Edit: 笑顔Egao.

Sinh sống ở nhà họ Cố hơn hai tháng, Thẩm Đình cũng coi như béo được thêm chút thịt, đặc biệt là sau khi cắt tóc xong, đứng yên một chỗ cũng tràn đầy mùi vị thanh xuân.

Nếu đó là một đứa trẻ phát triển bình thường thì tốt biết bao, hai mươi tuổi, tuổi đẹp nhất của đời người.

Cố Triều Ngạn khi rảnh rỗi sẽ dẫn Thẩm Đình ra ngoài đi dạo siêu thị, chỉ là đi dạo không được bao lâu, hắn không có nhiều kiên nhẫn, mấy việc nhà như thế này đều do dì Ngô làm, hắn chỉ là nhìn thấy bóng dáng cô đơn của quả dưa ngốc mỗi ngày nằm bên bệ cửa sổ nhìn ra ngoài mới động lòng trắc ẩn.

Thẩm Đình mỗi khi đi dạo siêu thị đều lập tức để lộ ra bản tính trẻ con.

Cậu muốn cướp xe đẩy từ Cố Triều Ngạn, Cố Triều Ngạn không yên tâm nổi, vẫn luôn đi phía sau cậu, cậu định nhân lúc không có ai để ý bỏ thêm đồ vào xe, nhưng Cố Triều Ngạn vẫn cứ nhìn cậu chằm chằm, cậu không dám lấy.

Có một số xe đẩy tại siêu thị được lắp đặt ghế nhỏ dùng cho trẻ em, Thẩm Đình thích cực kỳ, chỉ vào các em nhỏ hỏi Cố Triều Ngạn: “Tại sao em không được ngồi như thế kia?”

Cố Triều Ngạn đang chọn sữa chua, không rảnh trả lời cậu, thuận miệng nói: “Em chui không vừa.”

Sữa chua có rất nhiều khẩu vị, dì Ngô dặn loại Thẩm Đình thích là cái nào? Hắn vừa ra khỏi cửa liền quên mất.

Không chui vừa cũng rất đáng thương, Thẩm Đình đẩy xe đẩy, nhàm chán đứng bên cạnh, thỉnh thoảng còn chỉ huy Cố Triều Ngạn: “Muốn vị đào! Bên trong có vị đào, vị đào!”

“Biết rồi, em phiền chết đi được.”

Vị đào, làm gì có vị đào, tìm mãi cũng không thấy.

Cố Triều Ngạn đành lấy nguyên một dãy đủ vị sữa chua hoa quả, hi vọng bên trong có vị đào.

Thẩm Đình cơ bản không để ý Cố Triều Ngạn chê cậu phiền, cầm sữa chua chạy tới khu đồ đông lạnh ngắm cá tôm, cậu không thích ăn cá, nhưng thích xem động vật bơi qua bơi lại, cậu thường thường đứng cạnh tủ kính, chậu nước xem cá bơi bơi, nhiều lúc vừa xem vừa cười một mình.

Cố Triều Ngạn sau khi biết cậu có sở thích này, mỗi lần đều cho cậu mấy phút, bản thân lại đứng chờ cậu đi xem, xem xong lại đi, cũng chỉ được xem vài phút, quá giờ hắn liền trở mặt với Thẩm Đình, nói em cứ xem đi, anh đi trước.

Trước đó hắn còn hỏi Thẩm Đình có muốn nuôi cá vàng hay không, cậu cự tuyệt, nói em không muốn.

Cố Triều Ngạn hỏi tại sao, lý do của cậu rất vẹn toàn: “Bởi vì mèo sẽ ăn mất.”

“Nhưng nhà chúng ta không có mèo.”

Cố Triều Ngạn đã nói đến mức này, Thẩm Đình vẫn không chịu.

“Sẽ bị mèo ăn mất, quá đáng thương.”

“Anh đã bảo nhà chúng ta không có mèo.”

“Nếu nhà mình không có…” Bước vào khu đồ ăn vặt, Thẩm Đình đẩy xe, ánh mắt bắt đầu liếc ngang liếc dọc: “Mèo nhà người khác đến ăn mất thì phải làm sao bây giờ.”

“Làm gì có mèo ở đâu ra.”

……

Khu đồ ăn vặt là nơi Thẩm Đình thích nhất trong siêu thị.

Trước đây cậu cứ nhìn thấy đồ ăn vặt là không dời nổi bước chân, bị Cố Triều Ngạn dọa một trận, nói ăn nhiều sẽ biến thành ngu ngốc, cậu đã khắc chế rất nhiều, hiện tại biến thành trực tiếp đi đến kệ đồ mình thích ăn nhất hỏi Cố Triều Ngạn: “Ca ca có nhớ bánh que có nhân lần trước chúng ta cùng ăn không, vị ô mai ấy?”

Vì đồ ăn vặt của Thẩm Đình rất ít, cho dù ăn cũng phải ăn dưới mí mắt của Cố Triều Ngạn, còn phải “chia sẻ” với hắn, hắn đương nhiên vẫn nhớ.

Cố Triều Ngạn hiểu ý của cậu, liếc mắt nhìn kệ hàng, làm bộ không nhìn thấy: “Không nhớ.”

Loại bánh có nhân này từ đầu tháng tới giờ đã mua ba lần, đây là lần thứ tư, hắn có muốn quên cũng không được.

Cố Triều Ngạn là ví dụ điển hình của giai cấp thống trị có quyền có tiền, bản thân hắn không thích ăn, Thẩm Đình cũng không được phép ăn nhiều.

—— vấn đề chính vẫn là ăn nhiều cũng không bổ béo gì, thân thể cậu vẫn chưa bồi dưỡng cho khỏe, đôi khi dạ dày mình đang đau cũng không biết, đến lúc quá đau mới mở miệng nói hình như em đau bụng.

Cố Triều Ngạn trực tiếp đi lướt qua kệ hàng, Thẩm Đình bắt đầu bối rối, nhưng lại không có cách gì, ai bảo cậu không có tiền.

Không cò cách nào khác đành lén lén lút lút lấy một hộp bỏ vào xe đẩy, dùng thứ khác che lại.

Cố Triều Ngạn làm gì có chuyện nhìn không thấu trò vặt của cậu, thừa dịp cậu đang mải chơi thứ khác lại lén lấy bánh ra.

Đến lúc tính tiền, Thẩm Đình tỏ ra ngoan ngoãn một cách dị thường, dán sát vào cánh tay Cố Triều Ngạn, vừa mong chờ vừa thấp thỏm nhìn chị gái thu ngân quét mã từng món đồ, hi vọng lúc Cố Triều Ngạn thấy hộp bánh que có thể bỏ qua cho cậu một lần.

Đáng tiếc đến khi quét hết hàng hóa, mọi thứ đều được đóng gói trong túi, vẫn không có bánh que của cậu.

Cậu vừa sốt sắng vừa không dám làm loạn nhìn kĩ túi đồ, hận không thể chui đầu vào trong túi, nhưng vẫn không có, bánh que của cậu không ở trong túi.

Vô cùng mất mát.

Thẩm Đình ngẩng đầu nhìn Cố Triều Ngạn, Cố Triều Ngạn cũng nhìn cậu, hai mắt mang theo ý cười không bình thường.

Bánh que của em đâu rồi?

Cậu đến hỏi cũng không dám hỏi, chỉ có thể cúi đầu ủ rũ đi theo sau.

Ngồi trên xe muốn uống sữa chua, tìm nửa ngày không thấy vị đào, cậu cảm thấy thật oan ức, tìm một hộp vị việt quất, cắm ống hút đưa ra phía trước, giọng nhỏ như muỗi kêu: “Ca ca, uống một ngụm không…”

Nhìn bộ dạng này cũng không phải chân tâm thực tình muốn mời mình uống, Cố Triều Ngạn đáp: “Không uống.”

Nhân tiện nhìn xem là vị gì, ừm, việt quất, không phải vị đào sao?

“Không phải em muốn uống vị đào à?”

Thẩm Đỉnh hút hai ngụm, cảm thấy cũng không tệ lắm, tâm tình tốt hơn một chút.

“Đều ngon cả, em thích hết.”

Đúng là dễ thỏa mãn.



Mùa hè mưa nhiều, bình thường đều là ban ngày nắng chói chang, đến chạng vạng bắt đầu sấm chớp đùng đùng, đôi khi trời mưa quá to không lái được xe, Cố Triều Ngạn liền ở lại công ty tăng ca, chờ mưa nhỏ rồi về.

Mưa rào dễ khiến lòng người buồn bã.

Thẩm Đình không sợ sét đánh hay mưa to, hơn nữa nhà ở cách âm rất tốt, đóng cửa sổ lại, kéo thêm lớp rèm, cho dù tang thi vây kín ngoài cửa cậu cũng không biết.

Mấy hôm trước con dâu của dì Ngô bị ốm, cháu trai không ai chăm, dì Ngô mang cháu trai sáu tuổi đi làm cùng, chỉ tốn nửa ngày đã hòa mình cùng Thẩm Đình, trở thành bạn thân của nhau, cậu không chỉ mang tất cả đồ chơi của mình cho bạn mới, ngay cả hộp sữa chua vị đào bình thường Cố Triều Ngạn chỉ sờ vào đã bị lườm cũng mang cho đứa bé kia.

Cố Triều Ngạn thật vất vả mới có một vị trí trong lòng cậu, giờ lại bị một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch chiếm mất, hắn có thể không thấy phiền sao?

Hơn nữa sáng nay Thẩm Đình còn hỏi hắn, bao giờ em trai mới đến chơi?

Dì Ngô đứng bên cạnh không dám tiếp lời, Cố Triều Ngạn không còn cách nào khác là dặn dì Ngô có dịp nhớ dẫn cháu trai tới chơi, dì Ngô thấy mặt ông chủ của mình đen nhưu hòn than, cũng không dám thường xuyên dắt cháu mình tới, cho dù Thẩm Đình vô cùng tình nguyện.

Cố Triều Ngạn có thể không so đo việc Thẩm Đình thân thiết với người khác hơn mình, nhưng hắn cảm thấy khi đối mặt với Thẩm Đình hắn luôn khó có thể khống chế tình cảm của mình.

Giống như Thẩm Đình yêu thích sữa chua của em ấy vậy, là một loại tình cảm chiếm hữu thuần túy.

Thẩm Đình không sợ sét đánh, Cố Triều Ngạn nhớ rõ, có một đêm bị tiếng sấm đánh thức, hắn ma xui quỷ khiến rời giường chạy tới phòng Thẩm Đình, đã thấy cậu đang đắp chăn ôm gối ngủ say, lông mày cũng không động một chút nào, Cố Triều Ngạn dép cũng chưa xỏ, đứng ở đầu giường cậu đủ mười phút, đợi đến khi đầu nguội lại mới hiểu được mình đang mong muốn điều gì.

Bản thân hắn thì ra cũng muốn trải qua cảm giác được ỷ lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play