Lâm Hạo Thần sau khi rời khỏi nơi có mùi khó chịu liền đi ra xe đem thức ăn cho Tiểu Hoàng. 

Tiểu Hoàng vừa thấy hắn liền lè lưỡi lấy lòng, Lâm Hạo Thần thấy vậy nhịn không được xoa đầu nó. Tiểu Hoàng vẫy đuôi, lè lưỡi kinh hơn nữa, nước bọt bắn tung tóe. 

Lâm Hạo Thần ha ha cười, sau đó đổ thức ăn cho chó vào một cái bát rồi đưa cho nó. 

Con chó này cũng không tệ, thông minh mà lại có lôi hệ, có thể bảo vệ em gái của hắn rất tốt. 

Nhắc mới nhớ, đến hắn với em gái tại sao lại không giống nhau nhỉ, lúc trước còn nghĩ là một người giống mẹ một người giống bố, nhưng không thể nào có chuyện không chút nào giống nhau được. Chẳng lẽ thật sự không phải anh em ruột? Nhắc mới nhớ, không phải Tô Tịch cùng Tô Mi khá giống mình sao? Nhất là ông của cô ta, nhìn đôi mắt cũng giống hắn nữa. 

Nếu nhìn kĩ thì mắt của hắn không phải màu đen mà là màu xanh đậm, màu xanh rất đậm, đậm đến nỗi khá khó để phân biệt với màu đen, nhưng nhìn kĩ thì vẫn có thể nhận ra. 

Lâm Hạo Thần có chút nghi ngờ, thêm vào đó, kí ức của nguyên chủ chỉ bắt đầu từ năm mười ba tuồi, trước lúc đó, nguyên chủ đã xảy ra chuyện gì? 

Lâm Hạo Thần đem con chó ra ngoài xe, cứ để nó trong xe như vậy thì ngạt chết mất. Có gì thì giải thích với ông bà Liễu sau, dù sao bây giờ cũng đang là buổi tối, mọi người có lẽ đều ngủ rồi đi.

Hắn đem con chó vào nhà, Lâm Ngư Yên vừa thấy tiểu Hoàng liền chơi với nó. Lâm Hạo Thần ở bên cạnh nhìn em gái cười tươi vui vẻ như vậy, không hiểu sao cảm thấy muốn giết người, à không, muốn giết chó. 

Tiểu Hoàng đang lè lưỡi đột nhiên cứng đờ, toát  hết cả mồ hôi lạnh. Rốt cuộc là nó đã làm gì sai chứ? Nó vừa cố gắng không để ý đến áp suất thấp đằng sau vừa tiếp tục chơi với chủ nhân mà nó thích. 

Lâm Hạo Thần mặt không đổi sắc liếc nhìn nó, Lâm Ngư Yên dường như cũng cảm nhận được điều gì liền ngẩng đầu lên, hỏi: “Sao vậy anh trai?” 

Hắn hừ lạnh, liếc tiểu Hoàng một cái sau đó đi vào phòng khách: “Không sao.” 

Mặc dù hắn nghi ngờ việc anh em họ Lâm không phải anh em ruột, nhưng như vậy thì sao chứ, dù sao hắn cũng đâu có thích Lâm Ngư Yên. Cô ấy chẳng qua là có khuôn mặt giống nữ thần mà thôi, tính cách cùng thân hình đều không giống. Hắn bảo vệ Lâm Ngư Yên đều là vì cô ấy là em gái của nguyên chủ, và cô ấy thật lòng đối đãi với nguyên chủ rất tốt. Mặc dù hồi nhỏ có chút khúc mắc, nhưng từ khi cha mẹ Lâm mất, hai anh em dựa dẫm vào nhau mà sống, cô ấy thật sự là một cô em gái tốt. Điển hình như là chăm sóc hắn năm ngày năm đêm khi hắn bị thương, sau đó lo lắng không cho hắn ra ngoài. Dáng vẻ của cô ngủ quên ngồi bên cạnh chăm sóc hắn đến bây giờ hắn vẫn còn nhớ rõ. 

Nghĩ đến đây, không hiểu sao tim của hắn lại đập nhanh hơn một nhịp. Lâm Hạo Thần khó hiểu xoa xoa ngực, dạo này không hiểu là tim của hắn bị làm sao, có phải là bị bệnh tim rồi không? 

Lâm Hạo Thần cũng không suy nghĩ nhiều nữa, hắn lắc lắc đầu, đi vào phòng khách, sau đó bàn bạc về chuyện sáng ngày mai sẽ rời đi với cha mẹ Liễu. 

Hiện tại đang là cuối tháng 2, tuy nhiên thời tiết không hề có không khí của mùa xuân gì cả, không hề có dấu hiệu ấm lên. Lâm Hạo Thần phải cuốn thêm tận ba lớp chăn mới có thể miễn cưỡng giữ ấm. Sau đó hắn cầm xấp chăn dày đắp lên cho em gái. Lâm Ngư Yên muốn ôm tiểu Hoàng ngủ, nhưng Lâm Hạo Thần lấy lí do tiểu Hoàng bẩn, không thể ngủ với cô, nếu ngủ cùng sẽ bị nhiễm bệnh nên hắn xách tiểu Hoàng lên rồi ném ra ngoài. Tiểu Hoàng có bộ lông dày nên không thấy lạnh, tuy nhiên nó vẫn cào cào cửa kêu ngao ngao. 

Lâm Ngư Yên tiếc nuối nhìn ra phía cửa, dùng đôi mắt long lanh nhìn Lâm Hạo Thần: “Anh hai, tiểu Hoàng ngoài đó thì lạnh lắm, hay là cứ để nó ngủ cùng em đi.” 

“Em yên tâm đi, tiểu Hoàng có lớp lông dày như thế, không lạnh được đâu.” 

“Nó không lạnh nhưng em lạnh! Em muốn ôm tiểu Hoàng ngủ.” 

Lâm Hạo THần đột nhiên nghĩ đến cái gì, cười cười vén chăn của Lâm Ngư Yên lên, nằm cạnh cô: “Ôm anh hai là được, anh hai ấm hơn tiểu Hoàng nhiều.” Nói rồi liền đem Lâm Ngư Yên ôm vào trong ngực. 

Kì thật hắn cũng không có ý gì, chẳng qua là muốn xác nhận xem hắn có phải là bị bệnh tim hay không mà thôi. Cứ đứng trước cô em gái này là tim lại trật một nhịp thì không phải bệnh tim thì là gì? Hắn ôm cô vào lòng, ngửi mùi hương thơm ngát từ tóc cô, thân thể cô mềm mại, ấm áp ôm rất thoải mái. Mấy ngày tận thế này hắn tận lực chăm sóc cho cô, mặc dù rất tiết kiệm nhưng nước uống thì hắn không thiếu cho nên vẫn hay đưa nước cho cô tắm rửa gội đầu. Mà hắn cũng không chịu được bẩn, thường ngày cũng hay lau người, đầu đương nhiên cũng phải gội, đơn giản là bởi vì hắn ghét ngứa. Có lần vì làm nhiệm vụ mà rất lâu không tắm rửa, chẳng những vậy lại còn ở trong rừng bị côn trùng đốt lên đốt xuống, cảm giác ngứa ngáy khó chịu như vậy hắn không muốn trải qua lần hai. 

Lâm Ngư Yên bị ôm thì vô cùng bất ngờ, cả khuôn mặt đỏ ửng lên, cô lắp bắp: “Anh… anh hai, anh…anh làm gì vậy!” Sau đó dùng sức đẩy ra, nhưng cô phát hiện là cô đẩy ra không được. 

Lâm Hạo Thần có điềm nhiên đáp: “Ngủ đi, không phải em bảo em lạnh sao, anh rất ấm mà.” 

Lâm Ngư Yên đấm đấm ngực hắn, đương nhiên là hắn không cảm thấy đau tẹo nào, cô vừa đấm vừa gấp gáp nói: “Hỗn đản, em muốn ngủ cùng tiểu Hoàng! Người anh cứng như vậy, ôm không thoải mái gì cả!” 

Lâm Hạo Thần ôm cô chặt hơn: “Ngoan, đừng nháo, ngủ đi nào. Nhớ hồi trước khi ba mẹ mới mất, em gõ cửa phòng anh rồi vào xin ngủ chung, bây giờ lại nói không muốn ôm anh ngủ, anh rất buồn đấy Tiểu Yên à.” 

“A, bây giờ chúng ta lớn rồi, kể cả có là anh em thì sao ngủ chung được! Huống chi…” 

Nói đến đây Lâm Ngư Yên liền im bặt, Lâm Hạo Thần cũng không ép cô nói, ôm cô hít thở đều đều. 

Lâm Ngư Yên nghe thấy tiếng hít thở liền nghĩ anh trai đã ngủ, định cẩn thận bò ra nhưng cô không bò ra được, sức lực của người này tại sao kể cả lúc ngủ cũng mạnh như thế!!! 

Cô bĩu môi, nằm một lúc sau đó thiếp đi từ lúc nào. 

Lâm Hạo Thần mở bừng mắt ra. Hắn không ngủ được, không hiểu sao ôm cô gái này hắn lại cảm thấy có chút kì lạ. Không hiểu kì lạ ở đâu, chỉ thấy nhiệt lượng cơ thể nóng, rất nóng. Trước giờ hắn chưa ôm ai ngủ bao giờ cả nên không biết đây có phải là phản ứng bình thường hay không? Lâm Hạo Thần cố nén sự kì dị của thân thể sau đó nặng nề đi ngủ. 

- -- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------

Tiếng chân bước rầm rập hướng đến thôn Dương Trà càng lúc càng gần. Những con Zombie quần áo rách toang, thân hình tàn tạ đang hướng đến thôn Dương Trà mà đi, tốc độ đi bộ của một vài con đã bằng với con người bình thường. Một con Zombie đi cuối, nó mặc một bộ Gothic Lolita, tay cầm chiếc dù màu đỏ viền đen. Toàn thân trắng muốt không một vết thương, nó cười gằn, cuối cùng cũng đến ngày này, cuối cùng cũng đến ngày tên khốn trưởng thôn kia chết!! Trước đây nếu không phải tại tên khốn đó nó cũng không biến thành Zombie. May mắn là nó không bị mất kí ức, thậm chí còn có thể điều khiển được bon Zombie cấp thấp hơn! Nó đã chờ rất rất lâu, cuối cùng cũng đã đến ngày nó trả thù thôn Dương Trà này. Thôn độc ác tàn bạo, nhìn thấy nó bị chà đạp như vậy mà không một ai giúp đỡ, không một ai! Hôm nay nhất định nó sẽ san bằng thôn! Nhất định! 

Tiểu Hoàng đang ngủ, bỗng dưng nó dựng tai, gầm gừ nhìn đám người đang tiến tới. 

Đám người đó hoảng hốt khi nhìn thấy tiểu Hoàng, sau đó nhanh chóng, một đống dị năng được bắn ra. Tiểu Hoàng né tránh nhanh chóng, bộ lông vàng bay bay trong gió, dưới chân là lôi điện, hiển nhiên là nó khác hẳn với bọn Zombie bình thường. Hiện tại nó được ăn no ngủ kỹ, sức mạnh cũng không yếu như lúc trước nữa đâu. 

Lâm Hạo Thần đương nhiên cũng nghe được động tĩnh bên ngoài, hắn có chút lo lắng, cầm kiếm của Lâm Ngư Yên đi ra ngoài cửa xem. 

Hắn dựa người vào cửa, ánh mắt sắc bén, tuy nhiên phong thái lại có chút lười biếng. Hắn chỉ kịp khoác cái áo khoác vào, nên có hơi run rẩy khi gió thổi vào người. 

Mấy người bên đó đang chiến đấu với tiểu Hoàng, nghe thấy vậy liền ngẩn người, tiểu Hoàng không do dự liền cắn chết một người. Lâm Hạo Thần thấy vậy liền khẽ nói: “Tiểu Hoàng, lại đây.” 

Tiểu Hoàng có chút do dự, tuy nhiên ngay sau đó lại nhảy trở về phía hắn. 

Lâm Hạo Thần ngáp một cái, giọng nói của hắn khàn khàn: “Nửa đêm canh ba, mấy vị tới đây có việc gì?” 

Một bóng đen bên đó nói: “Giao hai cô gái ra đây thì mấy người có thể sống, nếu không thì hahaha. À phải rồi, mạng đền mạng, giao cả con chó biến dị kia ra đây, bọn tao sẽ tha cho mày một mạng!” 

Lâm Hạo Thần cũng lười nói chuyện với chúng, ngay lập tức lao người lên dùng kiếm chém chết vài người. Đương nhiên bọn họ không kịp phản ứng với việc hắn tấn công bất ngờ như vậy, mãi đến khi chết vài người bọn chúng mới phản kháng lại hắn, rút súng ra bắn. Lâm Hạo Thần nhìn thấy súng liền cười, né tránh đường đạn rồi chạy như bay đến chỗ người cầm súng rồi đoạt lấy, sau đó giết chết hắn ta bằng súng. Tiểu Hoàng lúc này cũng chạy lên chiến đấu bên cạnh Lâm Hạo Thần. Hắn vừa dùng súng vừa dùng kiếm chém bọn người vô dụng này, tiếng súng vang lên giữa đêm khuya tĩnh lặng, đặc biệt chói tai. Hiện tại có thêm tiểu Hoàng là thú biến dị cho nên sức chiến đấu cũng mạnh hơn. Hắn cũng không sợ đám người dị năng giả cấp một này nữa. Hiện tại hắn đã sử dụng quen dị năng cùng kiếm. Mấy người này hắn căn bản không để vào mắt. 

Lâm Hạo Thần lục soát xác của họ, phát hiện được mấy khẩu súng lục cùng vài băng đạn, hắn liền ném vào không gian, chỉ cầm khẩu súng lúc nãy vừa đoạt được nạp đầy đạn rồi ngồi ở trước cửa nhà. 

Lát nữa đoán chắc sẽ có thêm một nhóm người tới, hắn hiện tại canh ở đây, bọn chúng vừa đến liền chạy ra giết luôn, nhân tiện đoạt lấy mấy khẩu súng. 

Mấy người trưởng thôn này vừa nhìn liền biết không phải người trong thôn, nếu không bọn chúng lấy đâu ra súng để giết Zombie chứ? Hiện tại hắn thiếu nhất là súng, nếu như dùng dị năng quá nhiều sẽ không có lợi cho cơ thể, hiện tại dị năng giả còn chưa đấu lại được với súng đâu. Chờ hắn lên cấp 5 liền không sợ súng nữa, lúc đấy hắn có kĩ năng phòng hộ của không gian, mấy khẩu súng căn bản không làm gì được hắn

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play