“Được được được, anh vô lý, anh trăng hoa, anh ức hiếp em, ngoan,
chúng ta đi vào nhé?” Bị cô gái nhỏ đánh vào lồng ngực, Diêm Quân Lệnh
cảm thấy vô cùng hưởng thụ, giọng nói ngây thơ, hồn nhiên kia khiến anh
tan chảy, anh dứt khoát bế ngang người cô lên, để mặc cô đánh.
Đánh mệt rồi, Lâm Lam vừa dựa vào ngực của Diêm Quân Lệnh thở hắt ra
vừa hỏi, “Khi nãy có phải anh thừa nhận mình trăng hoa rồi không?”
“Có sao? Sao lại thế được?” Diêm Quân Lệnh nghe thấy câu này, vội vàng thề thốt không chịu nhận.
“Khi nãy em nghe thấy rồi.” Lâm Lam mệt đến nỗi cơn tức giận cũng vơi đi một nửa, tuy vẫn cố hỏi nhưng lại có chút yếu đuối ở trong đó.
Diêm Quân Lệnh trực tiếp ôm lấy cô đi vào bên trong. Lần này Lâm Lam
rất ngoan, không hề dãy dụa chút nào, cô cứ thế nằm dựa vào người Diêm
Quân Lệnh.
Về đến phòng, Diêm Quân Lệnh xoay mặt cô để cô nhìn thẳng vào anh, “Hết tức giận chưa?”
“Hừ.” Lâm Lam hừ một tiếng rồi xoay đầu sang một bên.
Diêm Quân Lệnh cười, “Thế này là hết hay chưa?”
“Hừ.” Lâm Lam lại xoay đầu sang bên còn lại.
Diêm Quân Lệnh đưa tay xoa đầu Lâm Lam, “Bánh bao nhỏ, em như thế này là tự biến mình thành mấy cái icon trong qq à?” (qq: Một phần mềm nhắn
tin của Trung Quốc)
“Anh mà cũng biết icon trong qq?” Lâm Lam không kìm được, ngạc nhiên hỏi.
“Cái này đã là gì? Lúc anh chơi cái này em vẫn còn chưa ra đời.” Thấy Lâm Lam cuối cùng cũng có phản ứng, Diêm Quân Lệnh giả bộ đắc ý.
“Xí.” Lâm Lam nghe thấy vậy liền xí một tiếng, trong đầu cô thực sự
không thể tưởng tượng không ra Diêm Quân Lệnh lại chơi cái phần mềm chat chit ấu trĩ kia, nhưng nói đi cũng phải nói lại ai mà chẳng có một thời thanh xuân đáng để nhớ lại.
“Bánh bao ngốc.” Thấy bộ dạng vừa muốn cười vừa không muốn cười của
Lâm Lam, Diêm Quân Lệnh trực tiếp sáp gần lại, anh dùng hai má mình cọ
vào mũi Lâm Lam.
Lâm Lam bị cọ đến nỗi có chút ngứa, cô đẩy nhẹ Diêm Quân Lệnh, khuôn
mặt phiếm hồng nhấn mạnh, “Anh nghiêm túc một chút, chúng ta vẫn đang
cãi nhau.”
“Ha ha ha... bánh bao nhỏ của anh, sao em lại đáng yêu thế này!” Diêm Lệnh bị sự đáng yêu của Lâm Lam làm cho tan chảy, không kiềm được lại
sáp lại gần hơn, anh thực sự có chút muốn cô.
Ở với Diêm Quân Lệnh lâu như vậy rồi, Lâm Lam vẫn không thể hiểu nổi
được suy nghĩ của người đàn ông này, nhưng điều khiến cô phiền muộn đó
là, sức kháng cự của cô với người đàn ông này thực sự quá thấp, mới bị
cọ đến cổ thôi mà cả người cô đã mềm nhũn ra rồi.
Ọc ọc ọc...
Đúng vào lúc Lâm Lam sắp không thể kháng cự được sức hấp dẫn của
người đàn ông này, cô đang chuẩn bị đầu hàng một cách vô điều kiện thì
bụng đột nhiên kêu ọc ọc.
Cái này...
Hai má vốn đã đỏ hồng của Lâm Lam nay lại càng đỏ hơn, cô có chút vui mừng nhưng cũng cảm thấy có chút buồn rầu.
“Đói rồi?” Diêm Quân Lệnh nhếch mày hỏi.
“Không đói.”
Ọc ọc... ọc...
Lâm Lam ngoan cố phủ nhận, kết quả bụng cô lại kêu lên rất đúng lúc.
Diêm Quân Lệnh nhịn cười, anh nhổm người dậy gọi điện thoại cho lễ
tân khách sạn, một lát sao đồ ăn liền được đưa tới. Lâm Lam nhìn thấy
đống đồ ăn đẹp đẽ kia liền theo phản xạ nuốt nuốt nước bọt, sau đó cúi
đầu giả bộ không nhìn thấy.
“Ngoan, đây không phải là em muốn ăn mà anh ép em ăn.” Diêm Quân Lệnh nhìn thấy bộ dạng thề chết chứ không ăn của Lâm Lam liền bê đồ ăn đến
trước mặt cô, thấp giọng mê hoặc.
Lâm Lam liếm môi, hai mắt mở lớn, “Là anh ép em ăn?”
“Đúng, anh ép em ăn.” Diêm Quân Lệnh trịnh trọng gật đầu.
Lâm Lam cầm lấy cái đĩa trong tay anh một cách mạnh mẽ, nhanh chóng
bắt đầu ăn, ăn được một nửa vẫn không quên xác nhận, “Nếu Coco mắng em
thì anh phải làm chứng cho em.”
“Uhm, làm chứng cho em.” Thấy bộ dạng suốt ruột mong chờ của nha đầu, Diêm Quân Lệnh vừa buồn cười vừa đau lòng. Nhưng anh cũng biết rằng con đường người mẫu này là do Lâm Lam tự mình chọn, hiện giờ tuần lễ thời
trang đã đến rất gần, số đo ba vòng và cân nặng đều phải được tính toán
thật kĩ, ngay cả những siêu mẫu hàng đầu đều phải ép cân nặng của mình
vào trong một khoảng rất nhỏ.
Tuy đói đến chóng mặt nhưng Lâm Lam cũng chỉ ăn một đĩa nhỏ, thèm
thuồng nhìn Diêm quân Lệnh ăn xong, kể cả anh có dỗ dành cô ăn thì cô
cũng không dám ăn.
Ngày mai là lượt phỏng vấn đầu tiên, cô cần phải có được cơ hội này,
không thể mình thất bại ở thời khắc quan trong này được, nếu lúc phỏng
vấn mà không mặc vừa trang phục ở đó, há chẳng phải là sự nuối tiếc lớn
nhất của cô sao.
“Được, vậy thì không ăn nữa.” Thấy Lâm Lam quyết tâm như vậy, Diêm
Quân Lệnh cũng không dụ dỗ cô gái nhỏ thêm nữa. Xả nước nóng để Lâm Lam
đi tắm, anh cũng tự mình ăn qua loa chút rồi gọi điện thoại hứa với Coco ngày mai sẽ đưa Lâm Lam sang sớm.
Khuôn mặt Coco đầy sự bất mãn, “Nha đầu đó bắt đầu từ ngày mai sẽ bắt đầu một tuần tập trung cho phỏng vấn, anh kiềm chế chút.”
“Tôi tự biết tính toán.” Diêm Quân Lệnh không nói nên lời, nhìn anh giống loại đàn ông thiếu tình dục như vậy sao?
Bất lực nhún vai, anh cúp máy, vừa đúng lúc Vương Đại nhắn tin đến,
Thẩm Hoằng cũng ở Pari, còn dẫn cả Tăng Tuyết đi, hỏi anh bây giờ phải
xử lý nào.
Diêm Quân lệnh cau mày, “Cậu nghỉ ngơi đi, để tôi tự xử lý.”
Vương Đại nghe vậy mới thở phào một hơi.
Diêm Quân Lệnh rất ít can thiệp vào chuyện tình cảm cá nhân của Thẩm
Hoằng, nhưng chuyện lần này có liên quan đến người bên cạnh Lâm Lam nên
anh không thể không nhúng tay vào, nhanh chóng kết nối được với Thẩm
Hoằng, Diêm Quân Lệnh cũng không phí lời, hỏi thẳng, “Tăng Tuyết ở chỗ
cậu?”
“Uhm, anh cả chuyện này đừng quản, em nghiêm túc với Tăng Tuyết.”
Thẩm Hoằng sợ Diêm Quân Lệnh sẽ khuyên mình bỏ cuộc nên mở miệng trách
móc.
Tăng Tuyết vẫn còn ở bên cạnh Thẩm Hoằng, nghe thấy anh nói với Diêm
Quân Lệnh như vậy nhưng không hề có chút cảm động nào, càng không nói
đến chuyện động lòng, đối với người đàn ông năm lần bảy lượt cưỡng ép
cô, cô thực sự không hề có thiện cả.
Cô chẳng phải loại người sinh ra đã thích bị ngược, càng không phải
là người thích bạo dâm, cô thực sự không không có hững thú chơi cái trò
chơi tình yêu sâu đậm với một tên công tử đa tình.
“Cậu nghiêm túc thì tôi không phản đối, nhưng A Hoằng, tình cảm là
thứ không thể ép buộc được, nếu cậu đã thật lòng với cô ấy thì nên tôn
trọng cô ấy, yêu thương cô ấy chứ không phải là khư khư cố chấp giành
lấy.” Diêm Quân Lệnh quan Thẩm Hoằng Lâu như vậy rồi, anh ít nhiều cũng
hiểu đối phương, nhưng sự khuyên nhủ này cũng chỉ đến đây thôi.
Nếu như Thẩm Hoằng nghe thì tương lai của cậu ta và Tăng Tuyết còn có một tia hi vọng, nhưng trong chuyện tình cảm mà cậu ta không có cách
nào khống chế nổi mình, khăng khăng cố chấp thì e là hai người sẽ không
có kết quả tốt đẹp.
“Em biết, nhưng em... anh cả, anh yên tâm, em biết nên làm thế nào,
giờ em đưa cô ấy về.” Đã lâu rồi Thẩm Hoằng không nghe thấy Diêm Quân
Lệnh nói chuyện với anh một cách thâm tình như vậy, hiển nhiên anh hiểu
được sự nghiêm túc trong những lời nói đó, anh ngừng một chút lại rồi
thở dài.
“Đừng khiến người phụ nữ của mình đau lòng.” Diêm quân Lệnh nghĩ một chút, sau đó nói với Thẩm Hoằng câu cuối cùng.
Lúc này Lâm Lam đã tắm xong, đầu cô quấn một chiếc khăn tắm để lau
tóc, mái tóc đen như gỗ mun nhỏ từng giọt nước xuống, khiến khuôn mặt
nhỏ nhắn của cô càng trở nên thuần khiết, xinh đẹp hơn, rõ ràng là khuôn mặt cô không khiến người khác có cảm giác kích thích như khuôn mặt của
mấy hotgirl trên mạng, nhưng lại khiến Diêm Quân Lệnh không thể chịu
đựng nổi.
“Bánh bao nhỏ, lại đây.” Giọng nói của Diêm Quân Lệnh đột nhiên trầm xuống.
Vốn dĩ Lâm Lam không thích Diêm Quân Lệnh gọi mình là bánh bao, nó
khiến cô có cảm giác mình rất mũm mĩm. Từ lần về Diêm gia trước đó, thấy còn mèo tên bánh bao của ông nội, Lâm Lam luôn có cảm giác người đàn
ông này coi như cô thú cưng vậy.
Cô bất mãn lườm Diêm Quân Lệnh một cái, nhưng trong ánh mắt đó lại
chứa muôn vàn phong tình, Diêm Quân Lệnh dứt khóat chủ động tiến lên
phía trước, một tay ôm chặt lấy eo cô, một tay cầm lấy chiếc máy sấy
tóc, “Để anh giúp em.”
“Không cần, em tự... ưm ưm... Diêm Quân Lệnh...”
“Suỵt!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT