu dàng nơi vầng trán.
Khoảnh khắc khi cô chuẩn bị bước ra khỏi phòng bệnh, Tạ Tùy bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Bao nhiêu điểm?"
Tịch Bạch biết, cậu muốn hỏi điểm của cô.
"Có thể đậu S Đại."
Tạ Tùy buông mắt, tảng đá đè nặng trong lòng xem như đã rơi xuống đất.
Chỉ cần như vậy thôi, hết thảy đều có thể tốt đẹp.
Cậu chỉ cần lặng lẽ nhìn cô sống thật bình an, sớm đạt được mong muốn của bản thân. Điều này cũng đồng nghĩa với việc, thế giới này đã không có bạc đãi cậu.
...
Editor: Lại đây, mình phát cho tờ khăn giấy:(((