Edit: Linhlady


Hiện giờ, chỉ còn lại một mục tiêu nhiệm vụ mà thôi.


Mạc Vân Quả trong lòng cao hứng, bên ngoài vẫn là vẻ mặt không biểu cảm kia.


Mạc Dung nằm ở nơi đó một hồi lâu mới đứng dậy, đứng dậy xong cậu ta cười nhẹ một tiếng, thấp giọng nói: “Xem ra, là tối tự tìm mất mặt.”


Mạc Dung ngẩng đầu nhìn Mạc Vân Quả, người kia đứng ở nơi đó, giống như chuyện gì cũng không xảy ra, vô tội như thế, thuần tịnh như thế.


Cậu ta cười, nhợt nhạt cười, khóe môi cong thành biên độ lớn nhất, người xung quanh đều bị nụ cười của cậu ta mê hoặc.


Đây là nụ cười nông cạn cỡ nào, lại làm cho bọn họ trầm mê.


Phong Kỳ không hiểu vì sao Mạc Dung lại nói như vậy, y ngơ ngác nhìn cậu ta, không biết suy nghĩ cái gì.


Mạc Dung đi đến trước mặt Mạc Vân Quả, cúi xuống thấp nói: “Hiện tại, che còn Tần Sĩ thôi sao?”


Mạc Vân Quả đồng tử hơi co lại, người này thế mà lại biết?!


Cô vẫn luôn cho rằng cậu ta biết cô muốn làm cái gì, lại không có nghĩ đến ngay cả mục tiêu nhiệm vụ của cô cậu ta cũng biết rõ ràng.


Mạc Dung dường như rất vừa lòng với phản ứng của Mạc Vân Quả, cậu ta một tay nắm cổ tay cô, kéo cô đi.


“Nơi này không phải chỗ tốt để nói chuyện.” Mạc Dung đúng lý hợp tình nói ra một câu.


Mạc Vân Quả nhìn chung quanh một vòng, không ít người ở chú ý bọn họ, nơi này, đúng là không phải nơi tốt để nói chuyện.


Mạc Dung lôi kéo Mạc Vân Quả rời đi, mà Phong Kỳ cũng nhanh chóng đi theo.


Phong Kỳ tuy rằng không biết cuối cùng đã xảy ra cái gì, nhưng đối với sự hiếu kỳ càng lớn trong lòng hối thúc y phải đi theo.


Mạc Dung lôi kéo Mạc Vân Quả đi tới nhà cậu ta, nội thất trong nhà cậu ra rất mộc mạc.


Cũng không biết là bởi vì lười trang trí, hay do cậu ta thích phong cách như vậy.


Mạc Dung để Mạc Vân Quả ngồi xuống, sau đó tự mình ngồi đối diện cô, còn Phong Kỳ, y tự tìm một nơi để ngồ thôi.


Hai người đều không để ý đến tâm tình của Phong Kỳ, cũng không chú ý đến y.


Mạc Vân Quả trong lòng có nghi hoặc, sau khi ngồi xuống, cô đã trực tiếp hỏi: “Anh muốn nói cái gì?”


Mạc Dung dựa cả người lên sô pha, cả người vẫn lười nhác như cũ.


“A…… Tôi luôn luôn không thích úp úp mở mở.” Mạc Dung cười khẽ nói.


“Mục tiêu của côi là bảy người chúng tôi đi?” Thân thể Mạc Dung lại dựa sâu vào sô pha hơn nữa.


Mạc Vân Quả không nói gì, cũng không có bất kỳ động tác gì, chỉ là chờ Mạc Dung tiếp tục nói.


“Ngạo mạn, ghen ghét, bạo nộ, lười biếng, tham lam, dâm dục, ăn uống quá độ.”


Giọng nói của Mạc Dung nghe qua cí vài phần nghẹn ngào, như là cố tình muốn xây dựng ra hiệu quả như vậy.


Mạc Vân Quả vẫn cứ không nói gì, cô chỉ là gắt gao nhìn chằm chằm Mạc Dung, như muốn nhìn thấu hắn.


“Cô biết được đi? Khi đến thế giới này, cô cũng đã biết thuộc tính của bảy người chúng tôi.”


Mạc Dung vẫn giữ dáng vẻ nhàn nhã lười biếng kia, nhìn qua vân đạm phong kinh như thế, nhưng nội dung bên trong câu nói lại khiến người khác cảm thấy kinh khủng.


“Nắm thảo! Có ý tứ gì?”


“Mạc Dung đã phát hiện cái gì sao?”


“Hắn làm sao có thể biết như thế rõ ràng?”


“Ta cũng không rõ!”


“Ta dậy rồi một thân nổi da gà!”


“Ôi trời ơi! Thế giới này khủng bố như vậy sao!”


“Đột nhiên đồng tình với tiểu Quả Quả nhà ta, đầu óc xoay chuyển quá nhanh hu hu hu……”


“Đột nhiên muốn khóc……”


“Đừng nháo! Tiếp tục xem đi! Ta không tin, Mạc Dung cái gì cũngbiết!”


“Ta cảm thấy lầu trên ngươi vẫn nên tin đi, hắn thật sự cái gì cũng biết!”


“Không cần gọi ta, ta đã hộc máu thăng thiên rồi!”




--------
Edit: Tui mới đào hố mới nha, tính để có bìa rồi mới đào nhưng tui không chờ được.。◕‿◕。
Tui sẽ lấp hai hố cùng lúc, tiêu chí là hố nào được quan tâm nhiều hơn thì sẽ lấp nhanh hơn. (. ❛ ᴗ ❛.) Không ai quan tâm thì tui sẽ lấp theo ý của tui (≧▽≦)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play