Hắn nằm trên giường, đôi tay lười biếng gối sau đầu, mặt mày mỉm cười nhìn Khương Linh Lung, rất có dáng vẻ mặc quân cứ hái.
Khương Linh Lung thấy hắn cười như vậy, càng xấu hổ hơn, "Ngài... đừng cười mà..."
Sao nàng lại cảm thấy hắn đang chờ nàng làm trò cười?
Nàng thở dốc, che đôi mắt hắn lại, "Ngài... Không cho xem!"
Mộ Dung Hằng cười nhạo, giọng nói dịu dàng: "Được, ta không xem."
Khương Linh Lung thẹn thùng không muốn hắn nhìn, vì không yên tâm, nàng chạy xuống giường lấy một dải lụa trắng trong ngăn tủ, rồi lại chạy về trên giường, ngồi trên người Mộ Dung Hằng, muốn buộc dải lụa kia để che mắt Mộ Dung Hằng.
Lúc nàng đang chuẩn bị, sắc mặt Mộ Dung Hằng khẽ thay đổi, đột nhiên cầm tay nàng, mắt hơi híp lại, "Khương Linh Lung, ai dạy nàng trò này?"
Nha đầu này, còn bạo dạn hơn cả tưởng tượng của hắn, thế mà lại muốn che mắt hắn lại?
Khương Linh Lung run run nói: "Trò gì chứ... Thiếp... Thiếp sợ ngài nhìn lén."
Lúc này nàng vô cùng khẩn trương, nghĩ tới việc Mộ Dung Hằng đang nhìn mình, nàng không có mặt mũi đâu mà tiếp tục.
Mộ Dung Hằng: "..."
Thôi được, hắn hiểu sai, một tiểu nha đầu có thể hiểu được cái gì đâu.
Khương Linh Lung run rẩy xuống tay, quấn dải lụa trắng vài tầng, che đi đôi mắt Mộ Dung Hằng.
Sợ hắn thấy, nàng còn duỗi tay quơ quơ trước mắt hắn, "Tướng công, ngài có nhìn thấy không?"
Thình lình tối đen, dường như càng gia tăng sự kích thích. Mộ Dung Hằng cảm thấy cả người như bị lửa đốt lên, hắn tún lấy tay Khương Linh Lung, thanh âm trở nên khàn khàn, "Đừng náo loạn nữa, nhanh lên."
Khương Linh Lung thật sự xấu hổ, mặt đỏ, cả người cũng đỏ.
Lúc đọc sách, nàng cảm giác cái gì mình cũng làm được. Nhưng thực tế lúc làm, lại không thể bình tĩnh như vậy...
Cọ xát nửa ngày, mồ hôi cũng đã tuôn ra, nhưng nàng không tìm được "cửa" mà vào.
Khương Linh Lung gấp gáp đến mức sắp khóc, nghẹn ngào nói, "Tướng... Tướng công...... Chắc thiếp không làm được......"
Khương Linh Lung sốt ruột, cũng không chú ý tới sắc mặt Mộ Dung Hằng không đúng.
Nàng cọ xát trong chốc lát, Mộ Dung Hằng lại đột nhiên đỡ lấy bả vai nàng, ôm nàng, ấn nàng sang bên cạnh.
Mộ Dung Hằng gỡ dải lụa xuống, hắn ngồi dậy, nghiêng người, mặc lại y phục hỗn đỗn cho Khương Linh Lung, nhìn nàng thật lâu, một lúc sau, hắn mới lạnh nhạt nói: "Ngủ đi."
Đêm nay, đối với Mộ Dung Hằng mà nói, thật sự quá dài.
Tâm tình vất vả lắm mới có thể ổn định lại của hắn, bây giờ gặp sự tình vừa phát sinh, nó giống như một đòn cảnh cáo, lần nữa đẩy hắn vào vực sâu.
Gặp được Khương Linh Lung, nàng không chê hắn, xinh đẹp, thiện lương, đáng yêu. Hắn vốn tưởng rằng có thể cùng nàng bách niên giai lão [1].
[1] Bách niên giai lão: đầu bạc răng long, bên nhau hạnh phúc đến già
Nhưng đến chuyện phu thê thân mật với nàng cũng không làm được, hắn có tư cách ở bên cạnh nàng sao?
Đối với nam nhân mà nói, không có gì đả kích hơn so với chuyện này.
...
Ngày tiếp theo, lúc Khương Linh Lung tỉnh lại, Mộ Dung Hằng đã không còn nữa.
Khương Linh Lung hơi ngẩn ra một lát, sau đó bỗng nhiên xoay người xuống giường, chạy ra cửa.
Mai Hương ở bên ngoài, thấy tiểu thư nhà mình mặc trung y, để chân trần chạy ra thì vội tiến lên, "Nương nương! Như vậy rất lạnh, sao người không đi giày! Người mau về giường nằm đi, cẩn thận đừng để nhiễm lạnh." Nàng ấy vừa nói vừa đỡ Khương Linh Lung trở về phòng.
Mai Hương nói: "Trời chưa sáng Vương gia đã ra cửa, có chuyện gì sao, nương nương?"
Khương Linh Lung đặt mông ngồi trên ghế, nghĩ đến chuyện tối hôm qua, trong lòng có chút hốt hoảng.
Nàng không ngờ, tướng công thật sự......
Cũng là do hai chân bị thương, nửa người dưới đều không còn tri giác?
Trước khi gả cho tướng công, nàng nghe được chuyện này, nghĩ đến việc phải thủ thân mà sống, trong lòng có chút khó chịu.
Nhưng hiện tại, trong lòng nàng chỉ có sự đau lòng.
Tuy rằng không hiểu nhiều lắm, nhưng nàng cũng biết, chuyện này đối với nam nhân mà nói là có bao nhiêu đả kích.
Nàng sợ hắn sẽ suy nghĩ lung tung.
"Vương gia có nói là đi đâu không?"
Mai Hương lắc đầu, "Không nói."
"Ồ..."
Mộ Dung Hằng biến mất, biến mất suốt ba ngày.
Khương Linh Lung gấp gáp không chờ nổi nữa, phái người đi tìm.
Nhưng hình như Mộ Dung Hằng cố ý trốn tránh nàng, tìm mấy lần, nửa phần manh mối cũng không có.
Mấy ngày nay, thậm chí chuyện lâm triều hắn cũng xin nghỉ.
Trong đầu Khương Linh Lung luôn hiện ra hình ảnh Mộ Dung Hằng cô đơn lẻ loi, nôn nóng đến mức sắp khóc, Tôn ma ma cùng Mai Hương khuyên như thế nào cũng không được.
Nàng khóc lóc nói: "Tướng công sao lại đáng thương như vậy."
Khóc xong, Khương Linh Lung lại ra cửa tìm.
Bên ngoài gió lớn tuyết lớn, Tôn ma ma đau lòng, khuyên nhủ cả một đường, "Tiểu thư, hồi phủ đi, thân thể người không tốt, không thể gặp lạnh, Vương gia chắc là có chuyện gì ở bên ngoài, chờ mọi chuyện xong xuôi, tự nhiên ngài ấy sẽ hồi phủ."
"Làm gì có chuyện gì!" Khương Linh Lung biết, hắn đang trốn tránh nàng.
Khương Linh Lung một hai phải tự mình ra ngoài tìm Mộ Dung Hằng.
Nàng cũng thông minh, trực tiếp đi tới phủ của Thất vương gia Mộ Dung Thâm.
Mộ Dung Thâm nghe hạ nhân báo, lập tức chạy ra nghênh đón, "Tứ tẩu! Cơn gió nào đưa tẩu tới đây! Mau, vào trong ngồi đi!"
Mộ Dung Thâm rất nhiệt tình, Khương Linh Lung lắc đầu, "Ta tới tìm tướng công, ngài ấy có ở đây không?"
Mộ Dung Thâm ngây cả người, "Tứ ca? Không có! Sao vậy, Tứ ca không ở nhà sao?"
Khương Linh Lung hồ nghi nhìn hắn một cái, "Ngài ấy không ở chỗ đệ sao?"
Mộ Dung Thâm lắc đầu, "Thật sự không có, nhưng mà Tứ ca xảy ra chuyện gì sao?"
Mộ Dung Thâm có vẻ thực sự lo lắng, không hề giống như biết chuyện.
Khương Linh Lung lắc đầu, "Không có gì."
Hắn thoạt nhìn như thật sự không biết.
Mộ Dung Thâm thỉnh Khương Linh Lung vào nhà ngồi, Khương Linh Lung lắc đầu, "Ta còn muốn đi tìm tướng công, cáo từ."
Khương Linh Lung xoay người đi rồi, Mộ Dung Thâm nhìn chằm chằm bóng dáng nàng, không khỏi thở dài.
...
Trở lại thư phòng.
Mộ Dung Hằng đang ngồi trên bàn viết gì đó.
Mộ Dung Thâm đi qua, không nhịn được mà khuyên nhủ, "Tứ ca, huynh ở chỗ của đệ cũng không phải là biện pháp tốt. Trời lạnh như vậy, tẩu tử ở bên ngoài chịu gió rét để tìm huynh, nếu nhiễm bệnh thì làm sao bây giờ?"
Mộ Dung Hằng không đáp, thật lâu sau, rốt cuộc cũng buông bút trong tay xuống.
Mộ Dung Thâm thấy lạ, tiến đến phía trước, cúi đầu liền thấy thứ Mộ Dung Hằng viết.
Hắn đột nhiên mở to hai mắt nhìn, "Tứ ca! Huynh làm gì vậy?!"
Mộ Dung Hằng bỏ tờ giấy vào phong thư, "Đưa cho nàng."
Mộ Dung Thâm vội vàng lắc đầu, "Không được! Ca! Có phải huynh điên rồi không?! Không phải huynh rất thích Tứ tẩu sao? Hưu thư này, sao có thể muốn đưa liền đưa được?!"
Mộ Dung Hằng ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt sâu kín, "Không thì sao? Để nàng đi theo huynh, thủ thân mà sống?"
Mộ Dung Hằng thật sự không biết việc mình "không được", hắn cho rằng chỉ là hai chân tàn phế, những mặt khác đều bình thường. Cho đến đêm qua mới phát hiện, toàn bộ nửa người dưới đều chết lặng, căn bản không có cảm giác gì.
Mộ Dung Thâm vội nói: "Tứ ca, huynh đừng vội! Không phải chúng ta còn lên núi Thanh Dương tìm thầy trị bệnh sao? Đoạn Chỉ thần y có thể trị bách bệnh, khẳng định là có thể chữa khỏi cho huynh! Hơn nữa, hiện tại huynh không có cảm giác, chính là bởi vì chân không tốt, chờ chân tốt, những mặt khác cũng sẽ tốt. Tứ ca, thật sự, huynh đừng từ bỏ hy vọng nhanh như vậy. Nếu đến cả Đoạn Chỉ thần y cũng không thể nào cứu được huynh, đến lúc đó huynh không muốn chậm trễ Tứ tẩu, đưa hưu thư cũng đâu có muộn?"
Mộ Dung Hằng im lặng hồi lâu, cuối cùng vẫn cất phong hưu thư đi.
Nghe theo Mộ Dung Thâm vậy, tìm thầy trị bệnh trước, sau đó mới quyết định nên làm như thế nào.
...
Khương Linh Lung ở bên ngoài giá rét tìm Mộ Dung Hằng một ngày, nửa đêm quả nhiên phát sốt.
Tôn ma ma cùng Mai Hương nôn nóng đến mức sốt ruột, Vương Phúc cả đêm tiến cung thỉnh thái y.
Lúc Mộ Dung Hằng ngồi xe ngựa trở về, vừa lúc gặp phải Vương Phúc cùng thái y đang chuẩn bị vào phủ.
"Vương Phúc." Ấn đường Mộ Dung Hằng nhíu lại, gọi ông.
Vương Phúc nghe thấy giọng hắn, vội vàng quay đầu lại, "Vương gia! Ngài đã trở lại!"
Mộ Dung Hằng nhìn thái y, hỏi: "Sao lại thế này?"
Vương Phúc thật thà kể lại: "Hôm nay Vương phi nương nương ở bên ngoài tìm Vương gia cả ngày, gặp gió lạnh nên phát sốt!"
Mộ Dung Hằng ngẩn ra, lập tức nói: "Mau! Đẩy ta trở về!"
Khương Linh Lung sốt đến nỗi cả người nóng bỏng, khó chịu đến mức chảy nước mắt.
Tôn ma ma đau lòng vô cùng, "Đã bảo người đừng đi ra ngoài, thân thể của người từ nhỏ đã không thể gặp lạnh, giờ thì tốt rồi, lại phải chịu tội."
Mai Hương lôi kéo Tôn ma ma, "Ma ma đừng nói nữa, nương nương đã rất khó chịu."
Tôn ma ma không nhịn được mà oán giận, "Cũng không biết Vương gia đi nơi nào? Nói biến mất liền biến mất, một chút tin tức cũng không có, thật là, cũng không biết có để tiểu thư nhà chúng ta ở trong lòng không?!"
"Ma ma, đừng nói nữa..." Giọng Mai Hương có hơi run, thấy quản gia đẩy Mộ Dung Hằng tới thì nhanh chóng quỳ xuống đất, "Vương... Vương gia..."
Tôn ma ma sửng sốt, quay đầu lại liền thấy Mộ Dung Hằng. Nghĩ đến lời chính mình vừa nói, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, quỳ trên mặt đất, "Vương... Vương gia!"
Mộ Dung Hằng cũng không để ý bọn họ, lập tức đi tới mép giường.
Khương Linh Lung cuộn tròn ở trong chăn, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ bằng lòng bàn tay, khuôn mặt nóng đến mức đỏ bừng, thấy Mộ Dung Hằng trở về, hốc mắt nàng lập tức đỏ lên, khóc nói: "Ngài đã đi đâu?"
Lòng Mộ Dung Hằng tràn đầy sự tự trách, cầm chặt tay Khương Linh Lung, giọng nói có chút dỗ dành: "Lung Nhi, xin lỗi, là ta không tốt, làm nàng chịu khổ."
Khương Linh Lung mím môi, khóc còn nhiều hơn.
Ủy khuất.
Thái y kê thuốc cho Khương Linh Lung, Khương Linh Lung uống, rốt cuộc nửa đêm cũng hạ sốt.
Bọn hạ nhân cũng lui ra, trong phòng chỉ còn hai người Khương Linh Lung và Mộ Dung Hằng.
Mộ Dung Hằng nghe, khẩn trương ôm lấy Khương Linh Lung, hai thân thể gần như dán vào nhau, "Giờ thì sao? Đỡ hơn chưa?"
Lúc này Khương Linh Lung mới vừa lòng, vùi đầu trong lồng ngực Mộ Dung Hằng, "Mấy ngày nay ngài đi đâu?"
Mộ Dung Hằng thành thật nói, "Ở phủ thất đệ."
Khương Linh Lung sửng sốt, "Quả nhiên ở nơi đó! Đệ ấy dám gạt thiếp!"
Mộ Dung Hằng thấy Khương Linh Lung thở phì phì, không khỏi cười nhạo, nhẹ nhàng sờ mặt nàng, "Ngoan, đừng nóng giận."
Khương Linh Lung mím môi, ngẩng đầu, không cao hứng trừng mắt nhìn Mộ Dung Hằng một cái, "Về sau ngài còn như vậy, thiếp sẽ không để ý tới ngài."
Mộ Dung Hằng nhìn nàng, nói: "Sẽ không, không có về sau. Thật ra... Ta sợ uất ức cho nàng."
Khương Linh Lung nghe hắn nói, vội lắc đầu, "Sẽ không, thiếp không uất ức. Tướng công đối xử với thiếp tốt như vậy, trên đời này, ngoại trừ cha nương, cũng chỉ có ngài đối xử tốt với thiếp."
Hắn vẫn luôn che chở nàng.
Nàng hít mũi, nghiêm túc nhìn hắn, "Tướng công, ngài đã nói sẽ bảo vệ thiếp cả đời, vậy nên đừng bỏ rơi thiếp."
Mộ Dung Hằng gật đầu, "Không đâu."
Lại nói: "Đúng rồi, qua mấy ngày nữa ta sẽ lên núi Thanh Dương tìm thầy trị bệnh, trên núi có Đoạn Chỉ thần y, có lẽ sẽ chữa được chân của ta."
"Ừm, có khả năng." Mộ Dung Hằng cười cười, lại nói: "Nhưng mà, núi Thanh Dương ở đất Thục, có hơi xa, chuyến đi này..."
"Tướng công! Thiếp muốn đi, thiếp cũng phải đi!" Khương Linh Lung lập tức nói. Nàng không muốn tách ra với tướng công lâu như vậy, đồng thời nàng cũng muốn đi xem thế giới bên ngoài.
Nàng lớn như vậy, còn chưa xa nhà bao giờ.
"Không được, thân thể nàng không tốt, sẽ không chịu nổi." Ban đầu Mộ Dung Hằng cũng muốn mang Khương Linh Lung đi, nhưng lúc này thấy nàng trúng gió sinh bệnh, không dám mang nàng ra cửa nữa.
Giọng Khương Linh Lung mềm mềm mại mại, từng tiếng tướng công, kêu đến nỗi lòng Mộ Dung Hằng như bị cào ngứa, nháy mắt mềm rất nhiều, giọng nói cũng không còn kiên định, "Không được, nếu ở trên đường sinh bệnh, ta sẽ đau lòng..."