Diệp Lãng trực tiếp kéo Mạc Vân Quả lên lầu đi vào một gian phòng cho khách, phòng cho khách sạch sẽ, nhìn ra được là thường xuyên có người quét tước.
Diệp Lãng để Mạc Vân Quả ngồi ở trên giường, chính hắn nửa cong eo nói: "Đêm nay cô tạm thời trước ở nơi này, ngày mai tôi đưa cô đi có được không?"
Mạc Vân Quả không nói lời nào, chỉ là dùng đôi mắt đen láy bình tĩnh nhìn Diệp Lãng.
Diệp Lãng bị này đôi mắt này nhìn chằm chằm đến dựng tóc gáy, hắn thẳng eo, lui về phía sau vài bước, tìm đem ghế dựa ngồi xuống.
"Tôi nói, cả tối nay cô không nói được mấy câu là có ý gì?"
Diệp Lãng kỳ thật là có điểm không kiên nhẫn, hắn cũng không biết tại sao mình lại nổi lòng tốt lên, mang một cô gái xa lạ về nhà, lại còn dùng lời lẽ nhẹ nhàng khuyên bảo cô.
Mạc Vân Quả nghe được lời này, chỉ là hơi cúi đầu, hai tay nắm lấy nhau.
Khi Diệp Lãng cho rằng Mạc Vân Quả sẽ không mở miệng nói chuyện, lại nghe giọng nói trầm thấp của cô.
"Tôi sẽ không nói."
"Ha? Đậu cô chơi tôi à?" Diệp Lãng nhịn không được trợn trắng mắt, sẽ không nói? Vậy người vừa nói là quỷ à?
Hiển nhiên, Diệp Lãng hiểu lầm ý của Mạc Vân Quả, cũng may, hắn cũng nhanh chóng phản ứng lại.
Diệp Lãng không nhịn được lại trợn trắng mắt nói: "Cô nói cô sẽ không nói chuyện, có chuyện gì để nói đây? Tôi còn tưởng rằng cô là người câm đấy."
Mạc Vân Quả:...... Nói bản thân sẽ không nói.
Diệp Lãng cũng không có gì kiên nhẫn, hắn xua xua tay đứng lên nói: "Đêm nay cô tạm thời ở lại đây đi, ngày mai tôi đưa cô về."
Nói xong câu đó, lúc sau, Diệp Lãng liền mở cửa đi ra ngoài.
Mạc Vân Quả nhìn căn phòng trống vắng, nằm ngửa ở trên giường.
Trước mặt cô là các loại bình luận của người trong phòng phát sóng, bọn họ giống như có tinh lực vô hạn, mỗi ngày đều có thể nói chuyện trên trời dưới đất.
Mạc Vân Quả có chút mệt mỏi, cô cảm giác những lời nói kia như thôi miên, chậm rãi, cô nhắm hai mắt lại,từ từ ngủ say.
Mà phòng phát sóng trực tiếp lại vẫn như cũ lăn lộn đủ loại tin tức.
"Tiểu Quả Quả đây là mệt mỏi sao? Nhanh như vậy liền ngủ rồi? Còn chưa tới thời gian phòng phát sóng trực tiếp đóng cửa đâu."
"Có lẽ là mệt mỏi đi? Cũng do tiểu Quả Quả chưa nghỉ được bao lâu đã mở phát sóng trực tiếp này rồi."
"Các ngươi nói, có phải tiểu Quả Quả không hề biết rằng mỗi lần mở phát sóng trực tiếp ra sẽ hao tổn tinh thần lực của chủ kênh không?"
"Ta cảm thấy tiểu Quả Quả hẳn là không biết."
"Không có đạo lý a, hệ thống không phải sẽ nói rõ sao?"
"Cũng có đạo lý, mỗi cái hệ thống hẳn là sẽ giống như một chủ kênh thuyết minh."
"Vậy các ngươi nói, tiểu Quả Quả liều mạng hoàn thành nhiệm vụ trong phòng phát sóng trực tiếp để làm gì?"
"Ta nào biết đâu, nhưng mà đau lòng cho tiểu Quả Quả quá, ai, ta cũng không có gì, chỉ có thể đánh thưởng một chút."
"Ta cũng thế, ta cũng thế!"
"Đánh thưởng đi ~"
Hệ thống nào đó nhìn bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp, lâm vào trầm tư, nó giống như đã quên nói với kí chủ chuyện này rồi?
Đoàn Tử chưa kịp hãm lại suy nghĩ của mình, đã bị bao trùm trong âm thanh đánh thưởng.
"Đinh! Người sử dụng Con khỉ sơn đại vương đánh tiền thưởng một tôn hầu."
"Người sử dụng Nhân sâm tinh đánh thưởng một cây nhân sâm ngàn năm."
"Người sử dụng kim cương lang đánh thưởng nửa tấn sắt thép"
"Người sử dụng dương mị mị đánh thưởng một cân lông dê."
"Người sử dụng kẻ thần bí đánh thưởng một tấn linh dịch ngàn năm!!!"
Đoàn Tử: (⊙o⊙)!!! Linh dịch ngàn năm! Một tấn!!!
Ở xa xôi xa xôi trên một tinh cầu, một người đàn ông nào đó ăn mặc cùng loại với cổ phục nửa nằm ở trên ghế nằm hoa lệ, nhìn khuôn mặt ngủ say của tiểu Quả Quả được phóng cực đại trên màn hình, khóe miệng gợi lên một mạt ý cười sủng nịch, ý vị thâm trường......
- ------
Edit: Bao nhiêu chương cuối cùng nam chính cũng được lên sàn lần 2 aaaaaaaaaaa......
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT