Edit: Linhlady


Mạc Du thoạt nhìn thật tức giận, cô ấy lập tức để văn kiện ở trên bàn, sau đó bản thân ngồi xuống ghế, ánh mắt đầy lửa giận nhìn Tần Nhu.


Tần Nhu cúi đầu, trên tóc còn nhỏ nước, hai tay hắn nắm lại, đặt ở trước người, nhìn dáng vẻ có chút chật vật.


Mạc Vân Quả ngồi ở trên sô pha, đôi mắt chớp đều không nháy một cái nhìn hai người.


Mạc Du cũng không có kiêng dè Mạc Vân Quả, cô ấy hừ lạnh một tiếng nói: “Tần Nhu, nếu anh không muốn làm, có thể ngay lập tức thu dọn đồ đạc đi khỏi đây!”


Tần Nhu đem eo cong xuống, mười phần cung kính nói: “Thuộc hạ không dám.”


“A…… Không dám?” Mạc Du ngữ khí nghe qua thật không tốt, “Vậy anh dám làm cái gì?”


“Thuộc hạ không dám.” Tần Nhu vẫn như cũ lặp lại một câu này.


“Tần Nhu!” Mạc Du toàn bộ ngực đều đang run rẩy.


Tần Nhu eo càng thấp, tóc che khuất mặt hắn, không thấy


Nhưng mà từ góc độ của Mạc Vân Quả, cô có thể thấy rõ, Tần Nhu đang rơi lệ.


Nước mắt theo gương mặt Tần Nhu lăn xuống, chảy vào vạt áo hắn, không phát ra nửa tiếng động.


Mạc Vân Quả sửng sốt, ngược lại nói với Mạc Du: “Xảy ra chuyện gì?”


“Em hỏi hắn!” Mạc Du căm tức nhìn Tần Nhu một cái nói ra.


Tần Nhu cũng không lau nước mắt của mình, hắn vẫn như cũ vẫn duy trì cái động tác kia, ngữ khí bình tĩnh nói: “Lão tổng tập đoàn Vương thị uống say, lôi kéo tay của tôi, tôi không có phản kháng, BOSS thấy được, lấy nước trà hắt tôi, nói tôi khờ.”


Mạc Vân Quả:……


“Vì sao anh trai Tần Nhu nói những lời này, đột nhiên lại cark thấy chua xót?”


“Đúng vậy đúng vậy, anh trai Tần nhu thật đáng thương.”


“Vì sao chị gái Mạc Du lại hắt nước anh trai Tần Nhu chứ?”


“Chắc chị gái Mạc Du thích anh trai Tần Nhu đi? Nói cách khác, cũng sẽ không làm như vậy!”


“Dưới tình huống như vậy, thích một người chẳng lẽ không phải nên giữ gìn hắn, sau đó hắt lão già kia sao?”


“Lời này của lầu trên nói có lý, cái này chị gái Mạc Du cuối cùng là nghĩ như thế nào?”


“Tiểu ca ca ngươi hỏi một chút, chị gái Mạc Du làm sao lại muốn hắn anh Tần Nhu? Hừ! ╭(╯^╰)╮”


“Tiểu ca ca hỏi mau hỏi mau! (╯‵□′)╯︵┻━┻”


Phòng phát sóng trực tiếp hảo một đống kêu gào, Mạc Vân Quả nhìn thoáng qua Tần Nhu, sau đó hỏi: “Vì sao lại hắn nước trà vào hắn?”


Mạc Du giờ phút này dường như cũng bình tĩnh lại, cô ấy ngồi ở chỗ kia, chẳng sợ thấp hơn Tần Nhu, nhưng xét về mặt khí thế, cô ấy mạnh hơn Tần Nhu nhiều.


“Người khác đùa giỡn anh, gì sao anh không phản kháng?” Mạc Du cũng không trả lời vấn đề Mạc Vân Quả, mà là hỏi Tần Nhu.


Tần Nhu cắn môi mình, nỗ lực hít sâu, hắn không thể khóc ra tiếng, tuyệt đối không thể!


“Thuộc hạ không dám!” Hắn trả lời như vậy.


Mạc Du nghe thấy câu trả lời này, trực tiếp đem folder trức mặt lập tức ném lên trên người Tần Nhu.


Tần Nhu rất đau, lại không phát ra tiếng vang gì.


“Không dám không dám! Anh dám cái gì?!” Ngữ khí Mạc Du càng nóng nảy hơn, cô ấy thật sự không quen nhìn hắn hiện tại.


Bắt đầu từ khi nào, hắn đã trở thành như bây giờ?


Mạc Du âm u trong mắt lưu chuyển, khí thế càng thêm âm trầm.


Tần Nhu không nói gì, hắn chỉ đem eo cong càng thấp một ít, giống như chỉ có như vậy, hắn mới có thể đủ đối mặt vứi tất cả.


Mạc Vân Quả ở một bên xem không thể hiểu được, cho nên lý Mạc Du hắt nước Tần Nhu là vì hắn không biết phản kháng?


Hơn nữa, vì sao Tần Nhu luôn trả lời  “Không dám” đây?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play