Lâm Lam sững sờ tại chỗ, nàng một tuần không có gặp nam nhân này, giờ phút này nhìn vào bóng lưng cao lớn của anh, còn lời nói mới rồi, nhất
thời không biết nên phản ứng như nào, anh ấy làm thế này có thể gọi là
đang bảo vệ mình hay sao?
Nhưng thế thì sao?
Cười khổ sở nhìn về phía nữ diễn viên vẫn đang ngồi trên mặt đất tự
làm tự chịu này, quay người ra xe, lúc này sẽ không có gì quan trọng hơn ba mình.
Sau khi Diêm quân lệnh nói xong, người chung quanh mới bừng tỉnh hiểu được vừa mới xảy ra chuyện gì, hóa ra là có người động tâm tư với ông
chủ, kết quả tự bê đá đập vào chân mình rồi còn muốn kéo người khác vác
tội.
Những người có thể lăn lộn nhiều trong cái đoàn quay phim đều là
người tinh ý, nhìn thái độ ông Boss như vậy, chắc chắn không có ai dám
giúp cô gái đang ngồi trên đất này.
Diêm Quân Lệnh để Linda đem quà tặng cho các nhân viên và diễn viên, còn về bản thân mình thì lặng yên biến mất.
Lâm Lam khẩn cấp đi ra khỏi trường quay, cô đã nhận được điện thoại
của Đồng Thiên Hoa, thời gian phẫu thuật của ba cô đã xác định, chính
buổi sáng ngày mai, ông mới tỉnh lại đang một mực tìm Lâm Lam.
Lâm Lam chợt thấy sốt ruột hơn.
“Đi đâu?" Nào biết được đúng lúc này, một người vốn nên đang tiếp
nhận sự cung bái của những người khác trong trường quay giờ lại xuất
hiện trước mặt cô.
"Anh... chặn đường em làm gì?" Lâm Lam bị thân ảnh cao lớn ngăn trở, cô ngơ ngẩn, sau đó lập tức hỏi với một thái độ xa lạ.
“Anh tưởng là em có lời muốn nói với anh.” Diêm Quân Lệnh rút ra một
tờ báo, trên đó chính là hình ảnh Đồng Thiên Hoa lau môi cho cô, nhìn
rất là tình cảm ân ái, tiêu đề to đùng đập vào mắt là: “Nghi vấn mối
tình của người mẫu nổi tiếng Lâm Lam “
"Không có." Bây giờ dù cô nói gì anh ta đều không tin, cần gì phải
giải thích thêm nữa. Huống chi cô đây chỉ là ăn cơm mà thôi, còn ảnh
thân mật trên giường của anh với Trần Văn thì sao, cô cũng không hề thấy anh giải thích với mình.
Đồng tử đen bóng của Diêm Quân Lệnh u ám: “Em đừng quên em vẫn đang là vợ Diêm Quân Lệnh.”
“Anh cũng đừng quên anh là ông chồng đã có vợ.” Lâm Lam không chịu
nhượng bộ nhìn chằm chằm vào Diêm Quân Lệnh, đôi mắt hình quả hạnh đó
chứa đầy quật cường.
Không có lý do gì, Diêm Quân Lệnh chợt thấy mềm lòng, giơ tay định
vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn đó, nhưng Lâm Lam đã tránh né, ngón tay mảnh
khảnh có thể nhìn rõ từng khớp xương đó để chơi vơi ở trên không, sắc
mặt anh rất khó coi: “Bây giờ anh mặc kệ em muốn làm gì, nhưng phải đảm
bảo sự an toàn của bản thân.”
“Việc của em không dám làm phiền sếp Diêm bận tâm.” Lâm Lam nói xong
muốn né người vòng qua Diêm Quân Lệnh. Ai ngờ khi bước đến bên cạnh
chàng, đối phương đã hùng hổ một tay kéo cô lại, Lâm Lam bực bội gào lên Diêm Quân Lệnh: “Anh còn muốn làm cái gì nữa? Ly hôn sao? Em đợi đó.”
“Lâm Lam, em không thể tự nghĩ lại bản thân mình một chút sao?” Diêm
Quân Lệnh bị chọc tức bởi hai từ ly hôn của Lâm Lam, ngữ điệu cũng căng
lên.
“Nghĩ lại? Là em phải nghĩ lại có người không tin tưởng em, hay là
nghĩ lại không sớm một bước nhường chỗ, để cho mối tình đầu của anh và
anh có thể ở với bên nhau quang minh chính đại?” Bị Diêm Quân Lệnh quát
như vậy, Lâm Lam càng nổi tính chống đối.
“Em...”
“Em sao? Khi anh cầm tờ báo này đến tra vấn em, thì hãy nghĩ lại bản
thân trước đi ạ, sếp Diêm!” Hai chữ cuối cùng, Lâm Lam nói gằn rất nặng.
“Anh...”
“Anh gì mà anh? Em với anh không có gì để nói.” Lâm Lam không muốn
nghe Diêm Quân Lệnh nói nhảm nữa, đến lúc đó trong lòng càng thêm hỗn
loạn.
“Lâm Lam, làm phiền cô hãy động não đi được không, tên họ Đồng kia có lòng tốt hiến thận cho ba hay sao? Tại sao hắn ta lại chuyển ba đến Bắc Kinh? Em có bao giờ nghĩ đến vấn đề này không?” Diêm Quân Lệnh thật sự
không ngờ nha đầu này bây giờ nhanh mồm nhanh miệng như vậy, áp đặt anh
đến mức còn không nói hết được lời. Màn cảnh này cho cảm giác người bị
bắt quả tang tại giường trước đây là anh chứ không phải nha đầu này.
“Cho nên anh vẫn nghi ngờ em với người kia có quan hệ loại đó đúng không?” Lâm Lam nhìn Diêm Quân Lệnh với thái độ thất vọng.
Diêm Quân Lệnh cũng không ngờ nha đầu này lại ngoan cố cứng đầu như vậy, ý nói của anh đầu có dính dáng đến việc lần trước đâu?
“Bánh bao nhỏ, em thế này gọi là càn quấy vô lý đó!” Diêm Quân Lệnh
thật sự nổi cáu, anh bây giờ không thể kể hết sự thật cho nha đầu này
biết được, nếu không sợ cô lại bị Đồng Thiên Hoa phát hiện, vì cô kiểu
gì cũng sẽ hoảng loạn vì lo lắng cho ba mình.
Đến lúc đó tên họ Đồng kia nổi điên, Diêm Quân Lệnh sẽ không kịp cứu cô.
“Em càn quấy? Em vô lý? Hà hà, em không biết Đồng Thiên Hoa rốt cuộc
là tốt hay xấu, nhưng em chỉ biết anh lúc nào cũng nói xấu anh ta, còn
anh ta lại sẵn lòng hiến thận cho ba em, cũng chưa bao giờ làm những
việc gì bậy bạ với em, Diêm Quân Lệnh anh đừng dùng bụng tiểu nhân để đo lòng quân tử.” Lâm Lam vốn dĩ đã giận cáu vì không được tin tưởng, nghe thấy Diêm Quân Lệnh nói như vậy, cô càng tức giận, dẫn đến cô bây giờ
nói năng không suy nghĩ.
Quả nhiên lời của Lâm Lam đã thành công khiến sắc mặt Diêm Quân Lệnh triệt để đen tối đi: “Em... em nói lại thử xem?”
“Em hết lời với anh rồi!” Ném ra câu này, Lâm Lam lập tức quay người
bước đi, bây giờ cô đang nóng lòng muốn đi gặp ba, không có thời gian
lằng nhằng với người đàn ông này.
Nhìn hình bóng đang xa dần của người con gái ấy, Diêm Quân Lệnh càng
nghĩ càng bực, hôm đó tuy biết rõ là Lâm Lam với Đồng Thiên Hoa không có xảy ra chuyện gì, nhưng khi thấy vợ mình đang khỏa thân nằm bên cạnh
một người đàn ông khác, trong lòng Diêm Quân Lệnh như có một cái gai
đang chồi lên, nhưng không ngờ nha đầu này lại to gan đi ăn cơm với Đồng Thiên Hoa một cách thân mật, hành động đó nếu không phải vì bản thân
anh hiểu quá rõ con người Đồng Thiên Hoa, anh cũng nghi ngờ tên này động lòng thật với bánh bao nhỏ của mình rồi.
Nghĩ đến điều này, Diêm Quân Lệnh chợt thấy bất an, lập tức rút điện
thoại ra: “Đã đi ra ngoài rồi, lập tức bảo người đi đưa đón, xác định
lại vị trí cụ thể.”
“Dạ, thưa ông chủ.” Vương Đại nói xong đã chỉ đạo một chiếc taxi xuất hiện dừng lại trước mặt Lâm Lam, trong tai nghe đã nghe thấy địa điểm
đi của Lâm Lam, Vương ĐạI lập tức báo lại cho Diêm Quân Lệnh: “Ông chủ,
là bệnh viện Tĩnh An.”
“Thảo nào tôi tìm lâu như vậy rồi vẫn không thấy, tên họ Đồng kia quả thật là biết giấu người.” Diêm Quân Lệnh hoàn toàn không ngờ Lâm Phúc
Sinh lại ở Tĩnh An.
Bệnh Viện Tĩnh An là viện điều dưỡng lớn nhất của Bắc Kinh, nói đơn
giản một chút là một bệnh viện tâm thần, nhưng Diêm Quân Lệnh đã quên
mất một điều thiết bị y tế của Tĩnh An không hề kém cỏi so với các bệnh
viện khác, cũng có các khoa khám chuyên môn, chỉ vì khoa tâm thần của
bệnh viện này quá nổi tiếng nên mới khiến người khác quên mất điều này.
“Ông chủ, cần chúng tôi đi theo không?” Vương Đại nhìn Diêm Quân Lệnh lâu lâu không nói gì đành phải xin lệnh chỉ thị.
“Đừng có đánh rắn động cỏ.” Diêm Quân Lệnh dặn một câu, trong lòng
càng thấy lo lắng cho Lâm Lam. Những ngày nay anh đã điều tra rõ, Đồng
Thiên Hoa thật sự đã mời được không ít chuyên gia về từ nước ngoài,
nhưng sau khi thông qua việc thu thập và xét nghiệm, thận của Đồng Thiên Hoa không hề phù hợp với ba Lâm Lam, nhưng nếu phẫu thuật thành công,
nguồn thận đó là đến từ đâu?
Diêm Quân Lệnh biết rõ tính tình của Đồng Thiên Hoa, nếu là việc anh
ta muốn làm, dù bất chấp thủ đoạn cũng phải làm được. Nếu như vậy, nguồn thận đó chắc chắn sẽ có vấn đề, Diêm Quân Lệnh cũng hy vọng Lâm Phúc
Sinh có thể khỏe lên, nhưng không phải là thông qua việc cướp đi một
mạng sống của người khác như thế này.
Nhưng bây giờ Diêm Quân Lệnh sợ nhất là Lâm Lam lại không nghĩ như
vậy, nếu cô kiên trì nuôi suy nghĩ rằng nguồn thận hợp với Lâm Phúc Sinh là của Đồng Thiên Hoa, mọi việc sẽ trở nên phức tạp hơn.
Diêm Quân Lệnh nhíu mày đứng trong bóng tối, điện thoại reo lên, bên
Khương Lôi đã có tin tức, giờ đã tìm thấy được tung tích hai mẹ con Chu
Vũ Vy và Hàn Hinh Nhi, đang bắt đầu nghĩ cách cứu viện. nhưng bên Thẩm
Hoằng lại không tiến triển mấy, tên họ Đồng kia rất chi là cẩn thận giảo hoạt, dù là cái chết của Trương Lộ cũng đã bị che giấu đi một cách
không chê vào đâu được, nhưng mấy việc đó cũng không hẳn không có một
tin tốt nào.
Việc đó chính là Hàn Thiên Thành đã phát hiện được thiếu nữ mất tích
Bắc Kinh đó, hình như có quan hệ dính dáng đến “Tầm Hoan”. Nếu thông tin đó có thật, lại có bằng chứng nữa, như vậy sẽ có thể danh chính ngôn
thuận đóng cửa “Tầm Hoan”, đồng thời bắt giữ điều tra nhân viên làm việc trong đó, truy nã những quan viên nhận hối lộ.
Mọi việc đến tận bây giờ đã có bước đột phá.
Nhưng vấn đề lớn nhất hiện tại vẫn là việc phẫu thuật của Lâm Phúc
Sinh, khuôn mặt anh tuấn đó đang vô cùng u ám, khiến bầu không khí xung
quanh anh cũng phải lạnh theo vài phân, Lý Húc không biết đến từ lúc
nào, thủ thỉ bên tai Diêm Quân Lệnh: “Viện trưởng Giả đã đến rồi.”
“Tốt.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT