782

Nguồn thiếu chương, mong độc giả thông cảm và đọc tiếp!

783

“Đinh! Nhiệm vụ Bản Vị Diện: Ở phòng trống mười ngày.”


Giọng nói nhắc nhở của Đoàn Tử đúng lúc vang lên trong phòng phát sóng trực tiếp, hấp dẫn tầm mắt mọi người.


“Hả? Cái gì có ý gì?”


“Ở trong cái phòng này đúng mười ngày? Cái này còn nói không có ý gì sao?”


“Hắc hắc, ta có thể đánh thưởng cho tiểu Quả Quả máy chơi game ( mắt lé cười )”


“Ta cũng có ( mắt lé cười )”


“Nhiệm vụ này cũng quá đơn giản đi? Mới mười ngày mà thôi ~”


“( khinh bỉ ) nhiệm vụ cao đẳng chỉ có vậy thôi sao? Quá chút lòng thành!”


“Đúng vậy đúng vậy ~”


Mạc Vân Quả tìm một nơi ngồi xuống, cô dựa vào tường, không nói gì.


Bởi vì cô phát hiện cô không nhìn thấy được bình luận của phòng phát sóng trực tiếp, hoặc chuẩn xác hơn mà nói, giống như cô không có phòng phát sóng trực tiếp.


Lúc này, giọng nói của Đoàn Tử vang lên bên tai Mạc Vân Quả cùng phòng phát sóng trực tiếp.


“Đinh! Bản Vị Diện có yêu cầu đặc thù:


1. Không tiếp thu bất kỳ đánh thưởng gì.


2. Ký chủ không nhìn thấy bất kỳ bình luận gì trong phòng phát song trực tiếp.


3. Ký chủ không thể từ trong không gian hệ thống hoặc động phỉ tùy thân lấy ra bất kỳ vật phẩm gì.


4. Cảm quan ký chủ sở hữu mở rộng gấp mười lần.”


Yêu cầu này vừa nói ra tới, toàn bộ phòng phát sóng trực tiếp liền oanh tạc.


“Có ý gì? Để một mình tiểu Quả Quả ở lại trong căn phòng này mười ngày?”


“Ta dựa! Cuối cùng có thiên lý hay không vậy! Còn không cho đánh thưởng?”


“Còn không cho tiểu Quả Quả nhà ta từ động phủ lấy đồ vật?”


“Còn đem cảm quan của tiểu Quả Quả nhà ta mở rộng gấp mười lần?”


“Hệ thống ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì? Tới đây ta bảo đảm không đánh phân ngươi!”


“Oa! Đó có phải là bất kể chúng ta nói cái gì, tiểu Quả Quả đều nhìn không được?”


“Hố như vậy sao?”


“Chúng ta nói hay không cũng không sao, chỉ cần chờ mười ngày thì có thể rồi, còn đối với tiểu Quả Quả mà nói hẳn là không việc gì đi?”


“A…… Lầu trên ngươi quá ngây thơ rồi.”


“Đúng vậy, ngươi ngẫm lại xem nếu lưu đày một mình ngươi trên hoang đảo, ngươi có thấy tĩnh mịch đến chết hay không?”


“Hơn nữa, đây lại không phải là đảo hoang, đây là một gian phòng trống, tiểu Quả Quả căn bản là không biết ban ngày hay đêm tối, việc này có áp lực rất lớn đối với thân thể của cô ấy.”


“Một người ở mãi một nơi nhue vậy, sẽ điên.”


Bất kể mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp lo lắng như thế nào, Mạc Vân Quả đều không nhìn ra được.


Trên đỉnh đầu ánh sáng quá mức loá mắt, làm cô không có chỗ nào để che giấu.


Mạc Vân Quả dựa vào tường, hơi hơi nhắm mắt lại.


Không biết hiện tại rốt cuộc là ban ngày hay đêm, không biết bên ngoài căn phòng này có cái gì, bên trong có cái gì.


Căn phòng này, chỉ có một mình cô.


Trống trải không có một đồ vật, chỉ có một mình cô.


Thời gian không biết trôi qua bao lâu, trong phòng ngoại trừ tiếng hít thở, không còn bất kỳ âm thanh gì.


Trên đỉnh đầu ánh sáng không có xu thế yếu đi, cũng không có xu thế sáng hơn.


Tất cả đều không có biến hóa gì, giống như thời gian chưa từng trôi qua.


“Qua đã bao lâu?”


“24 tiếng đồng hồ.”


“Các ngươi thấy tiểu Quả Quả có thể kiên trì được sao?”


“Nhất định có thể!”


“Nói thật, nếu đổi lại là tiểu Quả Quả trước kia hẳn là có thể, nhưng sau khi trải qua nhiều thế giới như thế, cô ấy đã sớm thành thói quen có chính ta tồn tại? Được rồi lại mất đi, loại cảm giác này, nhất định rất khó chịu!”


“Tiểu Quả Quả nhất định có thể, bởi vì cô ấy là tiểu Quả Quả!”


“Tuy rằng không biết vì sao hệ thống lại muốn tạo ra nhiệm vụ này, nhưng mà, ta tin tưởng tiểu Quả Quả!!”


Mạc Vân Quả mở to mắt, nàng vươn tay, dùng chính móng tay của mình ở trên tường vẽ ra một chữ “Một”.


Ngày đầu tiên, cô nghĩ như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play