Edit: Linhlady


Nhiệm vụ của Hoa Hoan, là quan sát Mạc Vân Quả, để cho hung thủ không tiếp xúc được với cô.


Hiệu suất của đám người Linh Uy rất cao, hai giờ sau, lấy được bằng chứng ở hiện trường, cũng lấy được lời khai của nhân chứng, về người chết cũng điều tra rành mạnh mọi thông tin.


Ngoài đương sự, nhóm đặc nhiệm cũng không thể nào có giấc ngủ ngon.


Bọn họ suốt đêm sửa sang lại tư liệu, tiến hành phân tích, thật sự mệt mỏi quá cũng chỉ có thể gục xuống bàn chộ mắt một chút.


Rạng sáng ba giờ, ngoại trừ Trần Kha, hàu như mọi người đều ghé vào trên bàn ngủ.


Đương nhiên, Mạc Vân Quả cũng không ngủ, cô một chút cũng không ngủ.


Trần Kha tay cầm các loại tư liệu mà cau mày, Mạc Vân Quả biết, trong đầu của anh ta đang quay quanh vô số suy nghĩ.


Mạc Vân Quả nhẹ nhàng đi ra phía Trần Kha, nhìn tư liệu trong tay của anh ta.


Đây là tư liệu của nạn nhân thứ mười lăm, nạn nhân tên là Trương Võ, là một đầu bếp, làm đầu bếp ngành sản xuất mười năm, cẩn trọng, cũng chưa từng bị khách khiếu nại, không có kẻ thù, không vợ không con, đơn độc một mình.


Mạc Vân Quả nhìn tư liệu, ánh mắt lóe lóe, sau đó cô nói: “Anh không cảm thấy kỳ quái sao?”


Trần Kha buông đồ vật trong tay, tạo thế thủ sẵn.


“Cô phát hiện ra gì sao?” Trần Kha hỏi.


“Ông chú này đã bốn mươi tuổi rồi, vậy mà lại không có vợ con?” Mạc Vân Quả giống như tò mò bâng quơ hỏi một câu.


“Cái này không có gì kỳ lạ.” Trần Kha nói, “Cũng không phải tất cả mọi người sẽ kết hôn sinhcon.”


Mạc Vân Quả lắc đầu, vươn tay mở ra ảnh chụp nạn nhân.


Sau đó cô chỉ ngón tay cái bàn tay trái của nạn nhân nói: “Ngón tay trái của hắn dị dạng, nhìn như bị thứ gì trói buộc, ở trong tư liệu có nói hắn đeo một cái nhẫn không phù hợp với kích cỡ nhiều năm, anh không cảm thấy kỳ quái sao?”


Trần Kha theo Mạc Vân Quả ngón tay nhìn lại, gật gật đầu, đúng là có chỗ kỳ quái.


Mạc Vân Quả lại chỉ chỉ ngón áp út của Trương Võ nói: “Anh có thấy kích cỡ của ngón tay áp út cùng đấu vết ở ngón tay cái kia bằng nhau không?”


Trần Kha nhìn kỹ, thật đúng là có một chút.


“Nếu, chúng ta làm đặt một cái giả thiết, thật ra Trương Võ đã kết hôn, nhưng bởi vì một nguyên nhân nào đó, hắn không có cách nào công khai kết hôn với vợ, thậm chí không thể tới cục dân chính đăng ký, cũng không thể mang nhẫn, nhưng trong lòng Trương Võ có chấp niệm cho nên hắn chuyển sang đeo lên ngón cái, bởi vì chỉ có nhue vậy mới không bị người khác nghi ngờ.” Mạc Vân Quả nói như vậy.


Trần Kha ánh mắt lóe lóe, cực kỳ bình tĩnh nói: “Ngón cái của hắn không phải đeo nhẫn, là ngọc ban chỉ( nhẫn ngọc đó ngón cái của nam), hiện tại có rất nhiều người đeo như vậy.”


“Tôi có thể nhìn nó được không?” Mạc Vân Quả hỏi.


Trần Kha nhìn Mạc Vân Quả trước mắt, do dự một chút, sau đó đứng lên đi tới chỗ nào đó.


Vài phút sau, anh ta mang về tới một cái túi đựng vật chứng, đúng là ngọc ban chỉ của nạn nhân.


“Cái này ngọc ban chỉ phát hiện ở một góc, chúng ta suy đoán có thể trong lúc nạn nhân sợ hãi cấp bách không cận thận làm rơi.” Trần Kha đem vật chứng trong túi cho Mạc Vân Quả xem.


Mạc Vân Quả lắc đầu, cô cảm thấy Trần Kha nói không đúng, cái ngọc ban chỉ này, tuyệt đối không phải vô tình rơi xuống ở góc.


Mạc Vân Quả đeo bao tay bảo hộ, sau đó cần ngọc ban chỉ lên tỷ mỹ quan sát.


“Ngọc ban chỉ thượng chỉ có vân ray của nạn nhân, có thể xác định là của nạn nhân.” Trần Kha lại nói một câu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play