Phản ứng đầu tiên của Lệ Thâm là cảm thấy mình bị tẩu hỏa nhập ma, thế nhưng sẽ nảy sinh loại ảo giác này. Nhưng chẳng bao lâu, người phụ nữ ngồi trên băng ghế cũng phát hiện anh, cô ta ngẩng đầu nhìn qua, sau đó đờ ra ngay tại chỗ như anh.

Dư Vãn tuyệt đối không nghĩ tới, xuống lầu chạy bộ cũng sẽ gặp được Lệ Thâm. Không, chờ đã, người kia là Lệ Thâm ư? Đó chỉ là một anh chàng nào đó giống Lệ Thâm đúng không?

Hai người nhìn chằm chằm vào nhau trong mười giây, cuối cùng xác định đối phương không phải ảo giác, bản thân cũng không nhận sai người.

Dư Vãn lập tức xấu hổ, còn có chút hoảng loạn. Cô đã từng xử lý rất nhiều khách hàng khó tính, nhưng lại không biết nên đối phó với tình huống hiện tại như thế nào.

Một cơn gió đêm thổi qua, Dư Vãn cảm thấy hơi lạnh. Cô đã ngồi đây một lúc, vừa rồi nhiệt độ cơ thể tăng lên nhờ chạy bộ lại bắt đầu giảm xuống. Cô mím môi, quyết định đối mặt với khó khăn và chấm dứt cuộc đối đầu trong cơn gió lạnh này.

"Lệ..." Vừa thốt ra một chữ, cô liền nhận ra điều không ổn, không chút dấu vết nuốt xuống từ "Thâm": "Tiên sinh."

Lại là Lệ tiên sinh.

Lệ Thâm nhếch môi cười mỉa, trước đây cô thường kêu anh là A Thâm, vào những lúc đặc biệt còn thân mật gọi anh là ông xã. Bây giờ anh đối với cô ấy, thì chỉ là Lệ tiên sinh.

Anh mỉm cười không chút thành ý, hỏi cô: "Dư tiểu thư cũng ở nơi này?"

Bảo vệ tiểu khu sẽ không cho phép những người không liên quan vào đây chạy bộ, hiện tại cô ấy mặc đồ thể thao ngồi đây, lý do rất có thể là cô cũng sống ở nơi này.

Một chữ "Cũng" của anh khiến trong lòng cô dấy lên trận sóng to gió lớn: "Anh cũng ở nơi này?"

Lệ Thâm khẽ gật đầu: "Ừ, ngay biệt thự phía trước."

Dư Vãn "à" một tiếng, những ngón tay lạnh cóng nắm chặt dần. Lệ Thâm cũng mím môi, cả hai lại rơi vào im lặng lần nữa.

Lần im lặng này khác với lần trước, Lệ Thâm và Dư Vãn đều nhớ về cùng một chuyện.

Đài truyền hình lâu đời ABA của thành phố A hàng năm đều tổ chức một cuộc bầu chọn công khai, tất cả mọi người sống ở thành phố A đều có thể tham gia.

Nội dung bầu chọn là: Nơi bạn muốn sống nhất ở thành phố A?

Khu vực ngoại ô phía tây công viên Lệ Trạch liên tục giành được vị trí đầu tiên trong nhiều năm vì phong cảnh độc đáo và phố thương mại hoàn thiện. Nơi này không sầm uất như khu vực công viên Ánh Sao, nhưng nhịp sống thoải mái hơn, mà thương nghiệp xung quanh công viên Ánh Sao lại chưa phát triển, mặc dù phong cảnh có thể so sánh với công viên Lệ Trạch, nhưng thua ở sự thuận tiện.

Lệ Thâm và Dư Vãn đều tham gia cuộc bầu chọn này, cả hai người giống với phần lớn dân cư thành phố A đó là đều thích công viên Lệ Trạch nhất. Lúc ấy hai người bọn họ còn chui rúc trong một ngôi nhà nhỏ chưa đầy hai mươi mét vuông, mơ ước sau này chuyển đến biệt thự cao cấp cạnh công viên Lệ Trạch, trở thành người chiến thắng cuộc sống.

Bây giờ cả hai đã chuyển đến, nguyện vọng của họ đã được thực hiện.

Sự sai lệch duy nhất đó là, hai người sống trong hai biệt thự cao cấp khác nhau.

À, nhà mình vẫn chưa được tính là biệt thự cao cấp. Dư Vãn nghĩ vậy.

Đôi mắt đen mà Lệ Thâm được fans khen là "chứa ngôi sao" lúc này bị bao phủ bởi một lớp sương mù. Sau khi chia tay với Dư Vãn, anh vẫn còn chấp niệm với công viên Lệ Trạch, chỉ là anh không ngờ rằng Dư Vãn cũng sẽ như vậy.

Cô ấy cũng nhớ nhung về quá khứ của bọn họ sao? Lệ Thâm cảm thấy thật nực cười, lúc chia tay cô ta dứt khoát như vậy thì sao có thể còn nhớ nhung, có lẽ cô ta chỉ đơn giản là thích công viên Lệ Trạch.

Lệ Thâm cuối cùng cũng thả lỏng nét mặt, nở nụ cười với cô: "Chúc mừng em, đạt được mong muốn."

Dư Vãn cho rằng Lệ Thâm nói như vậy tựa như là đang châm biếm mình, có điều hình như cô cũng không có tư cách để oán trách. Cô cũng mỉm cười, nói: "Cũng chúc mừng anh."

Lệ Thâm còn chưa kịp đáp, điện thoại trong tay Dư Vãn bỗng phát ra một câu: "Ngân quang của lầu Du Tiên là thích hợp nhất để đối ẩm dưới trăng. Có lòng rồi."

Dư Vãn: "..."

Để cô đi chết đi!

Cô nhanh chóng tắt điện thoại, muốn giả vờ như không có gì xảy ra, nhưng mà nơi này yên tĩnh như vậy, Lệ Thâm đã nghe được câu nói kia không sót chữ nào.

Là lời thoại anh lồng tiếng cho NPC Tạ Lương trong trò chơi.

Lệ Thâm hơi ngạc nhiên nhìn Dư Vãn, anh chỉ là vô tình nhìn thoáng qua thôi, Dư Vãn lại cảm thấy trong ánh mắt ấy đầy suy tư.

Bàn tay vừa bị đông lạnh đến mức cứng nhắc của cô bắt đầu đổ mồ hôi, cô vờ cười nhẹ một cái, nói với Lệ Thâm: "Chuyện đó, lúc trước không phải tôi đã nhắc tới hôn lễ của con gái giám đốc Hồ sao, Hồ tiểu thư chơi game này, cho nên tôi tìm hiểu một chút."

Lệ Thâm nghe cô giải thích xong, im lặng một lát rồi nói: "À, có nghe được giọng của tôi không?"

"..."

Chẳng lẽ cô phải nói, bởi vì cô chưa thể đạt đến cấp ba mươi, không thể mở khóa quán rượu nên chỉ có thể lên trang chủ xem video người khác đăng hay sao? Với lại sao anh ta cứ hỏi về điều này không dứt, cố ý à?

Hai từ bối rối hiện rõ trên mặt Dư Vãn, khác xa với hình tượng nữ ưu tú của xã hội trong tiệc cưới của Quách Đóng tiên sinh của cô.

Lúc này Lệ Thâm suy tư: "Tìm hiểu trò chơi bằng cách nghe giọng tôi cũng vô dụng, xem thêm video chiến đấu đi."

"..."

Hiện tại Dư Vãn xác định anh ta là cố ý: "Ừ, tôi biết rồi, tôi đang mò mẫm cách chơi."

Dư Vãn không giỏi chơi game, Lệ Thâm rõ ràng hơn bất kỳ ai khác. Lúc còn học đại học, anh từng tìm cô để cùng nhau hack game, vậy mà ngay cả hack là gì cô ấy cũng không biết.

"Em biết chơi thật sao?"

"... Biết." Tuy rằng cô chẳng biết tại sao bị người ta giết hai lần, còn bị NPC ăn vạ, nhưng cô biết chơi mà.

Lệ Thâm gật đầu, nhưng anh vẫn không tin, với trình độ chơi game của Dư Vãn, có thể tìm được đường đi trong trò chơi đã là phát huy hơn hẳn bình thường. Nhưng anh không nói thêm gì, qua loa kết thúc chủ đề này: "Tôi đã tập luyện xong, đi về trước."

"À, vâng." Dư Vãn theo bản năng mà đáp lời, lại bỗng nhiên nhớ tới hot search của ngày đầu năm nay: "Đúng rồi, lần trước xem thời sự nói anh gặp tai nạn giao thông, anh có sao không?"

Nghe cô nhắc tới chuyện tai nạn, Lệ Thâm lập tức nhíu mày. Dư Vãn hơi buồn bực, cảm thấy mình hơi nhiều chuyện. Có lẽ sau khi chia tay, hai bên không nên quan tâm nhau nữa.

"Không có việc gì, tôi đi trước." Lệ Thâm hơi khó chịu, anh xoay người đi theo hướng ngược lại với Dư Vãn.

"Cái đó..." Dư Vãn gọi anh lại: "Nhà anh không phải ở hướng này ư?"

Cô chỉ vào đường xi măng bên kia.

"..."

Lệ Thâm bình tĩnh quay lại, bình tĩnh đi ngang qua người cô.

Hướng mà anh đi cũng là hướng của nhà Dư Vãn. Vì không để anh ta cho rằng mình đi theo anh, Dư Vãn đợi anh đi xa rồi mới một mình trở về.

Về đến nhà, Dư Vãn liền gọi điện thoại cho Chu Hiểu Ninh. Lúc này Chu Hiểu Ninh vừa tan ca, vừa thu dọn đồ đạc vừa hỏi: "Sao đấy? Muốn nhờ tớ bày cậu chơi game à?"

"Không phải, Ninh Ninh, tớ hỏi cậu, cậu có biết là Lệ Thâm cũng ở cùng tiểu khu với tớ không?"

Chu Hiểu Ninh sững sờ, nghĩ rằng mình nghe nhầm: "Cái gì? Lệ Thâm ở cùng khu với cậu?"

"... Cậu nhỏ giọng một chút."

"À..." Chu Hiểu Ninh nhìn xung quanh một vòng, cũng may đồng nghiệp đều đã đi về hết: "Cậu gặp ở đâu? Có paparazzi theo đuôi không?"

Dư Vãn mỉm cười nói: "Vừa nãy xuống lầu chạy bộ thì gặp."

Chu Hiểu Ninh: "..."

Cô im lặng một lát rồi thốt lên một câu: "ahihi, giữa hai người là loại nghiệt duyên gì vậy?"

Dư Vãn tràn ngập đồng cảm: "Cậu ở bên này giúp tớ sửa sang lâu như vậy, mà không gặp anh ta một lần nào sao?"

"Không có nha, tớ toàn tập trung ngắm nhìn anh quản lý!"

Dư Vãn: "..."

Nếu Chu Hiểu Ninh không biết rõ tình hình, cô cũng không cần phải tiếp tục hỏi. Cô quay lại phòng ngủ mở máy tính và ngồi lên giường: "Vậy thì thôi, tớ tiếp tục nghiên cứu trò chơi."

"Khoan khoan, sau khi hai người gặp thì sao? Có nói gì không?"

"Chỉ tán gẫu vài câu thôi."

Chu Hiểu Ninh tận tình khuyên nhủ: "Cậu nói xem hai người có duyên như vậy, thực sự không xem xét việc quen lại sao? Trời cao cũng đang giúp hai người đó!"

Dư Vãn khẽ mím môi: "Nếu cậu không có gì để làm thì lên mạng bày tớ chơi game đi."

"Cậu đi mà tìm Lệ Thâm bày cậu chơi, tớ nhớ là anh ta cũng chơi game rất giỏi."

"... Tạm biệt." Dư Vãn cúp điện thoại, dựa người vào đầu giường.

Khu vực công viên Lệ Trạch có nhiều tòa nhà như vậy, sao lại trùng hợp đến thế, cô và Lệ Thâm lại chọn trúng gần nhau. Chẳng lẽ thực sự là duyên phận chưa hết?

Dư Vãn lắc đầu rũ bỏ suy nghĩ ra khỏi đầu, đăng nhập vào game lần nữa.

Đêm nay cô vì tăng lên cấp ba mươi nên ngủ trễ hơn bình thường một chút, sáng hôm sau lại tự tìm tòi cả buổi sáng, tới chiều cũng không muốn chơi tiếp. Cô kiểm tra hộp thư và xem bản kế hoạch Đồ Giai Giai đã chỉnh sửa, còn đưa ra rất nhiều câu hỏi, Dư Vãn suy nghĩ một lúc, quyết định thay quần áo chạy tới công ty.

Lúc này Ngụy Thiệu và Triệu Hân đang họp, Đồ Giai Giai ngược lại là ngồi tại vị trí của mình, nhìn máy tính suy tư. Dư Vãn đi vào văn phòng kêu cô ấy một tiếng, Đồ Giai Giai vừa thấy cô tới liền la ầm lên như gặp quỷ: "Dư lão sư, không phải tổng giám đốc Ngụy cho chị nghỉ ư, sao chị còn đến công ty vậy?"

Dư Vãn nói: "Chơi game mệt quá, tôi ra ngoài hóng mát một chút."

Đồ Giai Giai: "..."

Cô cảm thấy Dư lão sư quá tài năng, người khác đều là mệt mỏi nên chơi game, chị ấy lại là chơi game mệt nên đi làm việc.

Ai không biết chắc sẽ nghĩ rằng chị ấy là game thủ.

"Dư lão sư, game của chị chơi sao rồi?" Đồ Giai Giai hơi tò mò.

Dư Vãn nghĩ nghĩ rồi nói: "Phong cảnh trong game khá xinh đẹp."

"... Hả?"

"Tôi vì ngắm phong cảnh nên dùng khinh công bay khắp nơi, sau đó làm mình té chết rất nhiều lần."

Đồ Giai Giai: "..."

Biết đâu lúc thi đấu với cô Hồ, Dư lão sư có thể kêu cô ấy trình diễn màn tự té chết, nói không chừng có khả năng thắng vì đánh bất ngờ.

"Đúng rồi, em cũng chơi game à?" Dư Vãn thấy dáng vẻ của Đồ Giai Giai, liền cảm thấy cô ấy thành thạo chơi game.

Đồ Giai Giai nói: "Em cũng biết chơi, nhưng mà bây giờ không có thời gian để chơi, bản kế hoạch trong tay em vẫn chưa sửa xong." Đồ Giai Giai nói tới đây thì nhíu mày: "Dư lão sư, chị đã đọc mail em gửi cho chị chưa ạ?"

"Đã xem, sách tôi đưa em xem chưa?"

"... Mấy cuốn sách đó quá đắt, tiền lương thực tập sinh một tháng của em chỉ có 1500 tệ."

"Không phải công ty bao cơm trưa cho em sao, bánh quy và đồ uống tại quầy giải khát cũng có thể ăn."

"... Vậy cũng không sống nổi đâu chị ơi." Đồ Giai Giai che mặt: "Em còn sắp không trả nổi tiền mạng."

Đồ Giai Giai người này khiến Dư Vãn nhớ về quá khứ của mình, cô nghe cô ấy phàn nàn và mỉm cười: "Em thấy vậy đó, lúc chị còn là thực tập sinh, ước chừng còn khổ hơn em nhiều."

Tác giả có lời muốn nói: Chương sau là hồi ức, hì hì! Công viên Lệ Trạch có ý nghĩa đặc biệt đối với Dư Vãn và Lệ Thâm, về sau sẽ còn xuất hiện rất nhiều.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play