“Mắng chửi sau lưng người ta như vậy, lương tâm em không thấy cắn rứt à?” Giọng nói bất đắc dĩ quen thuộc truyền đến trong hành lang.
Tiếng mắng chửi của Tống Trân đột nhiên dừng lại, cô quay đầu, vẻ mặt dại ra.
Tề Nghiễm Ninh đi đến bên cạnh Tống Trân, anh cúi đầu nhìn cô. Quần áo đã ướt hơn một nửa, tóc cũng lộn xộn dán vào mặt, hốc mắt phiếm hồng, trên mặt đều là nước mắt chưa khô.
“Không phải anh ở nhà à?” Tống Trân khô khốc hỏi.
Tề Nghiễm Ninh lấy chìa khóa trong túi quần mở cửa: “Ai nói với em anh ở nhà?”
Hôm nay chân trước cô vừa ra khỏi nhà anh, chân sau Vương Trí đã gọi đến, bảo anh tham gia một cuộc họp báo, đến bây giờ mới kết thúc, anh vừa trở về liền nhìn thấy cô ngồi trước cửa nhà mình, vừa mắng vừa khóc, anh còn có thể làm gì đây?
“Nhưng anh…”
“Nhưng cái gì nhưng, còn không mau vào cho anh, em không sợ bị người ta chụp được à, có thấy mất mặt không?” Tề Nghiễm Ninh bước vào, thuận tiện lấy dép lê cho cô.
“Em còn mặt mũi nữa đâu mà mất?” Tống Trân nhỏ giọng nói thầm.
“Em nói gì đấy?”
“Không… Không có gì…” Tống Trân đưa tay lau nước mắt trên mặt, sau đó bò dậy khỏi mặt đất.
Tề Nghiễm Ninh nhìn Tống Trân đang bị ướt, không khỏi nhíu mày. Tức giận đập cửa thì cũng thôi đi, nhưng cô khiến mình biến thành cái dáng vẻ này là muốn làm cái gì, muốn tra tấn chính mình, hay là muốn tra tấn anh?
Anh vươn tay lấy một cái khăn trên sô pha ném cho cô, vừa hay phủ luôn đầu cô: “Lau tóc đi.”
Tống Trân lấy khăn xuống, ánh mắt u oán.
“Lau xong thì vào phòng tắm tắm rửa đi, nếu không đến lúc cảm mạo khó chịu thì đừng tìm anh.”
Tống Trân dừng lại động tác lau tóc, khóe môi nhếch lên một nụ cười ý vị sâu xa, sau đó đi qua chỗ anh.
Tề Nghiễm Ninh lùi ra phía sô pha theo bản năng, nhưng Tống Trân lại nhanh chóng vọt đến trước mặt anh, chống tay ở lưng ghế sô pha, anh bị vây giữa sô pha và cô.
“Sao? Anh quan tâm em à?”
Cô dựa vào quá gần, anh cảm nhận được hơi thở ấm áp trên người cô. Trong chốc lát, tim đập như sấm.
“Em đừng nghĩ nhiều, anh sợ em lây bệnh cho anh thôi.”
Tống Trân càng đến gần anh hơn, cô bĩu môi, vừa định cãi thì lại rất không đúng lúc mà hắt xì một cái.
“Hắt xì!”
Một tiếng hắt xì thật lớn, còn văng vào mặt Tề Nghiễm Ninh.
“Hì…” Tống Trân nhìn gương mặt càng ngày càng đen của Tề Nghiễm Ninh.
“Đi tắm rửa.” Ba chữ này dường như là Tề Nghiễm Ninh nói qua kẽ răng.
“Được được được, em đi em đi.”
Tống Trân biết mình làm chuyện xấu, nào dám trêu chọc anh nữa, không nói hai lời cầm khăn chạy vào phòng tắm.
Tề Nghiễm Ninh lau nước miếng trên mặt, anh nhìn bóng dáng của Tống Trân, trong lòng rất là bất đắc dĩ.
Một lát sau, trong phòng tắm truyền đến tiếng nước xả, lúc này anh mới đứng dậy, đi vào phòng bếp. Anh cắt một ít gừng, chuẩn bị nấu canh. Với cái trình độ dầm mưa của cô, nếu không mau uống chút canh gừng xua đi khí lạnh, ngày mai nhất định sẽ cảm mạo, đến lúc đó còn lâu cô mới dễ chịu.
Chờ anh nấu canh gừng xong, tiếng nước trong phòng tắm cũng ngừng lại.
Một lát sau, anh nghe được giọng của cô truyền ra: “Tề Nghiễm Ninh, em không có quần áo!”
Tề Nghiễm Ninh sửng sốt, hình như cô không mang quần áo vào thật.
“Chờ một chút.” Anh về phòng ngủ lấy một bộ đồ ngủ của mình. Sau đó lại đi đến phòng tắm, cửa mở một khe hở nhỏ.
“Trong nhà không có đồ ngủ con gái, em tạm chấp nhận chút đi.”
“Ừ.”
“Anh đưa đồ ngủ vào đi, em không vươn tay ra đâu, bên ngoài lạnh.”
Tề Nghiễm Ninh nhìn điều hòa đang mở trong phòng khách, có lạnh đâu.
“Anh làm gì đấy, nhanh lên đi.” Bên trong truyền đến tiếng thúc giục của Tống Trân.
Tề Nghiễm Ninh cũng không nghĩ nhiều, anh đưa tay vào: “Cầm đi.”
Tống Trân nhìn cánh tay đang đưa vào của Tề Nghiễm Ninh, khóe môi nhếch lên, sau đó nhận lấy quần áo, ngay khi anh muốn rút tay về, cô nhanh chóng túm chặt cổ tay của anh.
“Tống…”
Cô mở cửa ra, kéo anh một cái.
Tề Nghiễm Ninh sững người, trước mắt hơi nước vờn quanh như sương mù khiến tầm mắt anh mơ hồ, chỉ có hai thứ mềm mại trước ngực khiến anh hiểu được rốt cuộc là đang có chuyện gì xảy ra.
“Tống Trân… Em… Em đang làm gì?” Tề Nghiễm Ninh hơi ngửa người, đôi tay giang ra, tận lực không để tay mình chạm vào cơ thể cô.
Cả người Tống Trân tựa vào ngực anh, đôi tay ôm chặt eo anh, cô ngẩng đầu nhìn anh.
“Tề Nghiễm Ninh, vì sao anh không nhìn em, em kém cỏi đến mức anh không muốn nhìn à?” Giọng cô còn mềm nhẹ hơn bình thường gấp mười lần.
“Đừng làm loạn, Tống Trân, mau thả anh ra.” Tề Nghiễm Ninh muốn vươn tay đẩy cô ra, nhưng vừa chạm vào da thịt mịn màng của cô thì như chạm vào quả cầu lửa vậy, lập tức rụt tay về. Bây giờ anh chịu dày vò, đẩy cũng không phải, không đẩy cũng không phải. Đặc biệt là trên người cô còn có mùi sữa tắm của anh, bình thường dùng trên người mình, anh cũng không cảm thấy gì lắm, nhưng bây giờ, anh lại cảm thấy mùi hương này rất quyến rũ, rất mị hoặc.
“Em không làm loạn, có bản lĩnh thì anh đẩy em ra đi…” Tống Trân nhón mũi chân, tiến đến má anh, thổ khí như lan [1].
[1] Thổ khí như lan: hơi thở thơm như hoa lan, dùng để chỉ hơi thở của một cô gái đẹp
Tề Nghiễm Ninh lập tức cảm thấy dưới thân có một ngọn lửa bắt đầu xuất hiện.
“Sao anh không nói gì? Có phải là anh sợ không?” Tống Trân cười, vừa nói một vừa đưa tay cởi quần áo anh.
“Tống Trân!” Tề Nghiễm Ninh cầm lấy cổ tay cô.
Giọng anh không hề có lực uy hiếp, cho nên cô căn bản không sợ anh, tiếp tục cởi quần áo anh.
“Tề Nghiễm Ninh, chẳng lẽ anh không muốn em à?” Tống Trân hôn lên khóe môi anh.
Tề Nghiễm Ninh liều mạng thở dốc, nói cho chính mình, đừng xúc động, phải bình tĩnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT