Cá đã nướng xong, toàn bộ thạch động tràn ngập mùi thơm của cá nướng, nước trong nồi canh cá cũng đã ngả sang màu trắng, ngửi mùi là đã cảm thấy vô cùng tươi ngon.
Khương Linh Lung múc canh cá vào cái bát đã được rửa sạch sẽ, đưa cho Mộ Dung Hằng, "Tướng công, uống miếng canh làm ấm thân mình đã."
Khương Linh Lung vừa nói vừa bưng bát canh cá lên, cầm thìa chuẩn bị đút cho Mộ Dung Hằng. Lúc này, đột nhiên bên ngoài có tiếng sột soạt, giống như có thứ gì từ trong bụi cây chui ra.
Khương Linh Lung sợ tới mức nhảy dựng lên, dựa vào người Mộ Dung Hằng theo phản xạ có điều kiện, ôm chặt cánh tay hắn, khuôn mặt nhỏ tràn đầy sợ hãi, "Tướng công... Là... Là cái gì vậy?"
Mộ Dung Hằng cầm tay nàng, "Đừng sợ."
Hắn nói, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm về hướng cửa động, ám khí đã trong tay, lúc đang chuẩn bị bắn ra, đột nhiên một bóng dáng màu trắng nhảy vọt đến.
Khương Linh Lung tinh mắt, lập tức kêu lên, "A! Chỉ là chó con!"
Khương Linh Lung vội vàng đứng lên, chạy về phía con chó nhỏ.
Chú chó lông trắng ngồi xổm ngoài cửa thạch động, đôi mắt to đen như mực cảnh giác nhìn chằm chằm Khương Linh Lung, nhưng nó không hề chạy.
Khương Linh Lung đến gần mới phát hiện đùi phải nó bị thương, đang chảy máu.
"Tướng công! Nó bị thương!" Khương Linh Lung thấy chân chú chó con bị thương, có chút đau lòng, ngồi xổm xuống, thật cẩn thận vươn tay, "Cún con, ngươi đừng sợ, tỷ tỷ tới cứu ngươi..."
Giọng nói Khương Linh Lung mềm mại, dỗ chó con như dỗ hài tử.
Quả nhiên là chú chó con thả lỏng cảnh giác, Khương Linh Lung liền nhân cơ hội nhẹ nhàng ôm nó.
Nàng cảm giác được chú chó con trong lòng nàng đang phát run, thập phần đau lòng, "Tướng công, nó rất sợ hãi."
Khương Linh Lung ôm cún con ngồi bên cạnh đống lửa.
Mộ Dung Hằng nhìn nàng ôm cún con, trông giống như đang ôm một hài tử, trái tim lập tức mềm lại.
Mộ Dung Hằng không khỏi nghĩ, không biết nếu Lung Nhi ôm hài tử sẽ như thế nào? Nhất định còn dịu dàng hơn cả hiện tại. Nghĩ tới, hắn lại hận không thể mau chóng lên núi Thanh Dương, mau chóng chữa khỏi hai chân.
Có một số việc, hắn chờ không kịp.
Khương Linh Lung rất thích động vật nhỏ, khi còn bé nàng có nuôi một con thỏ, sau đó thỏ con bệnh chết, nàng còn khóc vài ngày.
Lúc này thấy cún con bị thương, nàng vội lấy khăn tay trong ngực ra, băng bó phần chân bị thương cho con chó.
Cún con này trông rất sạch sẽ, chắc là có chủ nhân. Chỉ là không biết chủ nhân nó có ở quanh đây hay không.
Khương Linh Lung đang nghĩ ngợi, liền nghe thấy ngoài thạch động có tiếng kêu, "Tiểu bất điểm (nhóc con), tiểu bất điểm..."
Là giọng của một ông lão.
Vừa nghe thấy tiếng kêu, cún con trong lòng Khương Linh Lung sủa to, nó rất muốn nhảy xuống, nhưng đùi phải bị thương, không còn sức, chỉ có thể rên rỉ.
Khương Linh Lung vội ôm nó đứng lên, "Tướng công, chắc đó là chủ của con chó này!"
Khương Linh Lung nói xong liền chạy ra bên ngoài.
"Lung Nhi!"
Khương Linh Lung chạy rất nhanh, Mộ Dung Hằng còn chưa kịp gọi nàng, người đã chạy tới cửa thạch động.
Mà lúc này, trước cửa động xuất hiện một ông lão tóc trắng xoá, đứng trước mặt Khương Linh Lung.
Bởi vì đột nhiên có người lạ xuất hiện, Mộ Dung Hằng lập tức khẩn trương, tay sờ vào ám khí.
Ông lão kia nhìn cún con trong lòng Khương Linh Lung, "Ôi, tiểu bất điểm của lão, cũng may lão tìm thấy ngươi! Nếu không tìm thấy ngươi, chẳng phải lão nhân gia ta sẽ khóc chết sao."
"Lão nhân gia, đây là chó của người sao? Nó bị thương, ta đã băng bó đơn giản cho nó."
"Phải phải phải, là tiểu bất điểm của lão!" Ông lão ôm cún con vào ngực, "Ôi, tiểu bất điểm cùng lão lên núi hái thuốc, bị một con lợn rừng cắn phải, nó đau nên kêu thảm thiết, nhanh chóng trốn vào lùm cây, ta tìm nửa ngày cũng không thấy. Tiểu bất điểm này theo ta hơn bốn năm, nếu không thấy, ta sẽ đau lòng chết."
Ông lão vừa nói, vừa cảm ơn Khương Linh Lung: "Tiểu cô nương, cảm ơn ngươi, ngươi thật tốt."
Khương Linh Lung ngượng ngùng cười, "Không có gì, ta cũng không giúp được gì."
"Ôi, sao lại không giúp được gì, nếu không phải ngươi cứu tiểu bất điểm giúp lão, khả năng đến giờ lão cũng chưa tìm thấy nó, nói không chừng còn bị thất lạc."
Đang nói, đột nhiên ông lão ngửi được mùi thơm của canh cá, đôi mắt lập tức sáng ngời, "Ôi trời, canh cá thơm quá."
Không chờ Khương Linh Lung phản ứng lại, ông lão tóc trắng đã đi vào trong sơn động.
Bát canh cá đặt trên mặt đất, Mộ Dung Hằng còn chưa kịp uống, ông lão chạy vào, trực tiếp bưng bát lên uống, "Ông trời ơi, thơm quá!"
Từ khi nha đầu Song Ngưng xuống núi du ngoạn, đã lâu rồi ông chưa được ăn thứ gì ngon như vậy. Cảm khái một tiếng, chưa kịp để cho Khương Linh Lung và Mộ Dung Hằng có cơ hội phản ứng, ông đã ngửa đầu uống sạch bát canh cá.
Cả người Khương Linh Lung ngây ra, phục hồi tinh thần lại thì chạy nhanh tới, "Người... Sao người lại có thể như vậy!"
Nhìn canh cá nàng cực khổ nấu cho tướng công lại bị lão già này uống sạch sẽ, Khương Linh Lung giận sôi máu, khuôn mặt nhỏ nhăn lại.
Ông lão tấm tắc khen: "Ai nha, tiểu nha đầu cũng quá keo kiệt, không phải chỉ uống một chén canh thôi sao, cần gì phải đến mức này?"
"Người..." Khương Linh Lung tức giận, tay run run chỉ vào ông lão, mãi không nói ra lời.
"Ai nha, tiểu nha đầu này nấu canh cá không tồi, tuy không khéo tay bằng tiểu đồ nhi của lão, nhưng cũng miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn."
"..." Khương Linh Lung khiếp sợ nhìn ông, lão nhân này... Có bệnh à? Uống canh nàng nấu cho tướng công thì không nói, thế mà còn dám ghét bỏ nàng!!!
Khương Linh Lung giận sôi, còn muốn cãi cọ thêm, Mộ Dung Hằng vốn không nói chuyện lại đột nhiên kéo tay nàng, "Lung Nhi, bỏ đi."
"Tướng công..."
Mộ Dung Hằng lắc đầu, "Bỏ đi, lão nhân gia lớn tuổi, chúng ta nhường đi."
"..."
"Hừ hừ, nghe thấy chưa, tiểu cô nương, tướng công ngươi quả là người thức thời!"
"Người!" Khương Linh Lung tức giận dậm chân, Mộ Dung Hằng nhẹ nhàng kéo nàng, ý bảo nàng ngồi xuống. Nàng không cao hứng, trừng mắt nhìn lão nhân kia một cái, thở phì phì ngồi bên cạnh Mộ Dung Hằng, không chịu thua nói: "Tướng công ta đương nhiên là người thức thời, không giống một số người, chưa được sự đồng ý đã trộm đồ ăn của người khác!"
"Hừ hừ, tướng công ngươi là người thức thời, đáng tiếc lại là kẻ tàn phế."
Một câu nói chọc đúng chỗ đau của Mộ Dung Hằng. Sắc mặt Mộ Dung Hằng tối sầm, cả người trở nên lạnh lẽo.
Khương Linh Lung tức giận muốn đánh người, trừng mắt nhìn, "Ngươi mới tàn phế, cả nhà ngươi đều là tàn phế!"
"Hắc hắc, miệng tiểu cô nương này thật ác độc! Lão không ngại nói cho ngươi, chân của tướng công nhà ngươi, chỉ có lão có thể trị, ngươi không lấy lòng lão nhân ta cho tốt, về sau chỉ có ngươi hối hận!"
Lời này vừa thốt lên, Khương Linh Lung cùng Mộ Dung Hằng đều ngây ngốc.
Mộ Dung Hằng khiếp sợ, nghiêng đầu nhìn về phía lão nhân, "Lão nhân gia, lời ngươi vừa nói chính là sự thật? Ngươi có thể trị thương cho chân của ta?"
Lão nhân hừ hừ, kiêu ngạo ngẩng cằm, "Hừ, vốn là có thể trị, nhưng nương tử ngươi không lễ phép, lão nhân ta không muốn cứu!"
Cả người Khương Linh Lung cứng đờ, giây tiếp theo liền chạy đến trước mặt ông, "Lão nhân gia, xin lỗi, thật sự xin lỗi, ngài đại nhân bỏ qua cho tiểu nhân, ngàn vạn lần đừng cùng ta so đo, ta cầu xin ngài, ngài cứu tướng công của ta đi, chỉ cần có thể cứu hắn, cái gì ta cũng làm!"
Ông lão quay đầu, không cao hứng hừ một tiếng.
Khương Linh Lung lấy lòng, lôi kéo ống tay áo của ông lão, nhỏ nhẹ cầu xin, "Lão nhân gia, lão gia gia, cầu xin người..."
"Hừ hừ, vừa rồi không phải rất lợi hại sao."
"Thực xin lỗi lão gia gia, là ta sai, ta thật sự không cố ý, ta... Bởi vì canh này ta nấu riêng cho tướng công ăn, cho nên mới... Tướng công ta bị thương, thân thể không tốt, ta muốn hắn bồi bổ thân thể..." Khương Linh Lung nói, đột nhiên có chút ủy khuất, nước mắt vòng quanh hốc mắt.
Lão nhân rốt cuộc cũng quay đầu lại, thấy nước mắt của Khương Linh Lung đang cầu xin nhìn ông, nhất thời mềm lòng, "Ai da, được, xem như ngươi cứu tiểu bất điểm của lão, có phần ân tình này, lão sẽ cứu tướng công của ngươi."
Khương Linh Lung nghe xong, đôi mắt sáng lên, quỳ xuống trước mặt lão nhân gia, không ngừng nói lời cảm tạ, "Cảm ơn, cảm ơn lão gia gia!"
"Được rồi được rồi, đứng lên đi."
Mộ Dung Hằng vội nâng nương tử dậy, nhìn nàng vì hắn cầu tình, vì hắn quỳ xuống, trái tim vô cùng khó chịu.
Nhưng Khương Linh Lung lại tươi cười đầy mặt, kích động cầm tay Mộ Dung Hằng, "Tướng công, ngài được cứu rồi, được cứu rồi!"
Mộ Dung Hằng cười, vừa cao hứng lại vừa cảm thấy vô cùng chua xót.
Ông lão ở bên cạnh nhìn, hừ hừ, nói: "Vận khí của các ngươi cũng tốt, trùng hợp gặp lão đang hái thuốc gần đây, lại trùng hợp cứu tiểu bất điểm của lão, đổi lại là ngày thường, các ngươi ở trước mặt lão quỳ ba ngày ba đêm, đập vỡ đầu, lão cũng không cứu."
"..."
Mộ Dung Hằng ngẩn ra trong chốc lát, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, thử hỏi một câu, "Lão nhân gia, ngài chính là người mà khắp nơi đồn thổi, Đoạn Chỉ thần y trong truyền thuyết phải không?"
Làm đại phu, phần lớn đều hành y cứu người. Chỉ có Đoạn Chỉ thần y trong truyền thuyết, có một thân bản lĩnh, lại rất ít khi cứu người, tính tình cổ quái.
Tuy vậy, người trước mắt này, hình như cũng không có đứt tay [1].
[1] Đoạn chỉ: đoạn (断): đứt; chỉ (指): tay
Đương nhiên, có thể danh xưng Đoạn Chỉ thần y không có nghĩa là người đó bị đứt tay.
Ông lão liếc mắt nhìn Mộ Dung Hằng, hừ hừ nói: "Xem như ngươi có mắt! Gặp phải Lục Tòng Dung ta, xem như tiểu tử ngươi gặp may!"
"Đa tạ, đa tạ thần y! Được thần y cứu giúp, sau này nếu có chuyện gì cần giúp đỡ, tại hạ nhất định sẽ vượt lửa qua sông, có chết cũng không chối từ!"
Nội tâm Mộ Dung Hằng vô cùng kích động. Lúc trước Mộ Dung Thâm đã bảo hắn chuẩn bị tâm lý thật tốt, nói Đoạn Chỉ thần y cứu người dựa vào tâm tình, cho dù có trị được bệnh cũng không muốn trị. Hiện giờ không ngờ lại trong họa có phúc, ngã xuống vực sâu, lại gặp phải người họ đang tìm, coi như không phí chút công sức nào.
Khương Linh Lung nghe thấy thần y đồng ý chữa bệnh, vui vẻ nhảy lên, vội hỏi: "Lão gia gia, ngài còn muốn ăn canh cá không? Ta đây liền đi bắt cá, nấu canh cho ngài uống!"
Lục Tòng Dung hừ một tiếng, "Đi đi, làm nhiều một chút, nấu ít như vậy còn chưa đủ nhét kẽ răng!"
"Vâng! Ta đây đi ngay!" Khương Linh Lung vui mừng chạy ra bên ngoài. Mộ Dung Hằng nhìn thân ảnh của thê tử, khóe môi hơi cong lên.
Đây là lần đầu tiên hắn thấy Khương Linh Lung vui vẻ như thế.
Lục Tòng Dung thuận miệng cảm khái một câu, "Tuy nương tử ngươi có phần ngốc nghếch, nhưng đối xử với trượng phu là ngươi lại rất tốt."
Mộ Dung Hằng gật đầu, "Có thể cưới được nàng làm thê tử, là phúc khí ba đời của ta."
Im lặng một lát, Mộ Dung Hằng đột nhiên nhớ tới một chuyện, thấp giọng hỏi: "Thần y, có chuyện này ta muốn hỏi một chút."
"Sao vậy?" Lục Tòng Dung ngẩng đầu nhìn hắn.
Mộ Dung Hằng có hơi xấu hổ, sờ mũi nói: "Chính là sao "thứ kia"... không chịu phản ứng? Cũng là do chân bị thương sao?"
Nói xong, tai Mộ Dung Hằng hơi đỏ lên. Loại sự tình này thật đúng là khó có thể mở miệng.
Lục lão đầu rất kinh ngạc, đôi mắt nhìn xuống bên dưới của Mộ Dung Hằng, "Thứ kia của ngươi cũng có vấn đề?!!"
Mộ Dung Hằng vô cùng quẫn bách, cắn răng nói: "Cái kia không có vấn đề! Nhưng có thể là do hai chân không có cảm giác, cho nên nơi đó cũng..."
Lục Tòng Dung cười ha hả, "Ai da, bề ngoài tuấn tú lịch sự như vậy, thế mà lại không viên phòng được, ha ha, cười chết lão! Nương tử của ngươi thật đáng thương."
Hắn thật là hối hận, đáng lẽ ra không nên nói chuyện này!!
Lục Tòng Dung cười đủ rồi, vỗ bả vai hắn, "Yên tâm yên tâm, tiểu tử, có lão nhân ở đây, bảo đảm sẽ khiến ngươi sinh long hoạt hổ [2], kim thương không ngã [3]! Ha ha ha"
[2] Sinh long hoạt hổ: tương tự câu khỏe như vâm của Việt Nam
[3] Kim thương không ngã: hiểu nôm na là dai sức, kéo dài
"..."
Gặp quỷ, đây mà là thần y? Bệnh tâm thần thì có!!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT