Sáng hôm sau, Lâm Hạo Thần lái xe chở em gái đến siêu thị. Hắn đỗ xe ở một con ngõ nhỏ gần đấy, sau đó quan sát tình hình siêu thị.
Xung quanh siêu thị có khá nhiều Zombie đang du đãng, có con thì đang ăn thịt người. Có lẽ người đó cũng định đến siêu thị lấy đồ ăn, nhưng xui xẻo là bị Zombie ăn mất.
Hắn thì thầm vào tai Lâm Ngư Yên: “Xem anh làm mẫu này.”
Nói rồi hắn nhảy ra chém vào đầu con Zombie. Quả nhiên là kiếm tốt, chém rất ngọt. Không phải gậy sắt đập nhiều lần mới chết như trước nữa.
Hắn chém xong, lôi Lâm Ngư Yên ra ngoài, đẩy con bé đến trước mấy con Zombie. Hắn cố ý nói to: “Làm như anh là được!” Mấy con Zombie nghe được tiếng hắn, liền dồn một đống ra chỗ Lâm Ngư Yên.
Lâm Ngư Yên nhìn mấy con Zombie liền cảm thấy ghê tởm, mùi hôi thối xộc vào tận óc, cô liền chống tay vào tường nôn.
Đây là cái quỷ gì!
Nôn xong, cô liền thấy một con Zombie lại gần cô, cô tràn đầy sợ hãi, định bỏ trốn, ngay đằng sau cũng có một con đang hướng cô đi tới. Lâm Ngư Yên nhắm mắt nhắm mũi chém vào con Zombie ở trước mặt. Bất quá cô không chém đứt được cổ nó mà chém lệch vào vai.
Lâm Ngư Yên nhanh chóng lùi về phía sau, lại nôn một trận. Cô cuối cùng hạ quyết tâm, giết được con Zombie trước mặt. Lâm Ngư Yên nhắm ngay vào cổ nó mà chém, cái đầu của Zombie rơi xuống đất, máu đen thì bắn vào mặt cô.
Lâm Ngư Yên cảm thấy một trận ghê tởm, lại nôn thêm một lần nữa.
Anh trai từ sau khi tỉnh dậy lại làm sao thế này? Rõ ràng hồi trước nâng niu sủng nịch cô mà giờ lại bắt cô ra đây đánh nhau với lũ quái vật này! Lâm Ngư Yên khóc không ra nước mắt.
Lâm Hạo Thần mắt thấy em gái đã dọn xong xung quanh siêu thị, lại nhìn con bé thở dốc mệt mỏi. Hắn thầm nghĩ ngày đầu không nên quá nặng nhọc, liền kéo con bé vào xe nghỉ ngơi. Hắn lấy khăn ướt cùng một bộ quần áo khác, đưa cho Lâm Ngư Yên: “Em lau người rồi thay quần áo đi. Yên tâm, anh đi ra khỏi xe.”
Lâm Ngư Yên gật đầu, hừ một cái.
Lâm Hạo Thần đứng ở bên ngoài đợi. Một lúc sau, Lâm Ngư Yên từ trong xe bước ra. Cô mặc áo khoác gió cùng quần đen, thoạt nhìn vô cùng thoải mái.
Lâm Hạo Thần mỉm cười, nói: “Đi thôi.”
Lâm Ngư Yên trợn mắt: “Vẫn phải đi đâu nữa ạ?”
“Đương nhiên là vào trong siêu thị rồi. Em nghĩ chúng ta đến đây chơi đấy à? Phải vào trong lấy đồ nữa chứ.”
Vẻ thoải mái hoạt bát của Lâm Ngư Yên lúc nãy chẳng còn thấy đâu, ngay lập tức xụ mặt. Lâm Hạo Thần cười cười, bẹo má của cô, sau đó cầm tay cô đi đến siêu thị.
Hắn thấy cửa siêu chị bị khóa, không hề do dự dùng kiếm chém khóa cửa ra. Đừng hỏi hắn tại sao không dùng dị năng, nãy giờ giết vài con Zombie cùng để lá chắn ở xe làm hắn tiêu hao 9 thành năng lượng rồi. Hắn không có thói quen dùng hết 10 thành. Cảm giác kiệt quệ dị năng không khỏe chút nào.
Bởi vì dịch bệnh diễn ra vào buổi đêm, nên siêu thị vắng tanh không một bóng người. Lâm Hạo Thần đến khu đồ ăn thì mấy đồ ăn ngắn hạn đều đã hỏng hết, hắn nhíu mày, không muốn ngửi đống đồ ôi thiu này, liền đến khu quần áo xem trước.
Hắn đương nhiên là càn quét đống đồ ở trong siêu thị rồi. Từ hồi tập luyện, người hắn cũng cường tráng hơn, quần áo cũng không có nhiều bộ là vừa vặn với hắn nữa. Lâm Hạo Thần ướm thử rồi ném tất cả những cái vừa với hắn vào không gian. Lâm Ngư Yên cũng chọn ra vài bộ vừa vặn với mình rồi đưa cho anh trai.
Lâm Hạo Thần vừa lòng gật đầu khi đồ của em gái chọn đều là áo cùng quần. Bất quá hắn vẫn hỏi: “Sao không mua váy?”
Lâm Ngư Yên trừng mắt nhìn hắn: “Anh nghĩ gì mà bảo em mua váy?”
Lâm Hạo Thần cười cười, xoa đầu cô: “Nha đầu, biết không nên mặc váy là tốt!”
Lâm Ngư Yên hừ lạnh: “Em mới không phải nha đầu, em 19 tuổi rồi.”
“Bất quá cũng chỉ là năm 2 đại học, còn anh trai em thì đi làm rồi.”
Lâm Ngư Yên bĩu môi, sau đó dường như chợt nhớ ra điều gì đó, cô nhìn Lâm Hạo Thần rồi đỏ mặt, giọng nói cũng run run: “Anh hai…”
“Sao vậy?”Lâm Hạo Thần đang chọn quần áo, tùy ý đáp.
“Em cần đi chỗ này, anh đi cùng em được không?”
“Đi đâu?”
“Đi rồi anh sẽ biết!”
Lâm Ngư Yên kéo Lâm Hạo Thần đi. Lâm Hạo Thần nghĩ quần áo cũng đã thu được gần hết khu quần áo rồi, nên hắn cũng để Lâm Ngư Yên dắt đi.
Đến nơi, Lâm Hạo Thần ngớ người. Đồ…đồ lót!?
Lâm Ngư Yên kéo hắn vào, Lâm Hạo Thần há miệng định nói gì đó, sau đó nhanh chóng bình tĩnh lại: “Lấy loại thể thao ấy, dễ vận động.”
Lâm Ngư Yên gật gật đầu: “Em định thế.”
Lâm Hạo Thần chỉ ra quán đối diện: “Anh cũng đi lấy một chút.”
Xong xuôi, Lâm Hạo Thần cùng Lâm Ngư Yên xuống khu đồ dùng cá nhân càn quét một hồi. Lâm Ngư Yên dẫn hắn đến khu băng vệ sinh, Lâm Hạo Thần nhịn không được đỏ mặt một trận.
Thu thập xong, hắn cùng Lâm Ngư Yên đeo khẩu trang xuống khu đồ ăn. Lâm Hạo Thần chỉ lấy đồ ăn nhanh như mì gói, cơm ăn liền, bánh quy,… những thứ bị hỏng đều không lấy. Sau đó lấy hết tất cả các thùng nước, nước ngọt, hắn đều lấy hết. Sau đó lấy sữa bột cùng sữa đóng hộp bảo quản được lâu, sữa tươi đều hỏng hết rồi, chỉ có thể uống sữa bột, sữa rất nhiều chất, rất cần thiết trong việc bổ sung canxi, hắn không thể không lấy. Dù sao thì vào trong không gian của hắn thì thời gian đều ngừng trôi, cho nên khi nào chỉ cần còn hạn thì hắn đều lấy.
Sau đó vào kho lấy hết đồ ở trong đó, có gạo cùng một số loại hạt. Lâm Hạo Thần không để ý liền thu vào không gian.
Hắn lại dẫn Lâm Ngư Yên đến khu nội thất.
Lâm Ngư Yên thấy kì lạ, hỏi: “Sao lại đến chỗ này?”
“Hôm nay chúng ta ngủ ở đây.”
Lâm Ngư Yên tròn mắt: “Tại sao chứ?”
Lâm Hạo Thần lấy bếp nến, nồi, bật lửa, nước cùng mì tôm ra, đặt nồi nấu mỳ tôm: “Mai chúng ta đi bộ về nhà. Dọc đường anh còn muốn em tiếp tục giết Zombie kìa.”
“Thế xe anh định để đâu?”
“Anh lái xe theo sau, còn em đi phía trước giết Zombie.”
Lâm Ngư Yên có như thế nào cũng không thuyết phục được Lâm Hạo Thần đổi ý, hậm hực ăn mỳ tôm xong liền ngủ. Lâm Hạo Thần bất đắc dĩ nhìn em gái, căn bản không phải tức giận vì phải giết Zombie mà là giận hắn không chiều cô đi. Tuy nhiên việc này chắc chắn hắn sẽ không chiều cô. Mặc dù sủng thì vẫn sủng, nhưng cũng phải nghiêm khắc.
Tận thế ấy à, không mạnh mẽ là không sống được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT