Edit: Linhlady


Mạc Vân Quả nhìn nhìn Phong Kỳ, sau đó nói: “Anh không có quấy rầy tôi.”


Phong Kỳ: Trọng điểm căn bản không phải cái này được không!


Phong Kỳ xem như hiểu rồi, y với Mạc Vân Quả căn bản không cùng tần sóng.


Không biết cô ăn cái gì lớn lên, không thể nói chuyện cùng kênh với y được sao!


Trong lòng Phong Kỳ không ngừng phun tào, bên ngoài lại vẫn giữ vẻ mặt như thường.


Y cười cười, lúc này mới nói: “Đây là sự thật.”


Mạc Vân Quả: À.


Mạc Dung lại ngáp một cái, cực kỳ khinh thường nói: “Anh nói câu này không thấy ?”


Phong Kỳ cũng kinh thường không kém đáp lại: “Anh còn không biết xấu hổ như thế tôi làm sao phải ngượng ngùng?”


Mạc Dung lười phải đế ý Phong Kỳ, ở trong mắt của cậu ta, loại hành vi này của Phong Kỳ cực kỳ ấu trĩ.


Phong Kỳ thấy Mạc Dung không nói gì, cũng không thèm xem Mạc Dung, y vẫn nên đặt tâm tư lên người Mạc Vân Quả thì hơn.


Mạc Vân Quả thấy hai người ngừng đấu khẩu, cũng im lặng ăn đồ ăn.


Ừm…… Hương vị cũng không tồi.


Cơm nước xong, Phong Kỳ rất tự nhiên mời Mạc Vân Quả đi chơi, với tiền đề là không để Mạc Dung đi theo.


Nhưng Mạc Dung làm sao lại dễ dàng nghe theo Phong Kỳ?


Cậu ta cứ nhắm mắt mà đi theo cô, nói gì cũng không chịu đi.


Huống chi, cậu ta còn muốn giúp Mạc Vân Quả dùng vỏ chuối vướng ngã Phong Kỳ đấy……


Phong Kỳ thấy Mạc Dung  “Không biết xấu hổ” như thế, trong lòng càng ghen ghét khó tả.


Mạc Vân Quả một chút cũng không thèm để ý mâu thuẫn của hai người đàn ông, cô nghĩ đến, lúc này có phải nên dùng một mũi tên bắn hai con chim, để cho hai người kia té ngã cùng một lúc hay không.


Có lẽ làm Phong Kỳ té ngã rất dễ dàng, thế nhưng còn Mạc Dung, cậu ta đã biết nhiệm vụ của cô, nhất định sẽ có cảnh giác.


Mạc Vân Quả nghĩ nghĩ, quyết định thảo luận với phòng phát sóng trực tiếp một chút.


“Các ngươi cảm thấy có thể dùng một mũi tên trúng hai con chim sao?” Mạc Vân Quả ở phòng phát sóng trực tiếp nói.


“Ha ha ha! Tiểu Quả Quả ngươi không thể nghĩ được biện phát tốt hay sao?”


“Phốc, vì sao ta lại cảm thấy lầu trên đang vui sướng khi người khác gặp họa vậy.”


“╮(╯▽╰)╭ ta chỉ kinh ngạc tiểu Quả Quả lại có ngày hỏi chúng ta ~”


“Ta cảm thấy có thể dùng một mũi tên bắn ba con nhạn ha ha ha ha!”


“Vậy còn một con chim ở nơi nào?”


“Không phải tên Tần Sĩ ăn hóng quá độ còn chưa có xuất hiện sao?”


“Đúng nha, Tần Sĩ bây giờ mà còn chưa xuất hiện, có điểm kỳ quái!”


“Quản hắn làm gì! Khẳng định sắp xuất hiện.”


Mạc Vân Quả: Lại…… Lại oai lâu!


“Dẫn bọn hắn đi chợ bán thức ăn thế nào?” Mạc Vân Quả ở phòng phát sóng trực tiếp lại hỏi.


Chợ bán thức ăn hỗn loạn như vậy, nhất định sẽ có cơ hội ném vỏ chuối.


“Ừm…… Tiểu Quả Quả, ngươi cảm thấy bọn họ sẽ đi theo ngươi sao?”


“Chợ bán thức ăn à…… Không phải có nhiều mùi sao? Ta cảm giác bọn họ hẳn sẽ không nguyện ý đâu!”


“Ta cũng cảm thấy như vậy ha ha ha~”


“Nhưng mà, ngẫm lại cũng có khả năng đó, lỡ như bọn họ cũng đồng ý thì sao?”


“Tiểu Quả Quả ngươi có thể thử một lần, ha ha ha!”


Mạc Vân Quả:……


Mạc Vân Quả dừng bước chân, nghiêm túc nhìn nhìn Phong Kỳ, sau đó nói: “Chúng ta đi chợ bán thức ăn đi.”


Phong Kỳ:? Ngươi nói gì? Gió quá lớn không nghe rõ.


Mạc Vân Quả mới vừa nói xong lời này, Mạc Dung lập tức hiểu được ý của cô, cũng đoán được tâm tư trong đó.


Đơn giản là thừa dịp chợ bán thức ăn hỗn loạn, đem vỏ chuối ném, sau đó có thể Phong Kỳ té ngã.


Ừm…… Nói như thế nào đây, cậu ta cảm thấy phương pháp này có chút tổn hại.


Dù sao Phong Kỳ cũng chưa từng đi tới chợ bán thức ăn nha.


Mạc Dung đã biết tâm tư của Mạc Vân Quả, đương nhiên cũng tính toán giúp cô một chút, bởi vì câu ta thật sự rất muốn biết, sau khi Mạc Vân Quả để bọn họ té ngã, lại sẽ làm cái gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play