Diệp Lãng sáng suốt không hỏi Mạc Vân Quả học trong thời gian bao lâu, nếu không hắn có khả năng sẽ hộc máu!
Rất nhanh gan ngỗng được mang lên, Mạc Vân Quả yên lặng ăn cơm, tuân theo truyền thống tốt đẹp khi ăn không nói chuyện.
Nhưng ngược lại Diệp Lãng lại là một tên không chịu ngồi yên, hắn nhìn Mạc Vân Quả a, lại muốn mở miệng nói chuyện.
Hắn cũng không biết vì sao lại như vậy, rõ ràng hắn là người rất ít nói!
"Anh nói này em gái tại sao hôm qua em lại tới quán bar?"
Nhìn bộ dáng nhạt nhẽo của cô như thế này, hắn không nghĩ cô sẽ đi đến quán bar nha!
Mạc Vân Quả nghiêng đầu, cẩn thận hồi tưởng một chút, Ừ...... Trong bối cảnh của truyện xưa không nói đến nguyên nhân.
"Tôi bị ném ở nơi đó." Mạc Vân Quả trả lời, bởi vì không thể trực tiếp lộ ra chuyện thống tồn tại, cho nên cô chỉ có thể nói như vậy.
Nhưng mà câu trả lời này lại khiến sắc mặt Diệp Lãng đại biến, hắn nắm chặt tay, dáng vẻ tức giận.
"Ngọa tào! Ai dám ném cô ở nơi đó a? Không đúng! Là ai có khả năng ném cô ở kia? Ách...... Giống như cũng không đúng! Mặc kệ, rốt cuộc là ai?"
"Ừm......" Mạc Vân Quả không có cách nào trả lời vấn đề của Diệp Lãng, cho nên cô chỉ có thể bình tĩnh nhìn Diệp Lãng.
Diệp Lãng thấy Mạc Vân Quả lại trưng ra vẻ mặt như vậy, có một loại cảm giác rèn sắt không thành thép.
Hắn bất đắc dĩ thở dài một hơi, xua xua tay nói: "Thôi thôi, để tôi tự điều tra thì hơn!"
Cũng chỉ có mình Diệp Lãng mới có thể đem chuyện điều tra một người nói ra một cách đương nhiên mà thôi.
Mạc Vân Quả "Ừ" một tiếng, không có ý kiến, dù sao hắn cũng tra không ra cái gì.
Hai người ăn xong cơm, lúc sau, Diệp Lãng không chịu ngồi yên mang theo Mạc Vân Quả đi dạo khắp nơi.
Bản thân Diệp Lãng có " Vầng sáng của nam chủ", tự nhiên sẽ thu hút ánh nhìn trở thành tiêu điểm của mọi người.
Mạc Vân Quả đi theo phía sau Diệp Lãng, nhìn không ít người trên đường trộm nhìn Diệp Lãng, thập phần khó hiểu.
Cô bước nhanh đi đến bên người Diệp Lãng, kéo kéo ống tay áo của Diệp Lãng hỏi: "Vì sao các cô ấy lại thích nhìn lén anh?"
Vốn đang hưởng thụ ánh nhìn chăm chú của mọi người Diệp Lãng nghe thấy Mạc Vân Quả hỏi chuyện này, mặt đột nhiên đỏ lên, vì sao đột nhiên lại có cảm giác thẹn thùng!
"Ta giống như phát hiện tiểu Quả Quả che dấu thuộc tính......"
"Ta giống như cũng phát hiện......"
"Lầu trên không cần thừa nước đục thả câu a! Nói cho ta biết, các ngươi phát hiện cái gì!"
"Ta phát hiện......"
"Tiểu Quả Quả có tiềm chất phúc hắc!"
"Giống như trên!"
"Ta không đồng ý! Tiểu Quả Quả nhà chúng ta xuẩn manh như vậy, sao có thể phúc hắc được?"
"Vậy ta mới nói là tiềm chất! Hắc hắc hắc...... Các ngươi hãy chờ xem, tiểu Quả Quả sẽ tiến hóa!"
"Hắc hắc hắc, nói tới đây mới nhớ, các ngươi không lưu trữ kênh sao, các bạn nhỏ với vào xem, các ngươi không lưu trữ sao?"
"Ồ được, đoạn quảng cáo này khiến ta phục rồi!"
"Ta không phục nó, ta là phục lầu trên! Đúng! Không sai, chính là ngươi!"
............
Mạc Vân Quả nhìn bình luận không ngừng xuất hiện trước mắt, yên lặng thu hồi tầm mắt đang nhìn Diệp Lãng của mình, đồng thời buông lỏng tay ra.
Cô mới không ngu đâu! Rõ ràng rất nhiều người đều nói rằng cô thông minh!
Diệp Lãng nhìn thấy một loạt động tác này của Mạc Vân Quả, sửng sốt, phản ứng đầu tiên của hắn là tiểu muội muội có phải thương tâm hay không.
Diệp Lãng tự não bổ tới nỗi kinh hách, hắn lập tức xoa xoa đầu Mạc Vân Quả nói: "Không có việc gì, các cô ấy nhìn tôi, tôi chỉ nhìn cô."
Ở một trên tinh cầu xa xôi, một người đàn ông nào đó thấy một màn như vậy, tức khắc cuồng bạo, hắn nhìn về phía người máy lười biết bên cạnh gần như giận dữ hét lên: "Cái tên đàn ông này muốn làm gì? Đang làm gì! Nhanh chóng tu bổ phá hệ thống cho ta, ta muốn lập tức sử dụng!"
Edit: Ahaha nam chính ghen rồi 🤣🤣🤣
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT