Vương Tiêm thở ra một hơi thật sâu, lại lần nữa đi về phía Tử Bạch. Âm thanh bút chì cùng giấy trắng xoát xoát truyền tới.

Cô nhìn chằm chằm vào trang giấy trắng kia, chỉ thấy có hai cái vòng tròn và một ít đường cong lung tung, này giống như là một người, Vương Tiêm có thể nhận ra đó là người vì bên cạnh cái vòng trong kia viết hai chữ, Vương Tiêm...

Chẳng lẽ là vẽ cô? Trái tim nhỏ bé chậm rãi đau lên, mà Vương Tiêm cảm ứng được lúc này tâm tình Tử Bạch dường như rất vui sướng.

" Tử Bạch ca ca..." Vương Tiêm hiện tại rất lo lắng....

"A!" Đột nhiên nghe thấy âm thanh từ phía sau, hắn sợ tới mức thiếu chút nữa là làm ngã ghế xuống, xoay người thấy một khuôn mặt lớn, oanh một tiếng, thật sự ngã xuống ghế.

" Nha, Tử Bạch ca ca mau đứng lên, sao mà lại té xuống." Vương Tiêm thấy Tử Bạch nằm dưới đất vội vàng tiến đến dìu hắn lên.

" Cảm...Cảm ơn." Tử Bạch gian nan bò dậy, hắn phát hiện cảm xúc trên tay rất là mềm mại, làm hắn không muốn buông ra, nhưng đảo mắt nhớ đến một việc," Cậu vào bằng cách nào vậy?"

Vương Tiêm kéo hắn ngồi trở lại ghế, vui cười trả lời;" Leo vào a"

Leo....Leo? Tử Bạch có điểm kinh ngạc đến ngâ người, nhìn thể hình này của Vương Tiêm, rất khó tưởng tượng sao có thể leo qua được.

" Tử Bạch, cái này cậu vẽ tớ sao?" Vương Tiêm lại nhìn vào trang giấy trên bàn.

Tử Bạch phát hiện hình mình vẽ đã bị thấy, mặt đỏ lên, vội vàng che đi.

Nhưng Vương Tiêm đâu có cho hắn cơ hội để tiêu hủy, ỷ vào ưu thế về thể hình của mình lấy tờ giấy ra, cài này càng thêm rõ, đây chính là vẽ cô, cô lập tức nghiêm túc nhìn Tử Bạch.

" Đây là tớ vẽ chơi thôi." Tử Bạch ngượng ngùng, ánh mắt tránh né người đối diện.

" Nhưng là cậu vẽ tớ." Ngón tay bụ bẫm của Vương Tiêm chỉ vào tờ giấy.

" Ân...Ân, tớ vẽ cậu" Tử Bạch gật đầu.

" Có thể đừng nói lắp hay không." Vương Tiêm tiến đến gần Tử Bạch, phát hiện nam sinh này lớn lên tương đối tuấn tiếu, liền không biết lớn lên có trường tàn hay không.

"Được." Tử Bạch ngốc manh gật gật đầu.

" Ngoan." Vương Tiêm sờ sờ đầu hắn, " Cậu hiện tại không sợ tớ." Cô đột nhiên cao hứng lên, bởi vì cảm giác tâm tình Tử Bạch hiện tại là khẩn trương chứ không phải sợ hãi.

" Tớ không có sợ cậu." Từ Bạch nhìn cánh tay bụ bẫm kia, thấy rất là đáng yêu, có làm hắn nổi lên ý muốn sờ thử.

" Cậu vẽ tớ, về sau tớ chính là người của cậu, nhưng cậu không được chơi xấu!"

"A?" Tử Bạch có điểm ngốc ngốc mở to hai mắt.

" Cậu có phải hay không hiện tại muốn chơi xấu." Vương Tiêm vẻ mắt ủy khuất cúi đầu.

" Không có, không có." Tử Bạch vội vàng xua xua tay, lại có điểm rối rắm nói," Nhưng tớ cũng vẽ mẹ tớ, ba tớ, còn cả ông nữa."

" Cho nên bọn họ là người của cậu, cậu xem không phải mỗi ngày mọi người đều ở bên nhau sao!" Vương Tiêm giải thích, cô nảy lên ý tưởng phải làm tẩy não suy nghĩ của tiểu hài tử này a.

Từ Bạch gật đầu, rồi lại lắc đầu:" Nhưng cảm giác vẫn không đúng."

" Là dạng này, mẹ và ba cậu mỗi ngày không phải cho cậu chơi, cho cậu ăn cơm sao, ông cậu cũng không phải luôn ở nhà sao? Cho nên bọn họ đều là người của cậu."

" Nga." Tử Bạch tuy ra có chỗ không hiểu, còn gật gật đầu tỏ vẻ đã biết.

" Về sau tớ cũng sẽ là người của cậu." Vương Tiêm thấy mục tiêu đã bị cô tẩy não, trong lòng vui vẻ.

" Được." Tử Bạch lại lần nữa gật gật đầu.

" Tớ là người của cậu rồi, cậu về sau không thể lại vẽ người khác, chỉ có thể vẽ mẹ, ba, ông và tớ thôi." Vương Tiêm lại đem nhũng việc cần chú ý nói ra, nếu về sao hắn đem ý tưởng bị cô tẩy não vẽ tranh cho nữ sinh khác, chuyện liênd sẽ nghiêm trọng, khả năng nàng còn dạy hư một tiểu nam sinh ngốc.

"Tớ có thể vẽ bà ngoại, chú tớ được không?"

" Người trong nhà có thể vẽ, không phải người trong nhà liền không thể."

" Đã biết."

Vương Tiêm thấy kế hoachk của mình đã hoàn thành một nữa, trong lòng rất cao hứng.

" Vậy cậu mau đi ngủ đi, tớ cũng phải về, ngày mai còn phải đi học, ngày mai tớ cũng đi học, cậu chờ tớ được không?" Vương Tiêm nhìn ánh mắt nam sinh có điểm buồn ngủ, nàng rất thông cảm đi đến ban công tìm cách trở về.

" Được." Tử Bạch xoa xoa mắt nhìn theo hướng Vương Tiêm, bởi vì Tử Bạch có cái ghế nhỏ, cho nên Vương Tiêm rất nhanh chóng trở lại ban công nhà mình.

" Cậu ngủ đi, tớ cũng đi ngủ đây, ngủ ngon." Vương Tiêm xua xua tay, ý bảo Tử Bạch đi vào.

Tử Bạch gật đầu đi vào, kéo bức rèm lại, tắt đèn.

Một đêm ngủ ngon.

Ngày thứ hai sáng sớm tinh mơ Vương Tiêm liền tỉnh, nàng phát hiện eo thịt lại nhiều hơn một chút, trong lòng rất là buồn bực, nhưng vẫn sớm mặc đồ, lần này không cần sự hỗ trợ của Vương ba mà tự mình chuẩn bị tốt.

Chờ Vương ba vào thấy con gái nhà mình ăn mặc chỉnh tề."Nha, con gái nhà ta hiện tại thực ngoan a, tự mình biết đánh răng thay quần áo, mấy ngày trước còn cần ba giúp."

" Về sau những việc này con sẽ tự làm." Vương Tiêm bày ra dáng vẻ người lớn." Cho nên ba có thể yên tâm."

" Không tồi." Vương ba cao hứng hôn lên mặt Vương Tiêm một cái.

Vương Tiêm vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía Vương ba," Ba sau này đừng hôn con, con đã lớn rồi."

" Ba không thể hôn con gái mình a?" Vương ba ủy khuất lên án, " Con gái, có không cần tỏ ra người lớn như vậy."

Vương Tiêm bất đắc dĩ không nói, trực tiếp xuống lầu. Nhà cô có hai tầng, mỗi lần lên xuống đều thở hồng hộc.

Một chút liền thấy trên bàn là bánh bao và cháo nóng hổi, nếm thấy mới phát hiện là cháo trứng muối thịt nạc mà cô thích nhất.

Vương ba xuống, thấy Vương Tiêm ăn sáng vẻ mặt liền ôn nhu ngồi đối diện," con gái, ba đi công tác, có thể không về kịp đón con tan học, buổi chiều con đi theo Tử Bạch, Tử Tuệ về nhà bọn họ nha."

" Vâng, ba yên tâm đi." Đây thật đúng với mong muốn Vương Tiêm.

" Thùng thùng."

Vương Tiêm nghe được âm thanh vội vàng buông chén đũa đi đến cửa, mở của liền phát hiện đúng là Tử Bạch, còn có một bên đứng đối diện cô đó là Tử Tuệ.

" Tớ đi vào lấy cặp, hai người chờ một chút." Vương Tiêm hấp tấp lại chạy vào lấy cặp đã chuẩn bị hôm qua, đeo lên lưng mà lại phát hiện dây lưng quá ngắn, không thể mang lên được, chỉ có thể trực tiếp ôm vào trong ngực chạy ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play