Lúc Mộ Dung Hằng và Khương Linh Lung nắm tay nhau xuất hiện ở Ngự Hoa Viên, ánh mắt mọi người đều khiếp sợ, nhìn chằm chằm hai chân Mộ Dung Hằng.
Không ai tin được, Tứ vương gia trước kia ngồi trên xe lăn lại có thể đứng lên lần nữa.
Thời điểm Mộ Dung Hằng trọng thương, đám đại thần liền phản bội, hướng về Thái Tử, hiện tại trong lòng kinh sợ, biểu tình trên mặt có thể nói là xuất sắc.
Mộ Dung Hằng sớm biết đám quan lại sẽ kinh ngạc, trên mặt vô cùng bình tĩnh, dẫn Khương Linh Lung tiến lên phía trước.
Dưới chủ vị, bên phải là Thái Tử, cạnh Thái Tử là chỗ ngồi của Mộ Dung Hằng, tiếp đến là chỗ ngồi của Mộ Dung Thâm.
Mộ Dung Thâm đã tới từ trước, thấy Mộ Dung Hằng, cười lớn tiếp đón, "Tứ ca, Tứ tẩu."
Khương Linh Lung cong mắt cười, "Thất đệ, chỉ có một mình đệ thôi à?"
Mộ Dung Thâm cười, "Lời này của Tứ tẩu thật lạ, không phải mình đệ, chẳng lẽ lại là hai người?"
Khương Linh Lung liền cười trêu ghẹo hắn, "Thất đệ, đệ nhìn xem, ai mà không có đôi có cặp? Lại chỉ có mình đệ cô đơn, Tứ tẩu thấy, đệ vẫn nên sớm thành thân đi."
Giọng Khương Linh Lung rất nhỏ, chỉ khẽ nói đùa với Mộ Dung Thâm. Nào biết Thái Hậu ngồi ở trên nhìn thấy, cười hỏi nàng, "Linh Lung cùng lão Thất nói gì đó? Ai gia cũng muốn nghe một chút."
Khương Linh Lung ngẩn ra, lập tức lúng túng, tay thò xuống dưới bàn, lặng lẽ kéo gấu áo Mộ Dung Hằng, cầu cứu hắn.
Mặt mày Mộ Dung Hằng toàn là ý cười, thuận thế nắm chặt tay nàng, ngẩng đầu nói với Thái Hậu: "Cũng không có gì, Lung Nhi đang quan tâm chuyện hôn nhân đại sự của lão Thất, muốn tìm Vương phi cho Thất đệ."
"Tứ ca!" Mộ Dung Thâm không ngờ Tứ ca lại nói thật, lập tức trở nên căng thẳng.
Tứ ca... muốn đẩy hắn xuống hố lửa sao?!
Mộ Dung Hằng vừa dứt lời, Thái Hậu liền nở nụ cười, nói: "Linh Lung quả là tẩu tử tốt, còn biết quan tâm hôn nhân đại sự của lão Thất. Vừa hay hôm nay ai gia cũng muốn chỉ hôn cho lão Thất."
Mộ Dung Thâm nghe xong, trong lòng đột nhiên lộp bộp, lại nghe Thái Hậu nói: "Chu đại nhân đâu?"
Binh Bộ Thượng Thư bị điểm danh, lập tức tiến lên, quỳ xuống đất hành lễ, "Thái Hậu nương nương, vi thần ở đây."
"Chu đại nhân miễn lễ, ai gia nghe nói, thiên kim tiểu thư của Chu đại nhân như hoa như ngọc, tinh thông cầm kỳ thi họa. Tôn tử của ai gia cũng tuấn tú lịch sự, văn võ song toàn, Chu đại nhân cảm thấy thế nào?"
Thái Hậu đang dò hỏi ý của Chu thượng thư, nhưng thật ra chính là tính toán tứ hôn.
Chu Dung Hải vội nói: "Vậy do Thái Hậu nương nương làm chủ."
Cả người Mộ Dung Thâm cứng đờ, theo bản năng hô lớn, "Hoàng tổ mẫu!"
Lúc này Thái Hậu mới nhìn về phía hắn, nói: "Lão Thất, tuổi con cũng không nhỏ, nhân dịp hôm nay là ngày tốt, ai gia định ra hôn sự cho con, chờ phụ hoàng con chọn ngày tốt, sớm tiến hành hôn sự."
"Hoàng tổ mẫu..." Mộ Dung Thâm đứng lên theo bản năng, muốn cự tuyệt, Thái Hậu nhìn hắn một cái, sau đó liền dời tầm mắt, nói: "Diễn mừng thọ còn chưa bắt đầu sao?"
Hoàng đế ở bên cạnh vội nói: "Mẫu thân đừng vội, lập tức ra ngay."
Vừa dứt lời, trên đài liền khua chiêng gõ trống, toàn bộ Ngự Hoa Viên trở nên náo nhiệt.
Mộ Dung Thâm không có cơ hội nói chuyện, cả người giống như bức tượng điêu khắc, ngây ra trong góc.
Mộ Dung Hằng ngẩng đầu nhìn hắn, "Ngồi đi, còn đứng làm gì?"
Mộ Dung Thâm cười khổ, nhận mệnh ngồi xuống, "Tứ ca, huynh đúng là hại chết đệ rồi."
Cung nữ lục tục mang đồ ăn lên, Mộ Dung Hằng giúp Khương Linh Lung gỡ xương cá, nói: "Trước kia huynh đã từng gặp tiểu nữ nhi Chu gia, dung mạo rất xinh đẹp, thục nữ dịu dàng, tinh thông cầm kỳ thi họa, chẳng phải phù hợp với tiêu chuẩn của đệ sao?"
Mộ Dung Thâm cau mày, "Tiêu chuẩn gì cơ?"
Mộ Dung Hằng nâng mí mắt, nói: "Không phải đệ thích nhất là nữ tử dịu dàng, tài mạo song toàn sao?"
Mộ Dung Thâm nghe xong, ấn đường nhíu chặt hơn, nói: "Đó là trước kia."
Mộ Dung Hằng gắp thịt cá đã được gỡ xương vào trong bát Khương Linh Lung, sau đó nghiêng đầu nhìn Mộ Dung Thâm, hỏi: "Vậy hiện tại đệ thích cô nương như thế nào?"
"..." Mộ Dung Thâm chần chờ một lúc lâu, nói: "Dù sao cũng không thích quá mức dịu dàng."
Mộ Dung Hằng kỳ quái nhìn hắn một cái, "Đệ thật kỳ lạ, trước kia hỏi đệ thích cô nương dạng gì, đệ nói thích tiểu thư khuê các dịu dàng điềm đạm, sao giờ lại không thích nữa?"
Mộ Dung Thâm: "Con người luôn thay đổi." Hắn chần chừ, lại nói: "Dù sao thì hôn sự Hoàng tổ mẫu nói, đệ không chấp nhận."
Mộ Dung Hằng nhướng mày, kỳ quái liếc hắn một cái, nói: "Lão Thất, không phải đệ thích cô nương nào rồi chứ?"
Mộ Dung Thâm đột nhiên ngẩng đầu lên, "Sao có thể vậy được!"
Đột nhiên cảm xúc Mộ Dung Thâm trở nên kích động.
Mộ Dung Hằng nhìn hắn, hơi hạ mắt, cảm giác Mộ Dung Thâm có phần giấu đầu lòi đuôi.
"Huynh mới hỏi một câu, đệ kích động như vậy làm gì?"
"..."
Mộ Dung Hằng nói: "Đệ cho rằng vì sao Thái Hậu ban hôn nữ nhi của Chu thượng thư cho đệ?"
Mộ Dung Thâm ngây ra, "Vì sao?"
Mộ Dung Hằng nhìn hắn, nhẹ nhàng nói, "Đệ cảm thấy vì sao?"
Bỗng dưng Mộ Dung Thâm mở to hai mắt. Thiên hạ trước mắt, phần lớn binh quyền nằm trong tay Mộ Dung Hằng cùng bệ hạ. Nhưng vẫn còn một phần nhỏ trong tay Dương đại tướng quân cùng Binh Bộ Thượng Thư Chu Dung Hải.
Dương đại tướng quân là phụ thân của Thái Tử Phi Minh Tâm.
Mộ Dung Thâm cùng Mộ Dung Hằng cảm tình sâu nặng, cùng trên một sợi dây, cho nên ý của Thái Hậu, đơn giản là muốn giúp Mộ Dung Hằng lung lạc trọng thần trong triều.
Mộ Dung Hằng nói: "Đệ không muốn thành thân, thừa dịp phụ hoàng còn chưa hạ chỉ, mau chóng nói với Hoàng tổ mẫu, người sẽ hiểu."
"Nhưng còn huynh..."
"Lo cho huynh làm cái gì. Tuy vậy, cũng đến lúc đệ nên có tức phụ rồi, năm đó trước khi mẫu phi đệ mất đã dặn huynh chiếu cố đệ, đệ cũng già đầu rồi, nên thành thân."
Mộ Dung Thâm mím môi không nói.
Ha ha, nếu có người thích hợp, chẳng phải hắn sẽ thành thân luôn sao?
...
Trời tối, tiệc mừng thọ kết thúc, Mộ Dung Thâm vội vàng chạy đi tìm Thái Hậu, cầu lão nhân gia thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.
Nào biết Thái Hậu nói gì cũng không đồng ý, cuối cùng bị Mộ Dung Thâm quấy rầy không yên, còn đuổi người đi.
Ngày mùa đông, Mộ Dung Thâm bị đuổi ra khỏi điện, thân thể lạnh, tâm cũng lạnh. Ở ngoài điện ngây ngốc hơn nửa ngày.
Lâm Dương cẩn thận tiến lên nói, "Gia, chúng ta về phủ trước đi, ngài đứng ở chỗ này cũng không phải biện pháp tốt."
Trên đường hồi phủ, Lâm Dương thật sự không kiềm chế được tò mò trong lòng, hỏi: "Gia, không phải trước kia ngài thích dạng người như Chu tiểu thư sao?"
Mộ Dung Thâm nói: "Trước kia là trước kia, sao mọi người cứ hỏi ta câu này?"
Mộ Dung Thâm thấy phiền, ai cũng cho rằng hắn thích nữ tử dịu dàng. Nhưng hiện tại hắn không thích nữa được không?
Hắn muốn sửa cũng không cho?
Lâm Dương nhìn hắn một cái, thử thăm dò, "Gia, thuộc hạ có lời này, không biết có nên hỏi hay không..."
Mộ Dung Thâm liếc hắn một cái, "Ngươi hỏi đi."
Lâm Dương sờ mũi, chần chờ một lát, rốt cuộc cũng lấy hết dũng khí, hỏi, "Gia, có phải ngài thích Lục cô nương không?"
Nói bậy gì đấy. Hai chữ tiếp theo còn chưa kịp nói, bỗng dưng Mộ Dung Thâm thất thần.
Thích tiểu cẩu muội ư?
Không thể nào chứ?!
Nhiều nhất cũng chỉ là thích đồ ăn nàng làm mà thôi?
Lâm Dương thấy Mộ Dung Thâm không hé răng, nghĩ thầm, chẳng lẽ là thích thật?
Lá gan lập tức lớn hơn, Lâm Dương vội tiến lên nói: "Gia, thần có chuyện này muốn nói với ngài, mấy ngày trước trong phủ chúng ta có mở cá cược, đánh cược xem liệu Lục cô nương có thể trở thành Thất vương phi không... Gia, thần cược số tiền rất lớn, đánh cược Lục cô nương sẽ trở thành Thất vương phi, ngài có thể cho thần đáp án chính xác, để thần xem có nên tiếp tục cược, hay là rút tiền cược không?"
Lâm Dương vừa nói xong, Mộ Dung Thâm nhíu mày, đánh lên đầu hắn, "Người nào mở cá cược? Muốn chết phải không?"
Đám hỗn trướng này, thế mà lại dám lấy hắn ra để cược?!
Lâm Dương sợ tới mức vội lui ra sau, ôm đầu, "Không phải thần! Gia, tha mạng!"
...
Tâm tình Mộ Dung Thâm không tốt, sau khi hồi phủ thì lập tức trở về phòng.
Lão Từ đang ở cửa chờ Mộ Dung Thâm, thấy hắn trở về, vội tiến lên nghênh đón, "Vương gia, ngài đã trở lại rồi."
Lời nói này rất kỳ lạ, Mộ Dung Thâm liếc mắt nhìn ông ta, "Sao vậy?"
Lão Từ nói: "Lục cô nương ở trong viện, đợi ngài đã lâu."
Vừa lúc Mộ Dung Thâm vào sân, theo bản năng nhìn xung quanh viện, "Người đâu?"
Lão Từ đáp: "Lục cô nương chờ lâu nên mệt, đã về phòng nghỉ ngơi."
Mộ Dung Thâm nghe, trong lòng có chút hụt hẫng. Trong đầu bỗng dưng hiện lên cảnh tượng Lục Song Ngưng ở trong sân chờ hắn.
Hắn xoay người theo bản năng, muốn sang sân bên cạnh tìm Lục Song Ngưng.
Lão Từ vội ngăn cản, nói: "Vương gia, hiện tại ngài đừng đi. Trời đã tối, hơn nữa Lục cô nương về phòng lâu rồi, hẳn là đã ngủ."
Mộ Dung Thâm nghe xong, lúc này mới dừng chân, ngẩng đầu hỏi lão Từ, "Nàng ấy tìm ta chuyện gì sao?"
"Cũng không có việc gì, không phải lần trước Lục cô nương ủ một vò rượu mơ sao, nàng ấy mang tới cho ngài nếm thử."
"Rượu đâu?"
"Ở trong phòng ngài."
Mộ Dung Thâm nhanh chóng vào phòng.
Đẩy cửa ra, ở giữa bàn có bình rượu màu nâu, cạnh vò rượu có hai cái chén. Quả nhiên là tác phong của Lục Song Ngưng, tìm hắn uống rượu cũng không thèm dùng ly.
Mộ Dung Thâm vào phòng, đóng cửa, ngồi trước bàn trong chốc lát.
Đêm nay hắn ở trong cung uống không ít rượu, thật ra đã có phần say. Nhưng nghĩ đến tiểu cẩu muội tự mình ủ rượu cho hắn, liền nhịn không được mà mở nắp ra.
Mở nắp ra, một mùi hương mát lạnh xông vào mũi, là mùi vị thơm ngọt của quả mơ.
Còn chưa uống, đã có chút thèm.
Mộ Dung Thâm đổ nửa bát rượu, một ngụm uống hết. Hương vị mát lạnh, có chút cay, lại có chút ngọt.
Rượu trong cung đều là tiến cống, theo lý chính là thánh phẩm. Nhưng bỗng nhiên Mộ Dung Thâm cảm thấy, so ra còn kém hơn rượu tiểu cẩu muội tự tay ủ.
Vì sao lại vậy?
Hay thật đúng là yêu ai yêu cả đường đi?
Mộ Dung Thâm rót thêm một chén, hai chén rượu vào bụng, đầu có chút choáng váng.
Hắn đứng lên, mở cửa, ra sân hóng gió.
Lâm Dương đang gác đêm, thấy Mộ Dung Thâm đi tới thì vội hỏi: "Gia, làm sao vậy?"
Mộ Dung Thâm bị gió lạnh bên ngoài thổi qua, thoải mái hơn nhiều. Hắn đi xuống hành lang, nhắm mắt đứng trong chốc lát. Sau đó quay đầu lại, nhìn thẳng vào Lâm Dương, "Ngươi nói rằng trong phủ mở cá cược?"
Lâm Dương không biết Mộ Dung Thâm muốn nói gì, chỉ nhớ đến lúc nãy trên đường về, Mộ Dung Thâm đánh vào đầu hắn, lập tức khẩn trương, vội nói: "Gia bớt giận, sáng sớm mai thần sẽ dọn dẹp sạch sẽ."
Mộ Dung Thâm liếc hắn một cái, sau đó móc ra một thỏi vàng từ bên hông, ném cho Lâm Dương.
Lâm Dương ngẩn người, khiếp sợ nhìn Mộ Dung Thâm.
Mộ Dung Thâm xoay người, lúc bước lên bậc thang, nói: "Ta cũng muốn cá cược."
Mộ Dung Thâm đi lên hành lang, vào trong phòng. Giọng nói nặng nề truyền ra ngoài, "Đánh cược Lục Song Ngưng sẽ trở thành Thất vương phi."
Nói xong liền đóng cửa lại.
Lâm Dương đứng ở bên ngoài, ngây ngốc nửa ngày.
Lúc sau mới phản ứng lại, hắn đột nhiên vỗ đùi.
Ông trời, phát tài rồi!
Lâm Dương kích động nghĩ, ngày mai sẽ lấy toàn bộ gia sản ra đặt cược, sắp sửa phát tài lớn!
...
Mộ Dung Thâm uống nhiều rượu, ngày hôm sau ngủ đến khi mặt trời lên cao mới tỉnh lại.
Rửa mặt xong, đi ra liền chuẩn bị tìm tiểu cẩu muội của hắn.
Định nói cái gì với nàng?
Ôi, còn chưa nghĩ tới.
Kết quả đi đến sân cách vách, nha hoàn được hắn sai chiếu cố Lục Song Ngưng lại nói, sáng sớm Lục Song Ngưng đã ra cửa, tới Tứ Vương phủ khám bệnh cho Tứ tẩu.
Mộ Dung Thâm nghe xong, cũng chuẩn bị tới chỗ Tứ ca. Mới nghĩ như vậy, còn chưa kịp ra cửa, Hoàng tổ mẫu đã phái người tới, thỉnh hắn tiến cung.
Tối hôm qua mới bị tứ hôn, hôm nay lại bị mời vào trong cung, Mộ Dung Thâm biết khẳng định không phải chuyện tốt.
Nhưng Hoàng tổ mẫu tìm hắn, hắn cũng không dám không đi.
Hắn nhíu mày, căng da đầu tiến cung.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT