Tôi thường xuyên hỏi bản thân một vấn đề như vậy, đáp án nhận được luôn không giống nhau.
Bởi vì nơi ta sống là biến, mỗi người đều chúng ta đều là biến, mà thế giới này, cũng là biến.
Bởi vì biến hóa, cho nên tooinkhông biết ý nghĩa đến tột cùng ở nơi nào.
Nhưng cái đó cũng không ảnh hưởng đến lạc thú của tôi.
Hừm…… Lạc thú của tôi ở chỗ gạt người.
Tôi thích nhìn những người bị tôi gạt vẻ mặt mộng bức, cũng thích nhìn bọn họ rõ ràng bị tôi lừa còn vui sướng hài lòng cảm tạ tôi, càng thích bọn họ ở trước mặt tôi sám hối thống khổ, thậm chí là khóc lóc thảm thiết.
Tất cả mọi chuyện, rất tốt đẹp không phải sao?
Loại cảm giác đem nhân tâm nắm giữ ở trong tay này, quả thực không cần quá tốt đẹp.
Từ nhỏ đến lớn, tôi nói ra vô số lời nói dối, nói thật lại có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Có đôi khi, ngay cả tôi cũng không phân biệt rõ ràng được, tôi đang nói thật, hay là nói dối.
Thế nhưng, cái này đã không có quan hệ, bởi vì sau đó, theo như lẽ thường, đều là nói dối.
Mà tất cả, là bởi vì một cô gái.
Lần đầu tiên hoài nghi cô ấy, là khi cô ấy không phản đối tôi gọi là mẹ.
“Mẹ” là một từ khiến tôi căm thù đến tận xương tuỷ, bởi vì nó đại biểu cho việc tôi không có quá khứ tốt đẹp, đó là một quá khứ không có người nào thích nổi.
Mà hiện giờ, “Mẹ” trở thành từ tôi không thể đụng vào, bởi vì nó đại biểu cho cô gái kia, nhưng mà, trước nay cô ấy không thuộc về tôi.
Cô ấy xuất hiện, nhiễu loạn sinh hoạt của tôi.
Rất nhiều phản ứng của cô ấy đều nằm ngoài dự kiến của tôi, cái này làm cho tôi có chút bị nhục, đương nhiên, còn lại đều là hưng phấn.
Nhưng có một ngày, cô ấy phát sốt té xỉu.
Ở một khắc kia, tôi thật hoảng, hoảng đến đã quên mất mình là ai.
Tuy rằng sau đó, tôi nói cho chính mình phải trấn định, tấy cả đều không có việc gì.
Tuy rằng sau đó, cô ấy tỉnh lúc sau xác thật không có việc gì, nhưng bản thân tôi biết, có thứ gì đó, từ đêm đó bắt đầu, đã thay đổi.
Tôi ý thức được, tôi đối với cô ấy chú ý nhiều hơn quá mức bình thường, đối xử khác trước kia càng nhiều
Tôi không thích cảm giác như vậy, bởi vì như vậy, tôi sẽ bị lạc chính mình.
Tôi thích cuộc sống trước kia hơn, duy ngã độc tôn.
Tôi rối rắm thật lâu thật lâu, ý đồ biểu hiện giống như ngày thường, nhưng vừa thấy cô ấy, bức tường tôi cố xây dựng lên hoàn toàn đổ ngã.
Sau đó vào một ngày kia, tôi muốn thả cô ấy đi.
Cô ấy nói chỉ cần tôi nói thật là cô ấy có thể rời đi.
Vì thế tôi nói: Chúc cô hạnh phúc vui sướng.
Thật sự, hạnh phúc vui sướng, đây là chúc phúc chân thành nhất của tôi, cũng là từ duy nhất tôi có thể chúc phúc.
Cô ấy nghe thấy tôi chúc phúc, vẫn cứ là biểu tình kia, lãnh lãnh băng băng, chỉ có đôi mắt sẽ sáng hơn một ít.
Tôi thực thích cặp mắt kia của cô ấy, sạch sẽ thuần túy, ngẫu nhiên trong mắt cũng sẽ lóe sáng quang mang.
Thật giống như…… Hình như là ánh mặt trời lộng lẫy kia……
Sau đó, cô ấy thật sự rời đi.
Cuộc sống của tôi lại khôi phục lại như bình thường, tôi vẫn như cũ thích nơi nơi gạt người, vẫn như cũ thích lấy gạt người làm vui.
Lại sau đó, tôi đã quên mất nói thật là cái gì.
Hoặc là nói, mỗi một câu tôi nói, theo ý tôi tới, đã trở thành nói thật, mà ở trong mắt những người khác xem ra, quả thực chính là nói dối như cuội.
Có đôi khi, cũng sẽ có người bạch trần lời nói dối của tôi, bọn họ luôn lấy một loại rất kỳ quái ánh mắt nhìn tôi, mà tôi, lười đến đi đọc cái loại ánh mắt này.
Đương nhiên, tuyệt đại đa số tình huống, bọn họ đều không có cách nào phân biệt tôi nói dối.
Dù sao tôi, tôi à, ngay cả bản thân còn gạt mình đấy~
Rất nhiều rất nhiều năm về sau, tôi lại nhớ đến cô gái kia kia, trong đầu chỉ có một ý niệm.
Ừm…… Đó là ai nhỉ?
Tôi à, đã quên mất sao?
Các người đoán xem, đây là nói thật sao?
Edit: con lạy tám phương bốn hướng, thiên linh linh địa linh linh thế giới sau có ông nam thần kinh, chờ ổng lâu lắm rồi 😭😭😭
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT