Tô Mộ Bạch đứng ở cửa, âu phục màu trắng, cười dịu dàng nhìn Lâm Lam đang đi tới: “Lâu rồi không gặp.”
“Lâu rồi không gặp.” Lâm Lam mỉm cười, cô rất thích vị ảnh đế kiêm đạo diễn xuất sắc này.
Buổi tiệc mời không ít người thành đạt và nổi tiếng nên rất tưng bừng.
Thân là nữ diễn viên nổi bật nhất trong bộ phim điện ảnh này, lại là
nữ hoàng đề tài nên vừa mới vào thì cô đã được người người chú ý.
Lâm Lam vẫn nhàn nhạt, với ai cũng khách khí duy trì một khoảng cách, khiến cho người khác không nắm bắt được.
Cho đến khi một bóng dáng quen thuộc xuất hiện ở buổi tiệc.
Từ sau khi Diêm Quân Lệnh gặp chuyện, Lâm Lam chưa từng gặp lại Trần
Văn, không ngờ công diễn lần đầu thì lại gặp được vị này. Vẻ mặt cô chợt thay đổi, cả người lạnh như băng.
Tô Mộ Bạch cảm thấy thái độ Lâm Lam thay đổi nên cũng nhìn theo ánh
mắt của cô thì thấy Trần Văn cứng người đứng ở cách đó không xa.
Lâm Lam đột nhiên rảo bước, đi về phía Trần Văn.
“Lâm Lam...” Tô Mộ Bạch nhỏ giọng gọi nhưng Lâm Lam tựa như không
nghe thấy, cô nhìn chằm chằm Trần Văn, ngay cả khi đâm vào nhân viên
phục vụ cũng không để ý.
“Phu nhân!” Vương Đại vội vàng đuổi theo.
Trần Văn không động đậy, cô ta sớm biết sẽ có một ngày như thế này nhưng không ngờ nó lại tới sớm như vậy.
Bốp!
Gần như không lưỡng lự, Lâm Lam vừa đi tới thì cho Trần Văn một bạt tai.
Không trốn tránh, Trần Văn cứ thế ăn nguyên một cái tát.
“Lâm Lam.” Đến khi Tô Mộ Bạch theo kịp cũng là lúc Lâm Lam đã tát
xong một bạt tai, nhưng mà người bị đánh chỉ cắn răng nhìn, còn người ra tay là Lâm Lam thì thở hổn hển vì tức giận và kích động, giống như
người chịu thiệt là cô.
Tô Mộ Bạch không biết nên làm sao, nhẹ nhàng gọi một tiếng thế nhưng Lâm Lam không có chút phản ứng.
“Phu nhân, cô phải bình tĩnh, đứa bé!” Vương Đại tới gần an ủi cô.
Tô Mộ Bạch ngẩn ra, Lâm Lam đã mang thai?
Người xung quanh đều nhìn qua, một bên là người yêu hiện tại một bên
là tình đầu, cả hai còn đều là siêu mẫu, phốt này quả thực nóng.
“Tại sao?” Lâm Lam nhìn chằm chằm Trần Văn.
“Kết cục của việc ở với một kẻ sói đội lốt người nói chung đều không
ra gì, tôi xứng với kết cục này, nếu như ban đầu tôi biết sẽ như thế,
cho dù Đồng Thiên Hoa ép tôi chết tôi cũng sẽ không lừa cô, cô tin
không?” Trần Văn muốn có được Diêm Quân Lệnh, muốn có được tình yêu của
anh, cho dù là oán hận nhưng cũng chưa từng mong anh chết.
Kết cục này quá nặng nề, Trần Văn không sao gánh nổi.
“Tin không?” Lâm Lam cười giễu, tin hay không tin kết quả đều là một, tin thì có tác dụng gì mà không tin thì có tác dụng gì?
Lời nói của Vương Đại làm Lâm Lam dần bình tĩnh, chán nản nhìn Trần Văn.
Cô mệt mỏi quay người thì thấy ánh mắt lo lắng của Tô Mộ Bạch, cảm thấy hơi áy náy: “Xin lỗi, em nóng tính quá.”
“Bên kia có phòng nghỉ, em đi nghỉ một chút nhé?” Tô Mộ Bạch tốt bụng đề nghị.
Lâm Lam gật đầu, thực ra cô muốn đi về nhưng lúc này đi về sẽ làm Tô
Mộ Bạch mất mặt, mà tin tức cô đánh Trần Văn tại buổi tiệc sợ là không
giấu được.
Cô cũng không muốn giấu.
Đời người đã đủ mệt mỏi, nếu như suy nghĩ những chuyện vô ích thì càng mệt mỏi thêm.
Đợi Lâm Lam đi vào phòng nghỉ, rất nhiều người đi tới hỏi tình hình
Trần Văn, một vài nghệ sĩ nhân cơ hội chê Lâm Lam khen Trần Văn, nhưng
thái độ lạnh nhạt của Trần Văn khiến họ lúng túng.
Trong lòng càng tò mò, giữa hai người đã xảy ra chuyện gì? Còn Tô Mộ
Bạch vừa ra khỏi phòng nghỉ thì gặp một người có tuổi nhưng vẫn còn rất
phong độ, kính cẩn mở miệng: “Cậu đến rồi ạ.”
“Vừa nãy là ai đấy?” Hoắc Quốc Bang liếc nhìn phòng nghỉ, bất ngờ hỏi.
Nét mặt Tô Mộ Bạch trở nên kỳ lạ: “Cậu ba, Lâm Lam là người đã có
chồng, còn đang mang thai, không phải là kiểu của cậu. Sao, cậu chơi
chán Đỗ Tịch rồi?”
“Ồ, đó là chuyện của cậu.” Hoắc Quốc Bang cũng đã quen với thái độ của cháu trai.
“Ông ngoại không nghĩ thế đâu, cậu là người 50 tuổi rồi, tìm dì nào
cùng lứa tuổi có phải tốt không, vì sao phải làm hỏng đời thiếu nữ nhà
người ta?” Tô Mộ Bạch lắc đầu, mang vẻ mặt gia môn bất hạnh, thực không
hiểu vì sao mẹ mình lại có một đứa em trai ăn chơi bất cần như thế này.
Hoắc Quốc Bang liếc mắt nhìn cháu mình: “Cháu không có hứng với cô ta à?”
“Cậu đừng hiểu nhầm, cháu không thích người có chồng. Nhưng mà cậu, đừng có giở trò với Lâm Lam.”
“A thế thì thì cậu cũng không có hứng thú với phụ nữ cùng tuổi. Mà
cháu ấy, tới tuổi của cậu thì sẽ rõ, độc thân mới có được cả thế giới,
gái trẻ mới có thể níu giữ thanh xuân.” Lời nói dung tục như vậy, khi
được Hoắc Quốc Bang nói ra lại mang cảm giác triết lý cuộc đời.
Tô Mộ Bạch rùng mình: “Không, cháu không có hứng thú với cả thế giới.”
“Hừ.” Hoắc Quốc Bang hừ một tiếng, liếc nhìn phòng nghỉ rồi quay người đi về nơi khác.
“Bố nuôi, bố ở đây sao, làm con tìm mãi.” Hoắc Quốc Bang mới đi được
mấy bước thì Đỗ Tịch trước giờ lạnh lùng xinh đẹp trước mặt người ngoài
vội vàng đuổi theo, còn có chút nũng nịu hỏi.
“Bố không ở đây thì ở đâu?” Giọng Hoắc Quốc Bang vốn trầm ấm còn có
khí phách của người bề trên nhưng mà lại có sự hòa nhã được mài giũa bởi năm tháng, khí thế vô cùng mâu thuẫn lại làm cho Hoắc Quốc Bang càng mê người.
Đỗ Tịch từ khi gặp Hoắc Quốc Bang thì luôn được chiều chuộng, rất
nhiều nguồn lực người khác với không tới, chỉ cần người đàn ông này chịu chi thì cái gì cô ta cũng có thể nắm được trong tay.
Nhưng mà so ra thì Đỗ Tịch càng muốn trái tim của người đàn ông này.
Tiếc là mấy năm nay mặc dù Hoắc Quốc Bang chiều chuộng cô ta, nhưng
chỉ duy nhất tình cảm chưa từng bố thí cho cô ta chút nào, cũng chưa
từng có những hành động thân mật với cô ta, giống như là thực sự coi cô
ta thành con gái nuôi, dù là quen người mới cũng chưa từng che giấu.
Hoắc Quốc Bang càng như thế thì Đỗ Tịch càng say mê.
Cán cân tình cảm chưa bao giờ cân bằng.
“Bố nuôi nói gì cũng đúng.” Cảm thấy Hoắc Quốc Bang thờ ơ với mình, Đỗ Tịch cực kỳ ngoan ngoãn.
Hoắc Quốc Bang không nói gì, hai người đi vào buổi tiệc ăn mừng, Đỗ Tịch lập tức cảm nhận được ánh mắt hâm mộ từ xung quanh.
Mặc dù Hoắc Quốc Bang đã qua 50 tuổi nhưng mà cao 1m85, phong thái
nho nhã, ngay cả râu cũng đặc biệt, hơn nữa Đỗ Tịch ôm tay Hoắc Quốc
Bang đi vào thì càng được người khác chú ý.
Người này là cậu ba nhà họ Hoắc nổi danh của Bắc Kinh năm đó, có
tiếng là đạo diễn phim văn nghệ, hiện nay là chủ tịch tập đoàn Hoắc Thị, tài sản trên trăm tỉ, còn là cậu ruột của Tô Mộ Bạch.
So với người trẻ khởi nghiệp thì đây mới là phú ông chính hiệu.
Đỗ Tịch có thể bám vào Hoắc Quốc Bang, không biết đã làm cho bao nhiêu người ghen tị.
Tô Mộ Bạch thấy tình hình thì lắc đầu trong bất lực, đây vốn dĩ là buổi tiệc mừng của anh ta mà.
Lâm Lam nghỉ ngơi một lúc rồi đi ra ngoài cùng mọi người ăn mừng, lúc đó cũng để ý thấy hai vị khách truyền kỳ này, nhưng mà cô cũng không
suy nghĩ nhiều, cô cũng có kế hoạch cho cuộc đời người mẫu của mình, với người như Hoắc Quốc Bang cô không hề cảm thấy hứng thú.
Buổi tiệc rất thành công, ngoại trừ tin cô đánh Trần Văn bị tuồn ra
ngoài thì còn có việc Đỗ Tịch và Hoắc Quốc Bang xuất hiện làm cho công
chúng chú ý, làm người ta ít để tâm nhân vật chính hơn.
Coco không nhịn được cảm thán, cũng chỉ có người cậu không trò trống
của Tô Mộ Bạch mới có thể cướp danh tiếng của Tô Mộ Bạch còn đè được tin Lâm Lam đánh Trần Văn.
Gừng càng già càng cay.
Kể cả chuyện chơi bời.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT