=Editor: Tiểu Ma Bạc Hà=

Trận DUO sáng hôm sau, ban tổ chức sắp xếp đội theo yêu cầu của khán giả, Tô Mộ Mộc và Lâm Trăn hoàn toàn xứng đáng trở thành đội chơi được bỏ phiếu áp đảo hết phần người ta.

Hơn nữa vì tính chất đặc biệt của DUO nên chỗ ngồi của hai người cũng được xếp cạnh nhau.

“Sao mắt hai người thành mắt gấu mèo thế này, tối qua ngủ không ngon hả?” Quan Hi đứng bên cạnh hai người, anh định dặn dò những điều hai người cần chú ý trong trận đấu nhưng lại phát hiện ra tinh thần của cả hai khiến anh lo lắng hơn.

Tô Mộ Mộc ủ rũ liếc mắt nhìn Quan Hi, cô nói được gì bây giờ? Cô cũng tuyệt vọng lắm chứ.

Cô không thể thừa nhận trước mặt Lâm Trăn là chất lượng giấc ngủ của mình giảm sút do tấm hình quyến rũ của cậu tối qua được.

Còn câu nói gậy ông đập lưng ông thì lại miêu tả về Lâm Trăn.

Quan Hi nhìn hai người ậm ờ mãi không chịu nói thì cũng ngầm hiểu ra, anh hít thật sâu và bắt đầu hâm mộ, đúng là tuổi trẻ tốt ghê.

Quan Hi gọi thợ trang điểm mình dẫn theo tới, nói: “Tiểu Trương này, lúc trang điểm cho hai người họ nhớ dặm phấn che cái mắt gấu mèo kia đi đi nhé.”

Lâm Trăn nhìn chằm chằm hộp phấn trong tay thợ trang điểm, cậu liên tục lùi về sau: “Em không cần đâu.”

“Không được không được, hai người đều có cặp mắt gấu mèo thì sẽ giúp mọi người thả trí tưởng tượng bay xa đó.” Quan Hi đè vai Lâm Trăn, nói với thợ trang điểm: “Làm cho tên nhóc này trước đi.”

Lâm Trăn luôn ỷ vào nhan sắc OK cùng với giới tính nam của mình nên chưa bao giờ trang điểm khi lên sân khấu đã thua trong tay Quan Hi.

“Chị gái nhỏ ơi……” Lâm Trăn vẫn bướng bỉnh tìm đến Tô Mộ Mộc nhờ giúp đỡ.

Tô Mộ Mộc nhún vai bày tỏ mình cũng chẳng cách nào nhúng tay.

Vài giây sau, Tô Mộ Mộc nhìn cô bé trang điểm chăm chỉ làm việc, trông có vẻ chẳng mấy dễ dàng rồi lại ngó sang ánh mắt Lâm Trăn nhìn cô bé như thiên tai thú dữ, cô xấu bụng cười hì hì bước lên hất tóc mái rũ xuống trán cậu giúp người ta.

Lâm Trăn không vui hừ khẽ: “Chị gái nhỏ, chị đang nối giáo cho giặc đấy.”

Tô Mộ Mộc búng trán cậu, cảnh cáo: “Bớt bớt lại đi.”

Hương nước hoa nhàn nhạt ở cổ tay lượn lờ vào mũi cậu, Lâm Trăn hít sâu, tỉ mỉ gom góp mùi hương phảng phất rồi cười hi hi ngẩng đầu lên, chẳng tốt lành gì nhìn Tô Mộ Mộc.

“Ò, thơm thơm nà, em sẽ không so đo với chị nữa đâu.”

Nhìn hai người đối đáp với thần thái và hành động nào cũng vô cùng thân thiết, tuy anh nghĩ yêu nhau thì chẳng có gì sai nhưng vẫn phải nghiêm túc dặn dò họ trước.

“Lát nữa vào trận hai người nhớ phải kiềm chế bản thân mình lại một chút, đừng bắn quá high rồi bất thình lình làm ra những hành động có thể dọa chết người xem đó.”

Lâm Trăn lơ đãng nói: “Dọa chết? Không đến nỗi đó đâu, em nghĩ là khán giả sẽ rất vui đấy.”

Nghe cái kiểu cực kì muốn gây chuyện đấy của Lâm Trăn, Quan Hi lập tức nghẹn họng, nhịp tim có chiều hướng dần đứt phanh.

“Nhưng mà anh Quan cứ yên tâm, em sẽ phối hợp với công việc bên phía hai người.”

Quan Hi lại thở phào nhẹ nhõm.

Ai ngờ Lâm Trăn lại cười xấu xa hỏi tiếp: “Nhưng nói thì nói vậy chứ khi cảm xúc đến thì cũng khó kiểm soát lắm. Anh Quan này, anh đã chuẩn bị sẵn thông báo đăng lên chưa?”

Quan Hi: “……”

Thấy đuôi hồ ly của Lâm Trăn lại lắc lư, biến Quan Hi thành cái vẻ khóc không ra nước mắt, cô vội lên tiếng bênh anh: “Được rồi, em thôi ghẹo anh Quan đi.”

“Ò.” Đuôi hồ ly của ai đó ngoan ngoãn lui về.

Quan Hi vui vẻ nhìn Tô Mộ Mộc, đúng là nghệ sĩ của mình, đến những lúc quan trọng thì vẫn đáng tin lắm.

Tô Mộ Mộc lại nói: “Em cẩn thận không sau này anh Quan lại xếp lịch làm việc cho chị ở nước ngoài đấy, chẳng những xa mà còn lệch múi giờ nhé.”

Những lời đó đã uy hiếp đến Lâm Trăn, cậu luôn miệng nói: “Anh Quan vĩ đại, anh Quan đẹp trai, anh Quan là người lớn không thèm chấp với đám nít ranh.”

Quan Hi: “……”

Anh nghĩ có một Tô Mộ Mộc đã đủ để anh phải đau đầu rồi nhưng nay lại có thêm một tên Lâm Trăn còn mặt dày hơn cô nữa, đau đầu X2 khiến tuổi thọ của anh giảm mất vài năm.

Khi họ đang nói chuyện thì trường quay chợt vang lên tiếng nhạc dạt dào cảm xúc, ánh đèn màu lóe lên, đầu bên kia sân khấu có tiếng caster với MC đang thử mic.

“Hai người nhớ lời anh dặn đấy.” Quan Hi không yên tâm nổi nên trước khi họ lên sân khấu lại nhắc thêm một câu.

Tô Mộ Mộc giơ biểu tượng OK xem như mình biết rồi.

Bấy giờ, caster và MC đang tương tác với nhau, một bên nhắc lại những phân đoạn đặc sắc hôm qua còn bên kia thì dự đoán trận đấu ngày hôm nay. Các khách mời đã ngồi vào chỗ, đang nhỏ giọng trao đổi với nhau.

Lâm Trăn quay được vài chương trình nên đã thành tinh, hơn nữa cậu tự nhận là mình với Tô Mộ Mộc chơi DUO cực kì ăn ý rồi, chẳng cần phải nói gì thêm nữa nên tắt mic của cả hai người đi, nói khẽ: “Chị gái nhỏ này, chị có hài lòng với tấm hình tối qua không?”

Tô Mộ Mộc nhìn vẻ mặt mong chờ Lâm Trăn, trông như cậu học sinh chăm ngoan đang chờ thành tích khiến cô buồn cười, cô làm bộ làm tịch nói: “Không hài lòng.”

Lâm Trăn kinh ngạc: “Cái gì cơ!?”

Ba chữ nghe như tiếng nade bên tai, để lại vô số vết thương trong tim Lâm Trăn.

Tô Mộ Mộc hừ khẽ: “Lộ gì nửa vời quá, vote một sao.”

“……” Lâm Trăn nghĩ một hồi mới giật mình hiểu ra, cười hì hì nói: “Vậy tối nay xem hết luôn nha?”

Giọng nói pha lẫn ý cười cùng với hơi thở ấm áp phả vào tai cô, khóe môi cong và hai mắt cong cong chợt cứng.

Cô đỏ mặt: “Em……”

Đột nhiên, ống kính quay về phía Tô Mộ Mộc và Lâm Trăn, tiếng nhạc ‘tăng tăng tăng’ làm hai người giật hết cả mình.

Caster A nói: “Từ nãy bọn tôi đã phát hiện ra rồi, hai người cứ thì thầm với nhau suốt luôn! Đang nghiên cứu chiến thuật hay gì?”

Caster B nói: “Hai bên Nicetree với Thụ Ca đều là người của đội chuyên nghiệp nên chắc là áp lực nặng nề lắm ha.”

Tô Mộ Mộc đang bận tán tỉnh nhau chứ chẳng có tí chiến thuật gì ở đây cảm thấy hơi chột dạ: “……”

Lâm Trăn liếc cô một cái rồi chuyển sang ống kính úp úp mở mở: “Bọn này đang bàn xem tối nay nên đi đâu để ăn khuya chúc mừng đây.”

Sự thật là ánh nhìn đó chất chứa rất nhiều cảm xúc của Lâm Trăn, có thể thấy Tô Mộ Mộc mới là bữa khuya ngon miệng kia.

Caster A: “Ha ha ha, xem ra Thụ Ca rất tự tin.”

Caster B: “Thì người ta có nữ thần may mắn kế bên mà.”

Lâm Trăn cười bảo: “Đúng luôn, bọn tôi là team thực lực nhan sắc may mắn, tất cả các giá trị đều nằm ở mức cao.”

Caster tán gẫu với Lâm Trăn được vài câu thì thông báo trận DUO chính thức bắt đầu.

Tô Mộ Mộc thở phào nhẹ nhõm, tuy ban nãy đạo diễn bỗng chuyển ống kính sang khiến cô giật mình nhưng ít ra thì cũng cản được cái đề tài cấm trẻ nhỏ kiểu ‘tối nay tiếp tục xem cơ bụng ha’ khiến cô nghĩ bậy nghĩ bạ tứ lung tung.

Khi hai người lượn lờ ở phòng chờ máy bay, Lâm Trăn ngạc nhiên như vừa phát hiện ra châu lục mới, nói: “Nhìn quần áo Cam Lớn mặc hôm nay kìa.”

Tô Mộ Mộc theo Lâm Trăn chạy đến chỗ Giang Trừng Vũ, thấy cậu ta chỉ mặc một bộ đồ chẳng khác chi người qua đường, không còn là bộ vest vừa bùng nổ vừa màu mè hoa lá hẹ như hôm qua nữa.

Hai người vừa mới mò tới thì Giang Trừng Vũ đã co giò chạy mất tăm.

Lâm Trăn vui vẻ chơi mèo đuổi chuột: “Hôm nay không bắn anh.”

Giang Trừng Vũ cười nhạt: “Ma tin cậu.”

Thấy hai người chơi đuổi bắt nhau quanh phòng chờ, hết vòng tới lại vòng lui, Tô Mộ Mộc nghĩ tối nay chiếc thuyền tà ác sẽ dong buồm lướt nhanh…

Sau khi lên máy bay, Tô Mộ Mộc mở bản đồ lên, đường bay từ cảng Georgopol đến nhà máy điện.

Tô Mộ Mộc hỏi: “Nhảy đâu?”

Lâm Trăn nhấp điểm: “Khu nhà ven biển cảng Georgopol.”

Caster A phát hiện ra điểm nhảy dù của Tô Mộ Mộc với Lâm Trăn bèn than thở: “Đúng là hai người này không biết ngán bắn nhau.”

Caster B: “4W với DDD cũng nhảy chỗ này, ế ế, có mấy nghệ sĩ khách mời cũng bay xuống đây, chắc chắn nơi này sẽ có một trận chiến đẫm máu.”

Để đảm bảo tính đáng xem và trải nghiệm game của các khách mời nên trừ cặp đặc biệt được xếp vì tiếng hò hét của người xem là Tô Mộ Mộc với Lâm Trăn thì các team khác trong trận DUO đều được chia theo năng lực, chẳng hạn như một người chơi chuyên nghiệp với một nghệ sĩ khách mời kiểu thế, không có team nào mạnh hết cả đôi.

Tô Mộ Mộc phát hiện ra rất nhiều người nhảy xuống cảng Georgopol, cô nói: “Em xuống trước đi, chị ở trên không quan sát cho em.”

“Dạ.” Lâm Trăn chỉnh góc bay, lao thẳng xuống khu nhà dưới chân.

“Một team nhà cao, ba team container, chỗ chúng ta chọn cũng có ba team, hai team nằm ở khu nhà ven đường, một team ở ngay khu của chúng ta, hướng tây. Ồ, hình như có hai người cũng phát hiện ra cảng Geogopol có quá nhiều người nên đã đổi hướng rồi, chuyển vào thành phố.” Tô Mộ Mộc báo tình hình phe địch xong thì nhanh chóng đáp xuống.

Nhưng ngay lúc đó thì dưới chân chợt có tiếng súng vang lên khiến cô giật mình.

Lâm Trăn: “Em bắn á.”

“Người bên kia sang hả?”

“Có đâu, hờ hờ, em vừa vào nhà đã loot được x8 với 98K nên bắn chim thôi.”

Tô Mộ Mộc còn chưa kịp hiểu bắn chim là cái mòe gì, cô chỉ thấy trong thành phố có khói xanh bay bay.

Treetreetwo dùng 98K bắn gục BOSS.

Tô Mộ Mộc nhìn bóng người lao thẳng xuống rồi nằm lại dưới đáy biển thì tim cô lạnh băng.

Tô Mộ Mộc: “…………………”

Mẹ ơi, mối thù này hơi bự rồi á!! Hôm qua cô giết BOSS lấy mạng đầu tiên, hôm cây Cây Nhỏ lại giết BOSS, chúng ta có còn hợp đồng đại diện không?

Lâm Trăn hoàn toàn không biết sóng to gió lớn trong lòng Tô Mộ Mộc, cậu vui vẻ la: “Ô! Chị gái nhỏ, mạng đầu tiên của chúng ta đều là BOSS nè, có duyên ghê.”

Tô Mộ Mộc nghẹn, cô không hề nghĩ vậy chút nào!

Caster A cười to: “Trời ơi ngó xuống mà coi! Lại là mạng đầu, lại là BOSS! Hôm nay lại có một khởi đầu hài hước rồi, BOSS bay xuống thành hộp! Buộc lòng phải nói, Tô Mộ Mộc với Lâm Trăn quả là khắc tinh của BOSS.”

Caster B ha ha ha, nói: “Y chang hôm qua, tôi muốn nhấn mạnh với khán giả chút, bọn tôi thật sự không có kịch bản đâu!”

Caster A tiếc nuối bảo: “Ò, đạo diễn vừa phản hồi là BOSS từ chối nhận phỏng vấn, không muốn phát biểu ý kiến gì.”

【Ha ha ha ha, BOSS cực kì tức giận, hậu quả rất nặng nề】

【Nghe nói dạo gần đây công ty game đang tuyển người đại diện nhỉ? BOSS bảo hay lắm, hai người đã đưa ra ý kiến, tôi rất mực hài lòng】

【Caster mau đi hỏi cảm nghĩ của Mộc Mộc với Thụ Ca đi!】

【Đúng đúng, mau thả Thụ Ca ra, tôi muốn nghe anh ấy cợt nhả!】

Caster A nói chuyện với đạo diễn vài giây rồi lên tiếng: “Tô Mộ Mộc từ chối nhận phỏng vấn, hơn nữa cô ấy cũng cấm Thụ Ca nhận phỏng vấn.”

Caster B nói theo: “Thụ Ca ngỏ ý cậu ấy nghe lời Tô Mộ Mộc.”

Caster A nói: “Nhưng dù sao thì pha bắn lính nhảy dù của Thụ Ca cũng rất 6, nó yêu cầu góc độ bắn và khả năng phán đoán rất cao!”

【Ha ha ha ha mẹ ơi, chị Mộc Mộc không nhận phỏng vấn thì thôi, chị ấy quản lý cả Thụ Ca luôn là sao ha ha ha】

【Quản lý nghiêm lắm luôn á, em chịu thua】

— Hết chương 57 —

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play