Edit: Linhlady

“Chẳng lẽ Đường Nhất Hàng muốn trở thành người chiến thắng nhân sinh điều kiện là nghênh thú tiểu Quả Quả nhà ta sao! ( tức giận)”

“Không nên! Nhiệm vụ sao có thể không hoàn thành đâu!”

“Hơn nữa, tiến độ nhiệm vụ 10% gì đó, không khỏi cũng quá thấp đi! ( tức giận!)”

“Ta đoán xem, chẳng lẽ Phạm Tư Đặc không phải bệnh nhân khó tẹo nhất trên thế giới?”

“Chẳng lẽ ước mơ của Đường Nhất Hàng không phải là trở thành bác sĩ giỏi nhất trên thế giới?”

“Còn có, nhiệm vụ của Doãn Diễn Trạch có liên quan gì đến Đường Nhất Hàng mà cả hai bên tiến độ đều chỉ có 10%?”

“Chẳng lẽ là Doãn Diễn Trạch coi trọng tiểu Quả Quả nhà ta? Chuẩn bị cải tà quy chính?”

“( xem thường) thật đúng là coi tiểu Quả Quả thành vạn người mê!”

“Hắc hắc, chỉ đùa một chút, giải trí một chút!”

“Đại gia không cần oai lâu đâu! Vụ tiến độ nhiệm vụ là như thế nào vậy quăng ngã!”

“Logic chết người tỏ vẻ cũng không hiểu được……”

“Cùng logic chết……”

Mạc Vân Quả nhìn đến phòng phát sóng trực tiếp không có ý kiến hữu ích gì, nghĩ nghĩ, quyết định hỏi đoàn tử chuyện này là thế nào.

“Đoàn Tử, tại sao tiến độ nhiệm vụ của Đường Nhất Hàng lại chỉ có 10%?”

Mạc Vân Quả vẫn như cũ dùng tinh thần lực đem nhị để hỏi, teng quá trình này, người trong phòng phát sóng trực tiếp không hề biết.

Đoàn Tử không co cách nào nói ra quan hệ teong nhiệm vụ này, nếu không chính là vi phạm nguyên tắc hệ thống.

Cho nên đối với vấn đề của Mạc Vân Quả, nó lựa chọn xem nhẹ.

Nó chỉ là nói với Mạc Vân Quả nói: “Ký chủ thật là giỏi, cố lên! (~ ̄▽ ̄)~”

Mạc Vân Quả:……

Mạc Vân Quả cảm thấy, Đoàn Tử đại khái lại choáng váng……

Ừm…… Vì sao muốn nói lại đâu?

Mạc Vân Quả lắc đầu, không nghĩ ra được, có lẽ, là trước kia Đoàn Tử cũng ngốc quá đi, tuy rằng cô cũng không nghĩ ra được.

Cho dù trí nhớ của cô có tốt, thì cũng có một việc cô không thể nào nghĩ đến được.

Cũng may, đối với việc tiến độ nhiệm vụ quá thấp, cũng khiến cô đánh một dấu nghi ngờ.

Mạc Vân Quả nhỡ lại nội dung bối cảnh, nỗ lực nhớ lại những chỗ bị mình vô rình bỏ qua.

Nhưng mà, xem xong toàn bộ câu chuyện, cô cũng không có phát hiện gì mới mẻ.

Mạc Vân Quả nghĩ nghĩ, lại chậm rãi ngủ luôn.

Ừm…… Mới vừa ăn no, có điểm mệt nhọc.

Quần chúng trong phòng phát sóng trực tiếp: Ăn ngủ, ngủ ăn, tiểu Quả Quả lại muốn biến thành béo Quả Quả! ┐( ̄ー ̄)┌

Bên kia, sau khi Doãn Diễn Trạch tiến Mạc Vân Quả, một mình anh đi đến thư phòng.

Anh lại tỉ mỉ xem qua tư liệu của Mạc Vân Quả một lần nữa, xác định mình không có gì sai xót, sau đó nghĩ lại tính cách Mạc Vân Quả có vài phần thay đổi, có chút nghi ngờ.

Mạc Vân Quả vào bệnh viện một lần, tính cách có thể biến đổi lớn như vậy sao?

Doãn Diễn Trạch lại nhớ rất nhiều năm trước, người kia cũng là vào bệnh viện, tỉnh lại sau, hắn cũng quên mình, cũng bắt đầu từ lúc ấy, ánh mắt hắn cũng đúng ở trên người khác……

Doãn Diễn Trạch sờ vị trí ngực, nơi đó, còn vững vàng nhảy lên, nhưng mà anh không biết, cảm giác này, còn có thể duy trì bao lâu.

Anh lại sờ xuống chân, nó vẫn luôn lạnh lẽo như vậy, lạnh lẽo như khi nghe chuyện người đó quên mất mình, loại lạnh lẽo kia như ngâm vào hầm băng, lạnh thấu xương.

Tay Doãn Diễn Trạch nâng lên dừng ở khinh ảnh bên máy tính, thành kính vuốt ve ảnh chụp, trên ảnh chụp, một thanh niên cười đến tùy ý lại ấm áp.

Nếu Mạc Vân Quả tại đây mà nói, như vậy cô nhất định có thể nhận ra, thanh niên trên ảnh chụp, đúng là Đường Nhất Hàng……

- ---------------

Edit: Hẹn mọi người ở quyển 4 vào ngày mai (((o(*°▽°*)o)))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play